Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 46: Con nít không nên coi, Hổ Tử mau che đôi mắt bé nhỏ của mình lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một cơn mưa phùn đầu xuân xua tan đi giá lạnh, vạn vật dần dần sống lại, tường vi nõn nà trong tiểu khu và ngọc lan tím lan lặng yên nở rộ.

Nhiệt độ không khí ở phương nam cũng ấm lên.

Chạng vạng thứ sáu, cổng trường trung học Tinh Trình đông như trẩy hội, ngựa xe như nước, dòng người chen chúc xô đẩy, Tạ Diễn xếp hàng gần nửa tiếng trong dòng người mới có thể chen chân lên một chiếc xe buýt, thầm thương trộm nhớ tháng ngày tốt đẹp có Cù Tranh Viễn đón đưa.

Không mắc mưa không sợ chen chúc, còn luôn có đồ ăn vặt nóng hôi hổi chờ cậu.

Cù Tranh Viễn đi nơi khác huấn luyện đã hơn một tháng, vẫn luôn ở khách sạn, thỉnh thoảng đăng bài trên Weibo đều là mấy video ngắn người khác quay giúp hắn, treo lên dây thép, vung đao múa kiếm, thoạt nhìn vừa bận vừa mệt, nhưng khóe miệng vẫn luôn tươi cười.

Không biết video là ai quay giúp nữa.

Tạ Diễn mỗi lần thấy bài đăng của hắn tự nhiên cứ bị chua chua,.

Hoa hải đường ven đường nở rực rỡ, nhánh cây yểu điệu thon dài, nhìn từ xa cứ tựa như được bôi một lớp trang điểm.

Cậu vẫn luôn mong nhớ mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Cù Tranh Viễn.

Ngơ ngẩn một hồi, xe buýt đã đến trạm,Tạ Diễn, mau chóng chen đến sau xe, lúc cửa đóng lại nhanh chân nhảy ra ngoài, xốc chiếc cặp sách bị tụt xuống khuỷu tay lên vai.

Hôm nay trời nắng, cậu chỉ mặc mỗi áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng của Tạ Mạn may, trên cổ tay còn có nhân vật phim hoạt hình bắt mắt, dưới chân là chiếc quần jean rách nhạt màu.

Lúc Cù Tranh Viễn không ở đây không ai đút cho ăn, cậu gầy đi không ít, lưng quần cũng lỏng lẻo hơn.

Cậu thò tay sờ túi quần, không ngờ móc ra được một viên kẹo trái cây vị mật đào, quyết đoán mở ra nhét vào trong miệng.

Tủ giày chỗ cửa nhà có thêm đôi giày thể thao quen thuộc.

Là Cù Tranh Viễn đã về.

Lúc trước nói phải đi thành phố khắc quay phim, có lẽ đến ba bốn tháng sau mới về được, đột nhiên trở về cũng không báo một tiếng, chẳng lẽ là muốn tạo bất ngờ cho cậu?

Tạ Diễn cong khóe miệng, khom lưng thay giày.

Chỉ là hơn một tháng không gặp mà thôi, cậu cũng không biết vì sao mình hưng phấn vậy, kẹo trong miệng cũng ngọt đến phát ngấy.

Bước vào huyền quan, đầu tiên cậu ngửi được mùi gà rán, còn có mùi thức uống có cồn, Tạ Diễn duỗi dài cổ ngóng.

Cù Tranh Viễn ngồi trên sô pha phòng khách, tiếng ti vi không to không nhỏ, trên bàn trà chất đầy đồ hộp, đồ ăn vặt còn có rượu Cocktail đóng hộp đủ mọi màu sắc, tay trái hắn mang bao tay dùng một lần cầm một cái đùi gà đã gặm hết một nửa.

Thấy Tạ Diễn mắt nhắm mắt mở núp sau tường, hắn ngước mắt cười cười: "Về rồi đấy à, có nhớ tôi không?"

Tạ Diễn nhìn chai nước rỗng không và xương gà, sửng sốt hai giây, không rảnh lo tình cảm sướt mướt, chạy đến chất vấn: "Anh khùng hay gì! Không phải đang giảm béo hả? Sao ăn lắm đồ chiên xào dầu mỡ? Không thấy em nên ăn vụng vô tội vạ đúng không?"

Trong miệng Cù Tranh Viễn gặm đùi gà, không nói tiếp, tay phải sạch sẽ vỗ vỗ sô pha, dùng ánh mắt ý bảo cậu ngồi xuống.

Tạ Diễn nhanh chóng đậy hộp đồ hắn ăn hắn dở, quơ quơ mấy vỏ lon nước, phát hiện đã hết sạch, sợ tới mức cất cao giọng: "Có phải anh đói quá hóa rồ không, bắt đầu ăn uống quá độ à? Đừng ăn nữa, anh còn muốn đóng phim không đó?"

Cù Tranh Viễn lúc này mới bóc bao tay lau lau miệng, cười mỉa: "Bộ phim lúc trước nói với em đổi người rồi."

"Hả gì?" Hai tay Tạ Diễn dừng giữa không trung, "Là sao đó? Sao lại đổi người?"

Cù Tranh Viễn ném một viên kẹo bạc hà vào miệng, nhún nhún vai: "Thì không cần tôi diễn nữa chứ sao."

"Lí do?" Tạ Diễn nhíu mi.

"Không lí do lí trấu gì cả."

Hai ngày trước, Cù Tranh Viễn còn hưng phấn chuẩn bị tham gia nghi thức khởi động máy của phim mới, bỗng nhiên nhận được thông báo bên tổ chế tác nói diễn viên của đoàn phim tạm thời thay đổi, hơn nữa không chút khách sao nói rằng nhân vật Thiên Hà này có người thích hợp hơn đóng.

Cảm giác lúc ấy giống như có người đổ một xô nước lạnh lên đầu hắn còn bỏ thêm mấy cục đá, cả người đều đông cứng ngắc.

Cù Tranh Viễn chịu đựng một bụng lửa giận, hỏi thử đổi thành diễn viên nào, tổ chế tác chẳng hề đáp lại một câu, chỉ có một diễn viên nhỏ hơi thân thiết với hắn chịu nói cho hắn, một diễn viên mới tên Trương Minh được tới tham gia nghi thức khởi động máy.

Cù Tranh Viễn lên mạng tìm tên người này, là diễn viên tuyến 18, trên Baidu chẳng có chút tư liệu, chỉ có mỗi một tài khoản Weibo.

Sau đó Từ Niệm nhờ người tra được, người này là nhà đầu tư lớn nhất của đoàn phim nhét vào, quyền lên tiếng của tổ đạo diễn không lớn bằng bên đầu tư, không giữ nổi nhân vật này cho hắn.

Cả một bộ phim mà chỉ có mỗi nhân vật Thiên Hà này bị đổi bởi vì thiết lập xuất sắc của nhân vật này.

Nhân vật bị thay đổi bất ngờ cực kì mất mặt không nói, còn phải chịu khổ hai tháng, Cù đại thiếu gia đâu chịu nổi cơn tức này, tìm được tìm được truyền thông muốn phá nát cái quy tắc bất thành văn này nhưng bị Từ Niệm cản lại.

Làm như vậy chẳng có ích gì cho hắn, còn tạo cho gã Trương Minh kia có nhiệt độ đề tài bàn tán.

Từ đoàn phim nghẹn đến công ty, lại từ công ty nghẹn về nhà, không tìm ra biện pháp xả giận chắc hắn sắp hóa rồ luôn.

Nếu phát hiện một việc cần may mắn nhiều hơn là nỗ lực ai mà chẳng nản lòng.

Hắn như cây non mới chui từ dưới đất lên bị phong ba bão táp đóng băng đến héo rũ, từ sợi tóc đến ngón chân đều lộ rõ vẻ ủ rũ, giống như mây đen bao phủ.

Tạ Diễn tuy không tự mình trải qua, nhưng tốt xấu ở bên cạnh bầu bạn với Cù Tranh Viễn lâu như vậy, nhìn hắn vì nhân vật này chuẩn bị mất bao nhiêu thời gian, chịu bao nhiêu khổ cực, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự chua xót và bất đắc dĩ của hắn.

Người khác nhẹ nhàng bâng quơ một câu đã có thể khiến tất cả nỗ lực của hắn đổ sông đổ bể, cảm giác uất ức ảnh hưởng rất lớn với tâm lý của một người.

Tạ Diễn lên mạng tra xét nhân vật Trương Minh này, fan lên tới trăm vạn, nhưng bình luận ít ỏi không có mấy, còn không bằng Cù Tranh Viễn chỉ có 5000 fan, nhìn là biết mua người hâm mộ, diện mạo cũng thực bình thường, trọng điểm là mặt gã ta còn trọn trịa hơn cả Cù Tranh Viễn, chẳng hợp với tạo hình cổ trang chút nào.

Đổi thành gã ta quả thật giống như hủy hoại cả nhân vật Thiên Hà này.

Tạ Diễn đặt mông ngồi bên cạnh Cù Tranh Viễn, vỗ vỗ bả vai hắn, nhỏ giọng an ủi nói: "Tỉ lệ phim chuyển thể đứt gánh giữa đường rất lớn, hình tượng của gã với nguyên tác kém xa ngàn cây số, đến lúc đó phát sóng chắc chắn sẽ bị fan nguyên tác chửi rủa chết mẹ luôn."

Cù Tranh Viễn vẫn héo hon, thở dài thườn thượt: "Tôi còn muốn bị chửi cũng chẳng có đây này."

Tạ Diễn nở nụ cười: "Mạch não của anh kì cục nhể, nào có ai vội vàng nghe chửi vậy đâu."

Sống lưng Cù Tranh Viễn thả lỏng chút, buồn bã nói: "Bộ truyện này tôi đã theo dõi từ hồi năm nhất đại học, lúc nhận được nhân vật này cảm thấy bức tường ngăn cách bị phá vỡ, siêu vui luôn, giống như được bước chân vào một thế giới khác, nhưng hiện thực lại giật ngược tôi trở về."

Tạ Diễn hoàn toàn có thể cảm nhận tâm tình của hắn, sau này mở ra thấy nhân vật Thiên Hà này sẽ tự động não bổ thành cái bản mặt thấy gớm của gã Trương Minh kia.

Ọe.

Do dự một lát, cậu nâng tay lên giống đang vuốt lông Hổ Tử, vuốt vuốt mái ngóc ngắn hơi xoăn của Cù Tranh Viễn.

Cù Tranh Viễn đầu tiên là sửng sốt có điều không lâu sao hắn cũng thuận thể đặt tay lên vai Tạ Diễn.

Bả vai của bạn nhỏ không đủ dày rộng, còn có hơi cộm tay, Cù Tranh Viễn hai tay ôm ngực, dụi dụi lên cổ cậu, làm cổ Tạ Diễn phát ngứa, rụt rụt bả vai nhưng rất nhanh lại thả lỏng lại.

"Tôi muốn nhận chút an ủi." Cù Tranh Viễn mắt nhìn ti vi, trong miệng lẩm bà lầm bầm như làm nũng.

Tạ Diễn nhếch miệng cười cười, đầu ngón tay xoa xoa sợi tóc hắn: "Không có nhân vật này thì còn nhân vật khác, chẳng sao đâu, không phải lúc trước anh cũng chỉ vô tình nhặt được nhân vật này sao?"

"Nhưng tôi cũng vui vẻ tận hai tháng," Cù Tranh Viễn vén tay áo, "Em nhìn coi mấy vết bầm trên người tôi nè, mỗi ngày đều bay tới bay lui trên trời, eo đau gần chết."

"Nhưng không phải anh cũng học được rất nhiều điều sao? Sau này nếu có cảnh treo dây cáp, anh cũng không sợ hãi, kinh nghiệm là của anh, đâu có ai giành giật được." Tạ Diễn nói.

Từng câu từng chữ trúng ngay hồng tâm, trái tim Cù Tranh Viễn ấm áp, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nhìn cậu rồi mau chóng dựa đầu qua, nhỏ giọng thở dài: "Bọn họ còn nói một câu làm tôi rất khó chịu, lại không biết phản bác như thế nào."

"Câu gì?"

Cù Tranh Viễn nhai nát kẹo trong miệng, trong vị ngọt pha lẫn vị bạc hà cay nồng.

"Có người nói con đường diễn xuất của tôi có giới hạn, vì mặt tôi không thích hợp quay phim cổ trang."

"Chó rách!" Tạ Diễn bực mình mắng một câu, "Là ai nói? Để ông đây khiêng pháo Italy đến bắn lủng sọ!"

Cù Tranh Viễn cười khúc khích.

Thật ra nếu người bình thường nơi mặt hắn không hợp phim cổ trang hắn cũng chẳng để ý nhưng đối phương lại là một nhà chế tác rất có tiếng tăm, giá trị thương mại và danh khí làm những lời này tăng thêm không ít quyền uy.

Nói không có chút đả kích nào thì chắn chắn không phải.

Ánh chiều ráng vàng chiếu xuống chiếu xuống phòng khách, Tạ Diễn đè hai vai hắn xoa xoa: "Bản tính tự tin như chim công xòe đuôi của anh lúc trước chạy đâu mất rồi? Cái mặt này của anh thì tương lai phải đi thảm đỏ quốc tế!"

Cậ phân tích cặn kẽ: "Khuôn mặt của anh thuộc kiểu thon gầy, trên màn ảnh nhìn không mập không gầy vừa hay đúng tiêu chuản, hơn nữa kiểu dáng sắc sảo, nếu mà có hơi béo tí cũng chẳng hề gì, có người chỉ cần béo lên mấy cân cằm cũng tròn đi, mà anh thì không, tóc mái thả xuống thì đầy sức sống thanh xuân, vuốt lên thì thanh tao cấm dục, tóm lại có mặn có ngọt rất dẻo dai!"

Tạ Diễn không theo đuổi thần tượng, cậu phải vắt hết óc nịnh bợ, phun ra hết tất cả từ vựng trong giới fan học lỏm được.

Ánh sáng hoàng hôn quá chói mắt, Cù Tranh Viễn được khen phê như cắn thuốc.

"Thiệt không?" Hắn hỏi.

Tạ Diễn chắc chắn nói: "Đương nhiên rồi, em là người xem, em chưa bao giờ nhìn sai người, nếu anh không nổi được, trời đất khó dung! Nếu em có tiền tuyệt đối sẽ đổ hết lên người anh!"

"Vậy nếu em có tiền thì muốn bao dưỡng anh không?" Cù Tranh Viễn cười hỏi.

Tạ Diễn nghẹn lời.

Hai người mặt đối mặt mấy giây, cũng không nói lời nào, trong phòng chỉ có tiếng quảng cáo trên ti vi.

Tạ Diễn lúc này mới phát hiện Cù Tranh Viễn vì nhân vật cổ trang này đã cạo mép tóc, khó trách lúc nãy vào thấy cứ hơi quái quái chỗ nào.

Cậu giơ tay chọc chọc trán Cù Tranh Viễn: "Úi trán anh có mái mỹ nhân kìa*."

"Đúng vậy." Cù Tranh Viễn cong cong khóe miệng, chỉ cười nhẹ mà cũng khiến người say như điếu đổ, "Em thích không?"

Không phải hỏi đẹp hay không đẹp, mà là có thích hay không, hơn nữa hắn còn nhấn mạnh chữ "em", sáng chói rực rỡ như ánh mặt trời.

Tạ Diễn không trả lời, cũng ngượng ngùng thừa nhận thích, chỉ là làm bộ như không có việc gì, rũ mắt cười cười.

(*Trong nhân tướng học "mỹ nhân tiêm" còn thường được gọi là kiểu tóc mỹ nhân vì những cô gái nào có dấu hiệu này đều có khuôn mặt rất xinh đẹp. Đặc điểm dễ nhận biết nhất là mép tóc ngay giữa trán dài xuống một tý hơi giống chữ M và đối xứng 2 bên. Xét về mặt nhân tướng học, những người có tướng "mỹ nhân tiêm" rất khéo léo, ăn nói duyên dáng, hài hước, dí dỏm và có duyên ngầm nên dễ được người khác giới chú ý, được rất nhiều người theo đuổi.

Tuy nhiên vì có quá nhiều người theo đuổi nên dễ gặp phải những người không tốt. Cần cẩn trọng trong chuyện tìm kiếm người yêu, không nên dễ xiêu lòng trước những lời đường mật.

Mỹ nhân tiêm thường hay gặp ở nữ giới nhiều hơn nam giới. Nếu nam giới có dấu hiệu này thường là người phong lưu đa tình, có tính cách vội vàng, bộp chộp, háo thắng và rất tò mò.Nguồn:afamily.vn)

Hình minh họa đây



Ngón tay đụng vào làn giống như đang nóng lên, vô thức nắm tay nắn vuốt, cậu muốn phá vỡ cái cảm giác quái dị này nhưng lại chẳng biết làm cách nào.

Bởi vì lúc ý thức được ánh mắt Cù Tranh Viễn vẫn luôn dừng trên mặt cậu hơi thở và đôi tai cũng nóng bừng bừng.

Chưa từng có thằng con trai nào nhìn chằm chằm cậu như vậy.

Cù Tranh Viễn không có sai quá trên mặt hắn này phiên xuất sắc biến hóa, cửa sổ sát đất không đóng, có gió thổi làm mấy sợi tóc mềm mại trên đầu Tạ Diễn phất phơ.

Hắn lại nghĩ tới cái buổi chạng vạng luyện ký tên, chẳng qua lần này, hắn lớn mật hơn giơ tay xoa xoa.

Hổ Tử nằm bẹp trong nhà cây cho mèo nhìn thấy màn phát cơm chó này kêu một tiếng mềm như bông, Tạ Diễn bị phân tán lực chú ý từ trên người Cù Tranh Viễn, cầm lòng không đậu đáp nó bằng một tiếng mèo kêu.

Trái tim Cù Tranh Viễn đã sắp bị tiếng kêu nhỏ này dọa mềm nhũn.

Tạ Diễn đối mặt với cặp mắt nóng bỏng rực cháy kia, mất đi cả khả năng ngôn ngữ, hai ngón trỏ không ngừng xoay vòng vòng, rồi sau đó lại cầm điều khiển từ xa ấn lung tung đổi kênh, giờ phút này đang chiếu phim Hongkong kinh điển.

Lực chú ý của Cù Tranh Viễn trước sau như một vấn vương trên người cậu.

Chút tàn dư của hoàng hôn tựa như nhiễm hết trên mặt cậu, trắng trắng hồng hồng, giống một loại trái cây thượng hạn khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.

Không khí thật đúng bài, như là được ám chỉ từ trời cao, hắn dồn khí đan điền, một tiếng trống trong lòng làm tinh thần hăng hái thêm nói: "Tôi còn muốn một cái ôm cổ vũ."

Đơn giản.

Tạ Diễn buông điều khiển từ xa, quay đầu mở hai tay nhào vào lòng ngực hắn, bàn tay ở sau lưng hắn vuốt ve lên xuống.

Cách vải dệt đơn bạc, cậu sờ bả vai nhô lên, lại sờ đến xương sống, lúc Cù Tranh Viễn cũng khẽ vuốt sau lưng cậu như vậy, cậu cũng không dám lộn xộn.

"Đem may mắn của em tặng anh một chút nhé, anh nhận được chưa?" Tạ Diễn nói.

Cù Tranh Viễn cười một tiếng, cọ cọ cằm lên cổ cậu: "Giao hàng đến rồi nhưng tôi vẫn chưa ký nhận."

"Vậy anh mau lên bên hậu cần của cửa hàng tìm xem." Tạ Diễn vỗ vỗ lưng hắn.

Cù Tranh Viễn cười tít mắt, dựa gần bên tai cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi chẳng muốn ký nhận nhanh như vậy."

Ngụ ý thực rõ ràng, chính là không muốn buông tay.

Trái tim Tạ Diễn run rẩy.

Đôi tay sau lưng cậu không an phận, dọc theo xương sườn trượt xuống từng chút một, lại vô cùng mờ ám siết chặt, lồng ngực dính chặt, Tạ Diễn cảm thấy trái tim mình cũng bị đè ép, buộc chặt, có chút thở không nổi.

Bọn họ dựa sát quá, cậu có thể ngửi được mùi nước hoa sau tai Cù Tranh Viễn, vẫn là hương cam tươi mát, mùi xạ hương dịu nhẹ kéo dài mãi không thôi.

Cậu còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập càng thêm mãnh liệt của đối phương hoặc có thể là chính cậu cũng nê.

Không biết qua bao lâu, có lẽ rất dài, có lẽ thực ngắn, suy nghĩ Tạ Diễn rối loạn, đối khái niệm thời gian cũng đã hoàn toàn mơ hồ.

Cù Tranh Viễn nhẹ nhàng đẩy hai vai cậu ra.

"Nhận được chưa?" Tạ Diễn nhìn đôi mắt hắn, nhỏ giọng hỏi.

Cù Tranh Viễn mạnh mẽ gật đầu, bàn tay vẫn chưa rời khỏi vai cậu: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình quá tham lam."

Tạ Diễn sửng sốt: "Sao vậy? Anh còn muốn nhận thêm nhiều may mắn nữa hả?"

Cù Tranh Viễn gật gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.

Khóe miệng Tạ Diễn giãn ra: "Rốt cuộc anh muốn hay không vậy?"

Hai mắt Cù Tranh Viễn nhờ những lời này của cậu mà sáng rực lên,, tay phải từ bờ vai của cậu chuyển qua sau cổ.

Dưới cái nhìn chăm chú, Tạ Diễn có thể thấy cảm xúc sinh động của hắn được lột tả rõ ràng, thấy quả táo của hắn trượt lên trượt xuống, cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh một chuyện mình khó lòng chống đỡ nổi.

Đại não đang không ngừng nhắc nhở cậu, bước này không dễ dàng qua được, nhưng thân thể giống như bị ấn nút tạm dừng sừng sững bất động.

Cù Tranh Viễn rũ mắt, từng chút tới gần cậu, bàn tay đang giữ sau cổ cậu cũng dúng chút lực.

Động tác này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, đầu óc Tạ Diễn trống rỗng, cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại, lông mi và đầu ngón tay đều đều run run.

Qua hai giây, không có xúc cảm như trong tưởng tượng xuất hiện, ngược lại nghe thấy tiếng cười rầu rĩ của đối phương nhẹ nhàng truyền đến, hơi thở còn phả trên mặt cậu.

Cả người Tạ Diễn cũng cứng lại rồi.

Cậu không nghĩ tới Cù Tranh Viễn sẽ ghẹo cậu như vậy, vừa thẹn vừa bực trợn mắt, muốn đấm một cước qua, còn chưa kịp giơ tay, môi trực tiếp khóa lại.

Sau một khắc lỡ, nhịp trái tim đập bình bịch điên cuồng như mặt trống bị đánh mạnh tay.

Hổ Tử đang liếm lông tơ trên đùi, giương mắt thấy màn này thì trợn tròn mắt, không ý thức được mông mình đã dừng giữa không trung.

"Bộp" một tiếng, nó từ nhà cây cho mèo té lộn cổ xuống đất.

Bầu không khí phảng phất đọng lại như vậy, hai người duy trì tư thế hôn môi vẫn không nhúc nhích, chỉ có trái tim không có quy luật đập mạnh, tiết tấu quả thực như muốn nhảy ra cổ họng.

Tạ Diễn không dám trợn mắt, cũng không dám thở, sau cổ và bả vai đều bị ấn chặt, không thể động đậy.

Vóc dáng Cù Tranh Viễn cao hơn cậu chút, cậu chỉ có thể duy trì tư thế hơi ngưỡng cổ, thân thể ngả về phía trước một chút, hai tay quấn sau lưng người nào đó.

Sự đáp lại của cậu khiến Cù Tranh Viễn được khích lệ rất lớn, hắn nín thở, môi càng đè chặt hơn.

Tạ Diễn như bị điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích, chỉ có lông mi và nhịp thở đang run rẩy.

Mao mạch trên khắp các cơ thể cậu dần dần giãn ra.

Từ trước đến nay cậu không biết rằng xúc cảm khi hôn môi lại mềm mại như vậy, một cái hôn có thể dịu dàng như thế, giống như chiếc bánh kem bơ thơm ngọt sau giờ ngọ.

Mà đối phương tựa hồ cũng nghĩ như vậy, thậm chí lớn mật thò đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi cậu, giống như cái đuôi Hổ Tử nhẹ nhàng lướt qua, có hơi ngứa ngứa.

Một dòng điện tê dại chạy qua khiến cả người cậu thiếu niên không chút kinh nghiệm phải run lẩy bẩy.

Tạ Diễn như gặp sét đánh mà trợn mắt, một tay đẩy người ra, từ trên sô pha nhảy dựng lên, trong phút hỗn loạn, cũng không biết mình nên làm gì nên đành xoay người lại, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc đỏ bừng.

Cù Tranh Viễn giương mắt nhìn cậu.

Thần trí Tạ Diễn điên đảo, căn bản không dám cúi đầu, cậu ưỡn ngực nói với ti vi: "À thì, em còn nhiều bài tập về nhà chưa làm lắm, em làm bài tập trước đã!"

Giọng nói cũng run nữa.

Cù Tranh Viễn cúi đầu nhấp nhấp môi, cực kì săn sóc "Ừ" một tiếng: "Vậy mau làm đi thôi."

Ngày mai thứ bảy vẫn nên vội vã làm bài tập.

Tạ Diễn như được ân xá thở mạnh một hơi rồi nhanh chân bỏ chạy, thuận tiện hồi tưởng dư vị cảm xúc ướt mềm trên môi, đầy đầu óc đều là đạn pháo đỏ rực.

Lúc nãy Cù Tranh Viễn không phải là muốn ăn cháo lưỡi chứ?

Ăn xong bỏ chạy, Cù Tranh Viễn có thể giận không?

Sẽ sao?

Phải quay lại sao?

Xấu hổ quá đi mất, đôi môi này chỉ ăn cơm với thịt chứ đã hôn hít ai bao giờ!

Làm sao bây giờ!

Cù Tranh Viễn không biết diễn biến tâm lí của cậu, hắn vẫn đang đắm chìm trong dư vị của nụ hôn chưa hồi thần, bàn tay vuốt ve qua lại mấy cái, nghĩ rằng mình có phải làm người ta sợ rồi không.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân đi lên trên lầu, có điều không lâu sau lại từ xa tới gần trở lại.

Hắn quay đầu, khuôn mặt Tạ Diễn cũng xấu hổ bừng bừng nhìn hắn.

"Em quên cầm cặp...... Ha hả......" Tạ Diễn cười trừ, móng vuốt nhỏ chộp hai lần mới xốc được cặp lên vai, bởi vì dùng lực quá lớn, cặp sách lại nặng, mém tí nữa mông đít giật ngửa ra đất, sau đó mang theo cặp lông mày tóe lửa lết lên lầu.

Cù Tranh Viễn cắn chặt răng cấm mới nhịn xuống không cười thành tiếng.

Da Tạ Diễn trắng bóc, hơi thẹn thùng một chút mặt cũng đỏ như quả cầu lửa lớn bị thiêu đốt.

Mặt trời lặn dần, tầng mây giống bị quả cầu lửa khổng lồ này bén lửa, màu trời dần chuyển sang màu hồng cam.

Một cơn gió ấm áp thổi qua xua tan mây mù cả ngày trở thành hư không.

Cù Tranh Viễn cúi đầu, nhịn không được hoài niệm xúc cảm mềm mại, càng nghĩ càng không kìm được khóe miệng, đến cuối cùng cười đến bả vai run rẩy.

Hắn liếm liếm môi, nếm được mùi mật đào ngọt thanh.

- --------------------------------

AAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaa. Hôn chùn chụt rồi cuối cùng tôi cũng đợi được tới ngày này, cũng hơn nửa bộ truyện chứ không ít. Không nói cho mọi người vì edit chương siêu đáng yêu này toi đã vứt hết sách vở, đề cương qua một bên tập trung hết công suất để gõ chữ đó (thật ra là bịa lí do để lười học đó:))))), ai thương tui đi ಥʖ̯ಥ. Nhưng mà không uổng công vì chương này đáng giá thật sự <3333.

Hệ hệ bộ này có mấy từ chửi tục thô thiển. Thật sự bản gốc nó cũng chỉ má nó hay gì gì đó thôi mà tui thấy vậy gượng quá nên mạn phép đổi lại cho xuôi. Thật sự thì tác giả hông có viết bậy mà tại tui bậy đó:))))