Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 75: #Cua hấp CP# #Âu phục x Đồng phục#



Edit: Sa

Beta: Kem

***

Tài khoản mạng xã hội của Cù Tranh Viễn luôn giao cho nhân viên công tác quản lý, thường ngày tài khoản này rất kín tiếng, ngoài quảng cáo thì tuyên truyền phim mới, ngay cả đăng ảnh cũng chưa bao giờ kèm thêm giới thiệu, phần lớn thời gian đều là góc nhìn của trợ lý, giờ đột nhiên xuất hiện một like cực kỳ bất thường nên hiển nhiên sẽ chịu mọi sự chú ý.

Chủ đề # Cù Tranh Viễn Muốn tìm bạn trai làm cảnh sát # nhanh chóng bay lên top hotsearch, đầu Vương Bất Phàm cũng sắp bị doạ cho bay luôn, huyệt thái dương cũng đau.

Khi nghệ sĩ vừa có động tĩnh, nhân viên công tác phải nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn bị, Vương Bất Phàm nói: “Cứ nói là trợ lý ăn dưa ấn nhầm thôi, lát nữa chị bảo Tiểu Trương đăng một bài weibo xin lỗi, em cũng chuyển tiếp một lần, còn có thể tỏ ra em khoan dung độ lượng.”

Cù Tranh Viễn không hề cảm thấy cái like này có vấn đề, hắn bình tĩnh nói: “Không phải bị trộm thì là sai số, mấy chiêu này đều dùng nát rồi, cư dân mạng cũng không phải thiểu năng.”

“Vậy phải làm sao đây!” Vương Bất Phàm gào thét, “Không thể giành giật đối tượng với các cô gái nhỏ dưới ánh nhìn của đại chúng được! Nếu làm thế thì còn ra thể thống gì nữa!”

Cù Tranh Viễn không đồng ý, mắt mở lớn như chuông đồng: “Rốt cuộc là ai giành người yêu của ai hả? Tạ Diễn em ấy ban đầu là bạn trai của em!”

Vương Bất Phàm giận đến nỗi bật cười: “Vậy thì cũng là ban đầu, bây giờ người ta đã là chó săn* nhỏ quốc dân rồi.”

*Chó săn: ý nói đẹp trai, tính cách tốt, boyfriend material tối đa.

Vốn dĩ Cù Tranh Viễn còn canh cánh trong lòng câu nói “Em phát hiện mình vẫn thích con gái” của Tạ Diễn năm đó, lần này hắn càng buồn bực, hắn xụ mặt tìm cho mình một chút ưu thế: “Ít ra em cận thủy lâu đài*.”

*Cận thuỷ lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên, có xuất xứ từ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo.

Vương Bất Phàm căn cứ vào sự hiểu biết về Cù Tranh Viễn, cô đoán rằng hắn không phải nhất thời xúc động nhấn like, mà là muốn lợi dụng cơ hội này để thử nước, xem thử phản ứng của mọi người với loại chuyện này.

Theo cái tính nết thẳng thắn của Cù Tranh Viễn, nếu như điều kiện cho phép, có lẽ hắn sẽ comeout liền luôn cho xem.

Sự tiến bộ thần tốc của mạng Internet đang ảnh hưởng đến hết thế hệ này sang thế hệ khác, ngày càng nhiều người ủng hộ tự do tinh thần, tự do yêu đương, thấu hiểu và cảm thông cho khó khăn của bọn họ, có ba cấp độ phản ứng của các giang cư mận tại khu bình luận.

Điều khiến người ta vui mừng đó là, vùng bình luận hot đều là ủng hộ hoặc trung lập.

Một lúc sau, Cù Tranh Viễn đăng nhập tài khoản và đăng một trạng thái mới nhất.

Không phải lỡ tay, mà là chúc mọi người đều có thể tìm được người mình thích.

Mỗi người đều nhìn ra ý nghĩa sâu xa trong lời giải thích này của hắn, cư dân mạng ngày càng kích động, thậm chí vì Cù Tranh Viễn độc thân nhiều năm không vướng vào scandal tình ái mà tìm ra một lời giải thích phù hợp – – hắn căn bản không thích phụ nữ.

Trong giới chuyện hiếm lạ nào cũng có, nhưng đề cập đến phương diện đồng tính luyến ái thì lại rất ít, lần đảo ngược tình thế này của Cù Tranh Viễn thế mà lại ổn, không khống chế bình luận cũng không phản bác, mặc cho cư dân mạng thỏa sức suy nghĩ.

Thích và ghét đều là tự do của mọi người, từ ngày đầu tiên hắn tiến vào giới này đã biết đạo lý ấy, cách duy nhất để giữ vững cá tính là không phụ thuộc quá mức vào tiếng nói bên ngoài, cũng sẽ không vì không được chấp nhận mà từ bỏ niềm yêu thích của bản thân.

Một hòn đá làm dậy sóng ngàn, chủ đề luôn được xem là điều cấm kỵ dưới sự lắng đọng của thời gian, giờ đây xuất hiện càng thêm sống động trong ánh nhìn của công chúng.

Trong một khoảng thời gian rất ngắn, độ thảo luận về loại chủ đề “Có phải Cù Tranh có người mình thích không” “Có khả năng Cù Tranh Viễn là đồng tính không” chiếm cứ vị trí đầu bảng hotsearch trên mọi diễn đàn mạng xã hội.

Một khi cư dân mạng điên cuồng lên, tài nguyên nào cũng có thể bị đào lên chẳng sót gì, một tài khoản truyền thông nào đó đăng một đoạn video ngắn hơn mười phút.

Video rõ ràng là quay trộm, ống kính lắc lư nhưng có thể nhìn rất rõ một người đàn ông mặc đồ thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đang đẩy xe lăn đưa Tạ Diễn đi về hướng thang máy.

Bởi vì vấn đề góc độ, chỉ có thể quay được sườn mặt của người đàn ông cao hơn, nhưng fan quen thuộc của Cù Tranh Viễn chỉ dựa vào cặp mắt đó đã có thể nhận ra hắn.

Cù Tranh Viễn thoải mái thừa nhận trên Weibo năm bản thân vừa ra mắt đã quen biết Tạ Diễn rồi.

– – Cảnh sát Tạ còn từng làm cameo trong bộ phim truyền hình “Những tháng năm ấy”, lúc đó em ấy diễn bạn ngồi bàn trước của tôi, đó là bộ phim truyền hình đầu tiên tôi quay, cảm tình với diễn viên cùng đoàn và nhân viên công tác đều rất sâu sắc. May mắn làm sao, tôi có thể gặp em ấy thêm một lần nữa nơi Hạ Thành, chúng tôi đều trở thành người mà mình muốn trở thành thuở ban đầu.

Lập tức có người đào được vài cảnh của Tạ Diễn trong “Những năm tháng ấy”.

Thời gian chứng kiến sự trưởng thành của cậu thiếu niên, fan đều kêu gào ngạc nhiên rằng họ hoàn toàn không nhận ra, ban đầu cảnh sát Tạ còn là một bé nam sinh da dẻ trắng nõn, gầy gò non nớt, bây giờ cậu lại dám dùng máu thịt cơ thể ngăn chặn tội ác.

Dưới bài Weibo của Cù Tranh Viễn, chấn động và cảm động chiến phần lớn, mọi người đều hy vọng tình bạn của họ dài lâu.

Phản hồi bình luận nào đó và số lượt thích đang âm thầm thay đổi.

– – Lời này dịch qua có phải là “Tôi và cảnh sát Tạ đã sớm quen biết, tình cảm rất sâu nặng, sự việc ở giữa không thể nói cho mọi người, dẫu sao tình cảm của chúng tôi vẫn tốt là được, xin đừng nhớ nhung em ấy, cũng đừng nhớ nhung tôi.”

Cư dân mạng đang xây lầu* dưới bình luận này: [doge] Bất ngờ thu hoạch được một đoạn nhân duyên đồng phục. Ảnh đế mặc Tây trang x bé cảnh sát hình sự công chính nghiêm nghị, có ai viết không nào?

*盖楼: xây lầu là mở một topic để mọi người cùng nhau tương tác. Bên cạnh đó sẽ có từ 楼上,楼下 (lầu trên, lầu dưới = người cmt bên trên, người cmt bên dưới).

Cư dân mạng: Tại sao không phải là Cảnh sát Tạ x Ảnh đế Cù, rõ ràng giá trị vũ lực của cảnh sát cao hơn chút mà, đừng thấy tuổi của em trai nhỏ, cơ bắp cánh tay hẳn không ít đâu.

Cư dân mạng: [doge] Cù vẫn cao hơn một xíu nhé.

Cư dân mạng: Đừng cười niên hạ thấp, vừa làm vừa uống sữa.

Cư dân mạng: Không ngờ trước đó ảnh đế áo mũ chỉnh tề, về đến nhà còn muốn cho cún con uống sữa.

Cư dân mạng: Nói rõ xem nào, uống sữa gì? Cảnh sát Tạ cũng lớn vậy rồi rốt cuộc tại sao phải uống sữa thế?

Cư dân mạng: Bổ sung dinh dưỡng chứ sao.

Cư dân mạng: May là cảnh sát Tạ không có Weibo…

Cư dân mạng: Sao bạn biết cậu ấy không có? Biết đâu xem hăng say luôn đó.

Vì để dư luận không tiếp tục xôn xao thêm nữa, Vương Bất Phàm đau khổ xóa bình luận hot này, sau đó, phản hồi chính thức “hai người đều đang tỏa sáng lấp lánh trong nghề của mình, có thể quen biết các bạn cũng là may mắn của chúng tôi” bị đẩy lên top.

Điện thoại của Tạ Diễn hỏng rồi, mật mã tài khoản Weibo cũng mất, cả người như tách biệt khỏi thế giới, cho đến khi Khương Phi vội đến bệnh viện thăm cậu, cậu mới biết mình từng lên hotsearch.

Tài khoản của Tạ Diễn chưa từng đăng bất kỳ trạng thái nào, cư dân mạng không đào được thông tin, ngay cả bên đồng nghiệp cũng đều tưởng rằng đó giờ cậu không chơi Weibo.

Buổi tối lúc Khương Phi đến bệnh viện thăm cậu thì phấn khởi nói: “Đàn anh ơi, em cảm thấy anh sắp hot rồi!”

Tạ Diễn nhai một viên kẹo thỏ trắng, không rõ chuyện gì hỏi: “Phỏng vấn của anh lên Đài Truyền hình hả? Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?”

“Không phải!” Khương Phi xua tay, bí ẩn lấy điện thoại đưa qua, “Là cái đồ tốt này nè.”

Tạ Diễn đến gần, cậu nhìn thấy một bài Weibo có lượng chia sẻ hơn vạn.

#Cua hấp CP# #Âu phục x Đồng phục# Biết hotsearch được hai ngày, tui chỉ nhìn thấy lòng yêu mến và bao dung đong đầy của anh trai với em trai, tui mò mẫm suốt đêm mới vẽ được một bức, tuyệt đối đừng @Cù, cảm ơn mọi người nhé.

Tạ Diễn căn bản không hiểu được hàng chữ này, cậu quay đầu với một khuôn mặt cạn lời: “Cái này là gì thế?”

Khương Phi đè vai cậu, nhấn mở một bức tranh dài, kéo xuống dưới rồi cười rũ rượi: “Trọng điểm là cái này nè!”

Một người đàn ông trong tranh mặc đồng phục ngồi trên ghế, chính xác mà nói là bị trói gô trên ghế.

Trong miệng cậu còn ngậm một quả bóng, hai tay bị còng ngược ra sau người, cổ áo mở rộng, toàn bộ là dấu hôn đỏ tươi, khóe mắt ửng đỏ, trong ánh mắt lại hiện ra vẻ ẩn nhẫn và không chịu khuất phục, nơi cổ buộc vòng đeo cổ màu đen, một đầu khác của dây thừng bị nắm bởi người đàn ông đứng cạnh bên.

Người đàn ông mặc tây trang, một tay nắm dây thừng, tay phải rũ xuống còn cầm một cây roi da, một chiếc chân dài của hắn đẩy mở hai chân của cảnh sát, khóe miệng nhếch lên một độ cung nghiền ngẫm.

Người hoạ sĩ tài hoa thần tiên này phác hoạ khéo léo, sống động như thật, ngay cả nốt ruồi lệ bên dưới khóe miệng Cù Tranh Viễn cũng được vẽ.

Khỏi cần nói, một người còn lại chắc chắn là cậu.

Tạ Diễn giống như lúc nhỏ vô tình xem được GV, ngại ngùng đến nỗi mặt đỏ tai hồng, cậu ném điện thoại của Khương Phi ra xa: “Đây CMN đều là giả đó!”

Khương Phi nghi ngờ chớp mắt: “Này mà anh cũng không hiểu! Trói buộc play đó!”

“Play cái quỷ gì! Không phải em là trai thẳng hả! Sao lại tìm kiếm mấy thứ đồ này!”

“Đây là Weibo của bạn gái em mà, phải cảm ơn mấy anh, một buổi tối mà cô ấy có thêm hơn hai vạn fan, cũng nhận được quảng cáo rồi.”

“…”

Bạn gái của đồng nghiệp đu CP của mình là trải nghiệm gì?

Tạ Diễn hận không thể đào hầm nhảy vào, từ nay không gặp người nào nữa.

Nhưng một nhân vật chính khác trong tranh lại vui vẻ nhấn vào chủ đề #Cua hấp CP#.

Sau khi tải hiện ra bức tranh này, hắn quả quyết nhấn giữ lưu về máy, chia sẻ cho Tạ Diễn.

– – Em nhận ra đây là ai với ai không?

“Làm cái gì cũng không nên hồn, có làm loạn thì đứng hạng nhất.” Tạ Diễn vừa xấu hổ vừa lúng túng mắng một câu sau đó khóa điện thoại phớt lờ hắn.

Hôm làm thủ tục xuất viện, Tạ Diễn hoàn toàn không báo cho Cù Tranh Viễn biết, chỉ gọi Khương Phi tan làm thì qua đón cậu, không ngờ rằng khi bước ra khỏi cửa lớn bệnh viện, thứ cậu nhìn thấy lại là chiếc Land Rover màu trắng quen thuộc.

Cửa kính chỗ ngồi sau xe dần hạ xuống, Khương Phi bám vào trên khung cửa sổ cười hì hì đầy ngây ngô: “Kinh hỉ chưa! Xe này rộng hơn so với con xe của em nhỉ.”

Tạ Diễn nhìn chằm chằm cái người trên chỗ ghế lái, lại nhìn chằm chằm Khương Phi, cậu không thể tưởng tượng được nói: “Từ khi nào mà hai người thông đồng với nhau rồi?”

“Còn không phải vì em ngó lơ anh à.” Cù Tranh Viễn giữ nách Tạ Diễn chuyển cậu qua ghế lái phụ, “Đưa anh nạng đi, anh để trong cốp xe.”

Tạ Diễn đẩy mở cửa xe, Cù Tranh Viễn đặt nạng ở một bên, một tay đỡ sau gáy cậu, một tay đỡ trên khung xe phòng hờ cậu bị va đầu.

“Từ từ thôi, cẩn thận chân của em.”

Một tay Tạ Diễn đỡ chỗ ngồi, dùng sức cánh tay chống đỡ cơ thể rồi vất vả ngồi vào, Cù Tranh Viễn thấp tha thấp thỏm suốt cả quá trình.

Trước khi đóng cửa xe, Cù Tranh Viễn kéo dây an toàn, cúi người thắt dây thay cậu.

Khoảng cách quá mức mập mờ, Tạ Diễn ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng, không gian chật hẹp không thể né tránh, lưng cậu căng thẳng dán vào lưng ghế, cậu lẩm bẩm: “Em bị gãy chân chứ không phải gãy tay, tự em làm được mà.”

Xét thấy đằng sau vẫn còn một bóng đèn điện đang ngồi, Cù Tranh Viễn biết tém tém lại, chỉ nói bằng khẩu hình miệng: “Vì anh cố ý.”

Nói xong còn dẩu môi, một vẻ muốn thừa cơ chiếm tiện nghi của người ta.

Tạ Diễn giơ tay dán lên mặt hắn, đẩy người ra ngoài cửa.

Bàn tay cậu mềm mại, cảm giác giống như bị móng vuốt mèo của bé Hổ cào vậy, Cù Tranh Viễn nuông chiều gãi cằm cậu, hắn ngạc nhiên bởi xúc cảm lâu ngày không gặp, da Tạ Diễn vẫn mịn màng trơn nhẵn như thuở bé.

Tạ Diễn đẩy rớt móng vuốt của hắn, đóng cửa xe, cậu cảm thấy nhiệt độ trong xe ít nhất tăng thêm mấy độ.

Khương Phi niềm nở đưa qua một hộp giữ nhiệt: “Đàn anh ơi, mẹ em nghe nói anh bị thương, đặc biệt nấu súp Bảo Nguyên theo hướng dẫn của bác sĩ, bồi bổ khí huyết, có thể hơi nguội rồi, anh về hâm nóng xíu rồi uống.”

Tạ Diễn được thương mà sợ: “Thay anh cảm ơn dì nhé.”

Khương Phi không quên lời dặn của mẹ cậu: “Anh chắc chắn phải uống đó, chị gái em ở cữ mới có đãi ngộ này!”

“…” Tạ Diễn vặn nắp ngửi thử, nói thơm không thơm mà nói khó ngửi cũng không đến, là mùi vị một lời khó nói hết, “Cái này cho người ở cữ uống phải không? Anh gãy xương khác hơi nhiều với ở cữ đó.”

“Đều được hết, thận ba em không tốt cũng uống cái này.”

“… Thận anh rất tốt.”

Cù Tranh Viễn đặt nạng ở đằng sau, phần phía trước thì không nghe thấy, chỉ nghe được một câu thận tốt, hắn cười xấu xa: “Phải không? Tốt bao nhiêu?”

“Dù sao cũng tốt hơn anh, mỗi ngày anh cũng chẳng tiết chế gì.”

“Anh có tốt hay không chẳng lẽ em không biết?”

“Anh nhanh lái xe đi!”

Quang cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, lên cao tốc chưa bao lâu thì về đến Hạ Thành, trong không khí đều là mùi đặc sản quen thuộc.

Cù Tranh Viễn đưa Khương Phi về trong cục, sau đó nhấn mở hướng dẫn: “Em ở chỗ nào, anh đưa em về.”

Tạ Diễn nói địa chỉ.

Cù Tranh Viễn lại nhấn mở Wechat, đầu ngón tay đặt trên màn hình: “Lần trước em nói chuyện muốn ăn cơm cùng nhau còn tính không?”

Bằng chứng đã đặt ra trước mắt, Tạ Diễn không còn gì để nói: “Vậy được thôi, anh tự chọn một chỗ, em mời anh.”

Cù Tranh Viễn: “Đi chỗ của em nhé, anh còn chưa từng tham quan đâu.”

“Chẳng có gì đáng để xem cả, em có thể đề cử vài quán cơm không tệ cho anh, không phải anh thích món Quảng Đông à, không thì nhà hàng kiểu Hồng Kông nhé?”

Cù Tranh Viễn kéo phanh tay, dựa vào lưng ghế, lại là cái vẻ chủ thầu thiếu hắn một ngàn vạn không định trả, cau chặt mày.

Tạ Diễn khó hiểu nhìn hắn: “Sao thế anh? Em nhớ sai hả?”

“Anh muốn đi chỗ em không được sao?” Cù Tranh Viễn lý lẽ hùng hồn quay đầu qua, “Trên tin nhắn em gửi cho anh trước đó nói thế nào, bây giờ em lại là thái độ không nóng không lạnh thế này, sao thế, tin nhắn kia của cảnh sát Tạ là tin gửi hàng loạt à?”

Tạ Diễn chợt hiểu rằng hoá ra người hơn ba mươi tuổi cũng sẽ giận dỗi như đứa con nít.

Vẻ kiêu căng còn chẳng kém gì đứa trẻ.

“Nhưng chỗ của em chẳng có gì ăn hết, vả lại mấy ngày rồi không dọn phân mèo, chắc chắn rất hôi.”

“Tin nhắn cũng gửi rồi, nếu em không về, còn không phải anh dọn phân cho nó à? Em cảm thấy đây là lý do hả?” Cù Tranh Viễn dứt khoát quyết định, “Một câu thôi, rốt cuộc có để anh qua không?”

Tạ Diễn bó tay, cầm điện thoại của hắn, cậu tìm một siêu thị gần nhà nhất rồi đặt điện thoại về vị trí ban đầu: “Vậy trước tiên đi mua chút rau đi, tủ lạnh trong nhà trống không rồi.”

Một giây trước Cù Tranh Viễn còn đang dồn sức bùng nổ, một giây sau đã đổ sông đổ bể, hắn cắn chặt răng hàm sau mới miễn cưỡng kìm chế được độ cong giương lên nơi khoé miệng.

“Vậy còn được.”

Lúc này là giờ cao điểm đường kẹt xe, phía trước là một mảng màu đỏ, Tạ Diễn đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, người bên cạnh lại làm cho rõ cặn kẽ.

“Cái tin nhắn nọ của em là gửi hàng loạt phải không?”

Tạ Diễn bị Cù Tranh Viễn làm cho dở khóc dở cười, cậu không thích nói dối vậy nên duy trì im lặng.

Cù Tranh Viễn đụng cánh tay cậu thúc giục: “Em chuẩn bị bịa lí do gì rồi? Đưa điện thoại anh xem thử nào.”

Tạ Diễn ngoảnh mặt đi, nhìn ra dòng xe đông đúc ngoài cửa sổ.

“Trong Wechat có rất nhiều bí mật của bộ công an, tiện thể cho anh xem được chắc.”

“Không phải gửi hàng loạt đúng không?” Cù Tranh Viễn thấy cậu có vẻ có hơi ngại ngùng, sự tự tin của hắn vươn lên một tầm cao mới, “Chắc không phải em chỉ gửi cho mình anh nhỉ?”

Tạ Diễn buột miệng nói ra: “Sao có thể…”

Hoàng hôn nhuốm đỏ phía chân trời, một vệt ánh sáng rực rỡ nhất chiếu vào trong xe, ấm áp vô ngần.

Cù Tranh Viễn phát hiện vành tai cảnh sát Tạ đỏ rồi, tựa như điểm xuyết một trái dâu tây be bé tươi ngon trên chiếc bánh kem.