Khách Điếm Lão Bản

Chương 37: Văn sát 3



Mạc Ly ngất xỉu, Văn Sát bất giác buông đầu người trong tay ra.

Tiếng thủ cấp rơi xuống đất “lộp cộp”.

Văn Sát đưa đôi mắt vô thần về phía Mạc Ly. Hắn bế y lên từ mặt đất lạnh lẽo, bước về phía tẩm thất của mình.

Thủ vệ bên ngoài chưa nhận được lệnh của Văn Sát, không dám vào Hình đường. Khi nhìn thấy chủ tử toàn thân đẫm máu bước ra, lại còn ôm một người, thủ vệ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đợi Văn Sát đã đi xa, thủ vệ mới tiến vào Hình đường kiếm tra.

Mặc dù đi theo hắc đạo nào phải ngày một ngày hai, nhưng khi nhìn thảm trạng như địa ngục trong Hình đường, thủ vệ tự nhận không ít kinh nghiệm, cũng phải bụm miệng chạy như điên ra ngoài.

Văn Sát đặt người trong lòng lên tấm đệm mềm mại, chỉnh lại khớp hàm cho y. Hắn phủ một lớp chăn cho Mạc Ly rồi lặng lẳng ngồi bên. Mãi một lúc rất lâu, *** thần mới khôi phục. Đột nhiên đầu hắn đau như muốn nứt ra.

Trước kia dù đã từng thấy quá nhiều máu mà tẩu hỏa nhập ma như vậy, nhưng lần này thì quá mức kỳ quặc.Vì sao khi hắn thấy thủ hạ muốn làm nhục Mạc Ly, cả thể xác và tâm hồn lại đau như thế? Ngực hắn luôn vang lên âm thanh gào thét dữ dội. Nhưng về phần âm thanh đó đang gào gì thét gì thì hắn nghe không rõ. Chỉ là thân thể hắn nói rằng, hắn không thể để bất kỳ ai làm vậy với người ấy. Và thế là thần trí bị quăng đi.

Rốt cuộc bản thân đã làm gì, hắn không nhớ.

Hình như hắn giết người.Và còn là giết những kẻ nghe lệnh mình.

Văn Sát đập mạnh xuống giường.

Không bình thường, kẻ này, cái kẻ đang an tĩnh nằm trước mắt hắn đây hình như có ảnh hưởng rất lớn tới tâm tình hắn. Y là tai họa, nhất định là vậy!

Văn Sát ý thức được, ta phải giết hắn.Người hắc đạo, không được phép có nhược điểm.

Ngón tay mơn trớn cần cổ mạnh khảnh của Mạc Ly. Chỉ cần ra chút sức, đừng nói tới nội lực, hắn có thể kết thúc sinh mạng kia. Với Văn Sát mà nói, chuyện này còn đơn giản hơn giết chết một con kiến.

Nhưng, bàn tay hắn cảm nhận được những mạch đập quy luật, rõ ràng biểu hiện một sinh mệnh đang tồn tại.

Làn da nơi cổ mềm mượt, mịn màng, khiến hắn không rời ra được. Đầu ngón tay theo cần cổ, xuôi xuống miếng ngọc quyết trong suốt.

Ánh mắt hắn tối đi.

Giết? Không giết?

Bàn tay Văn Sát lại co vào, siết chặt, chặt nữa.

Cuối cùng… Văn Sát phát hiện, hắn không làm được.

Cũng khó trách, trước giờ hắn chưa từng dành tình cảm cho ai hay vật gì, đương nhiên không phát hiện tâm tình của mình với Mạc Ly rất khác thường.

Mặc dù thật lâu sau, khi Văn Sát rốt cuộc mới phát giác ra, thì đã muộn.

Chuyện này để sau hãy nói.

Còn giờ khắc này, Văn Sát chỉ biết hắn vô cùng căm ghét Hàn Tử Tự.

Hắn không muốn người này trở về bên hắn ta. Hắn không muốn ai khác trừ bản thân chạm vào y. Đây cũng chính là duyên cớ hắn vô thức giết chết mười mấy tên thủ hạ.

Chúng dám chạm vào người của hắn, thì phải chết!

Kết luận cuối cùng như vậy. Nếu không nhẫn tâm được, hắn phải cướp lấy y. Đây là phương thức mà một kẻ khiếm khuyết tình cảm như hắn nghĩ ra được.

Giữ lấy y, so với giết chết thì còn làm Hàn Tử Tự thấy khuất nhục hơn.

Tựa hồ như rất hài lòng với quyết định của mình, Văn Sát vỗ tay hai cái, tì nữ im lặng tiến vào, nhỏ nhẹ thưa: “Chủ thường có gì phân phó ạ?”

“Hầu hạ hắn, nếu hắn tỉnh dậy thì báo cho ta.”

“Thưa vâng.”

Nơi Mạc Ly ở cũng chính là tẩm cung của Văn Sát. Là nơi xa hoa nhất trong Vô Xá cốc, cũng là nơi thư thái nhất.

Vết roi trên lưng y nhờ thuốc tốt đã khép miệng; thân thể cũng được lau rửa cẩn thận bằng nước ấm, khoác lên lăng la bào nhẹ mỏng thoải mái; mái tóc tơ mềm được buộc bằng một đoạn dây màu xanh lam. Không khí thoang thoảng hương thơm, lò sưởi ấm áp.

Nhưng cho dù là thế, vết thương của Mạc Ly vẫn nhiễm trùng, y sốt cao không giảm.

Chúng tì nữ sợ Mạc Ly gặp chuyện không may, chủ thượng sẽ trách tội rồi mất đầu, càng tận tâm chiếu cố.

Quái lạ, từ bao giờ mà vị chủ tử âm tình bất định kia lại đểý một người như vậy?Có điều, tì nữ chỉngấm ngầm nghĩ vậy mà thôi, dù có sở hữu trăm triệu lá gan cũng không dám hỏi ra miệng.

Hai ngày trôi qua Mạc Ly mới từ từ tỉnh lại.

Một thanh âm dễ nghe thoang thoảng qua tai y: “Công tử tỉnh rồi, mau báo cho chủ thượng.”

Lại thêm vài giọng nói nho nhỏ lướt qua. Mạc Ly nhíu mày một cái. Nhưng y mệt quá, đôi mắt lại khép dần.

Đột nhiên, ai đó kéo hắn dậy. Động tác mạnh đến nỗi vết thương sau lưng lại rách ra.

“Thấy ta tới thì nhắm mắt ư? Ngươi muốn chống đối?”

Mạc Ly bị quát vào mặt, kinh hoàng mở trừng hai mắt. Thấy là Văn Sát trước mặt thì càng hoảng sợ.

Thảm cảnh máu tươi khắp nơi ngày đó hiện ra trong đầu, lông tơ dựng đứng. Bất gác y lùi mình về phía sau, dù biết là vô dụng nhưng theo bản năng, Mạc Ly vẫn muốn giữ khoảng cách với Văn Sát.

Động tác nhỏ này khiến lòng hắn bùng lên một ngọn lửa vô danh. Văn Sát kéo mạnh y về phía mình. Thân thể Mạc Ly đập mạnh vào ***g ngực cứng như bàn thách của hắn, hai mắt hoa lên.

“Đau…” Tiếng rên buột ra.

“Biết đau thì đừng có ngỗ ngược với ta!”

Mạc Ly ngẩng lên, hung dữ lườm hắn. Chợt nhớ ra, Văn Sát không phải là A Vong, y lại cụp mắt xuống.

Như vậy thế mà khiến Văn Sát thấy vui lòng hơn. Hắn chẳng *** xỉa tới sự phản đối của Mạc Ly mà kéo áo bào y, kiểm tra tình trạng vết thương.

“Vài ngày nữa là khỏi.”

Chẳng hiểu tại sao, câu nói này lọt vào tai mình lại khiến sống lưng Mạc Ly lạnh toát, cảm giác như tên đồ tể nói với gia súc hắn nuôi “Vài ngày nữa là thịt”.

Mạc Ly bị Văn Sát ôm trong lòng, tránh không thoát, đành chịu đựng. Y lại ngẩng lên nhìn hắn, tâm tình tựa hồ khá hơn. Bởi vì thực sự Mạc Ly quá quen thuộc với những biểu cảm của “A Vong.”

“Xin, xin ngươi…”Tiếng Mạc Ly quá nhỏ, Văn Sát nghe không rõ.

“Cái gì? Nói to lên!”

Lời do dự trong lòng Mạc Ly, nhờ Văn Sát dọa vậy mà vọt ra khỏi miệng: “Xin ngươi thả ta đi!” Nhìn lại biểu cảm thoáng chốc âm trầm của hắn, Mạc Ly lại cần thận bổ sung: “Ta, ta cam đoan sẽ không quay về bên Hàn Tử Tự, ta…”

“Câm miệng!” Văn Sát tóm chặt lấy vai y: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?” Hắn đứng bật dậy, quăng Mạc Ly về giường, “Ngươi cũng khỏi phải đi đâu, ở lại đây làm người của ta.”

Làm người của ta, làm người của ta…Hiểu ra ý tứ trong lời Văn Sát, Mạc Ly giật mình nhìn hắn.

Tựa như Văn Sát là con giun trong bụng y, chưa đợi Mạc Ly hỏi lại, hắn đã đáp: “Phải, chính là ý đó. Ta muốn ngươi, làm người của ta.”

Mạc Ly lắc đầu: “Không được, Văn Sát, không thể nào…”

Văn Sát lại nắm lấy cằm y, “Ở nơi này, ba chữ ‘không thể nào’ không tồn tại với ta.”

Vốn muốn lập tức “nuốt sạch” y, nhưng người này vẫn còn ốm nặng, sẽ không chịu nổi hắn. Loại chuyện thương hương tiếc ngọc này ở Văn Sát, so với sao chổi đụng vào Trái Đất còn hiếm hơn. Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm thế.

Ánh mắt Mạc Ly lại tối đi, y im lặng.

Văn Sát nghĩ, hẳn Mạc Ly đã quy thuận mình, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều. Hắn sai tì nữ dọn bữa lên rồi rời đi.