[Khải Nguyên] Tình Yêu Vĩnh Viễn Không Mất Đi

Chương 1



Khi Vương Tuấn Khải gặp lại Vương Nguyên, giai điệu du dương của "MARIAGE D'AMOUR" vẫn còn đang văng vẳng bên tai anh.

Chiếc bàn dài theo phong cách Châu Âu đầy ắp những chiếc bánh kem xinh đẹp xen lẫn là những chiếc bánh macaron nhiều màu sắc, ngoài ra còn có hoa, bóng bay khắp nơi và những ngọn nến lung linh nhẹ nhàng được đặt trong một lồng kính nhỏ. Tất cả trang trí nơi này đều thể hiện lên sự ngọt ngào và lãng mạn của đôi tân lang tân nương.

Vương Nguyên đứng ở giữa phòng, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt hạnh trong suốt, từng cử chỉ trông vô cùng quyến rũ. Cậu mặc một bộ vest trắng là loại vải nhẹ được thiết kế vừa vặn với thân người của cậu cùng với chiếc ly rượu vang đỏ trên tay, tháp hoa lily bên cạnh càng làm nổi bật cậu thêm.

Đây là đám cưới của nhà sản xuất vàng Kinson LIN, rất nhiều nghệ sĩ tên tuổi trong giới đã đến chúc mừng, trong đó có nhiều tên tuổi lớn thuộc mọi tầng lớp - dù vậy, Vương Nguyên vẫn tỏa sáng ở nơi ấy.

Hôn lễ được tiến hành khá kín đáo, dù có nhiều ngôi sao và những người giàu có nhưng giới truyền thông đều bị cấm đến đây.

Trong mắt công chúng Vương Nguyên là một Beta khá nhạt nhẽo nhưng vẫn có một đám Omega theo đuổi, họ bị chinh phục bởi khí chất mạnh mẽ gần giống như Alpha của cậu, cùng khuôn mặt quá đỗi mê người, phong cách nhã nhặn và lịch thiệp khiến ai gặp cũng yêu.

Vương Tuấn Khải đứng bên cạnh đài phun nước nhỏ với một khuôn mặt lạnh lùng, anh từ chối tất cả cách tiếp cận táo bạo của một người phụ nữ xinh đẹp, cũng phớt lờ những lời thì thầm ngưỡng mộ anh từ những Omega khác xung quanh. Nhấp một ngụm rượu nhỏ, anh thầm nghĩ: 'Nếu những người theo đuổi Vương Nguyên... biết... Vương Nguyên là một Omega thì sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?"

Tuy nhiên, không cần anh phải ra đòn 'sát thương' vì đã có một người lập tức đi đến giải vây cho ngôi sao nổi tiếng ấy, một Alpha với khí chất lớn đã đến gần Vương Nguyên và đưa cậu rời đi.

"Tuấn Khải! Bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Lần này tôi vinh hạnh quá khi có thể mời cậu trở về Trung Quốc dự lễ cưới của mình, nhưng cậu có dự tính ở lại luôn không?" Chú rể là người bạn cũ của anh, một tay ôm cô dâu khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc vai thì chạm lấy vai của Vương Tuấn Khải vui vẻ nói.

"Làm sao tôi có thể bỏ lỡ đám cưới của cậu chứ! Nào chúc mừng cặp đôi mới cưới trăm năm hạnh phúc." Vương Tuấn Khải nhướng mày nâng ly rượu cùng cô dâu chú rể.

"Công ty của tôi bây giờ bắt đầu tập trung phát triển ở thị trường nước nhà. Nhân cơ hội trở về này tôi...."

Kinson chậc lưỡi hai lần, nói: "Ồ hóa ra công việc và dự đám cưới của tôi chỉ là phụ, việc chính là nằm ở câu phía sau mới là nguyên nhân phải không? Tôi cũng nghĩ, ngay cả trong thời kì vinh quang nhất của sự nghiệp ca sĩ mà cậu còn từ bỏ, sang nước ngoài lập nghiệp trở thành ông chủ lớn như vậy mà tôi cũng chỉ là một ngôi sao bé nhỏ trong nước làm gì có vinh dự để cậu chịu trở về dự đám cưới của tôi chứ."

Biết Kinson vui đùa, Vương Tuấn Khải chỉ lắc đầu bật cười không đáp. Cho đến khi nghe được tiếng than thở: ".........Sau tất cả, Vương Nguyên nhi cũng không thể níu giữ cậu ở lại."

"......." Bất ngờ nghe thấy cái tên quen thuộc kia, Vương Tuấn Khải chợt trở nên căng thẳng nụ cười cũng gượng gạo, hầu kết lăn lên hạ xuống hai lần mới có thể cất thành lời: "Đừng nói vậy, nếu Vương Nguyên có tổ chức đám cưới và nguyện ý mời tôi thì cho dù có như thế nào....Tôi cũng sẽ đến tham dự."

"Thật sao?" Một giọng nói vang lên.

Vương Tuấn Khải ngẩn người quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nguyên nhếch miệng mỉm cười. Vẻ ngoài tuy vẫn bình tĩnh và điềm đạm nhưng nếu để ý sẽ thấy trong đôi mắt hoa đào của anh giờ đây đã như muốn nổi bão. Vương Tuấn Khải nhìn cậu không chớp mắt, trái tim đập loạn nhịp, sắc mặt vẫn không đổi, gật đầu nói: "Ừm, anh sẽ không thất hứa."

"Sẽ không thất hứa sao?" Vương Nguyên mỉm cười nói, trên mặt đầy sự châm chọc như muốn xé rách vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của chính mình: "Anh vốn đang là một thiếu gia ở nước Mĩ xa xôi, sao lại có thể bằng lòng trở về?"

- Sau bốn năm gặp lại, Vương Tuấn Khải lại có thể tiếp tục cứa dao vào tim cậu.

Thời gian lúc này dường như đã trôi chậm lại. Khi cậu đến gần hơn, anh cuối cùng cũng có thể nhìn kỹ được khuôn mặt của người trước mặt. Sau một thời gian dài không gặp, cậu đã thay đổi rất nhiều, tóc mái chải cao để lộ ra vầng trán mịm màng và đôi lông mày tinh xảo, không còn để mái tóc dài lòa xòa trước trán như khi xưa nữa. Đôi mắt to tròn cùng làn mi dài, khuôn mặt đã trở nên trưởng thành hơn, những góc cạnh cũng sắc sảo hơn nhưng vẻ thanh tú vẫn như xưa không thay đổi.

Quan trọng nhất là sau 4 năm, cậu như tái sinh từ một cậu nhóc gầy gò, vai rộng, chân dài hoàn toàn đã vượt qua được giấc mộng '1m8' của cả hai khi còn nhỏ dại, mặc một bộ đồ vest trên người khí chất điềm đạm hoàn toàn ra dáng một thanh niên trưởng thành.

Trong bốn năm qua, Vương Tuấn Khải đã nhìn thấy Vương Nguyên vô số lần ở trên TV, trên mạng, trên tạp chí, nhưng giờ phút này, khi cả hai gặp mặt trực tiếp anh vẫn cảm thấy không quen.

Cuối cùng, dù cho có thông qua các phương tiện truyền thông thì anh cũng không biết rõ được đời tư của cậu, anh cũng không biết nên làm bằng cách nào để biết được cuộc sống của cậu, cũng chẳng biết từ bao giờ, mùi hương bạc hà ngọt ngào đã từng khiến anh mê luyến thời tuổi trẻ đã gần như đã biết mất từ lúc nào.

Chẳng lẽ em ấy đã thuộc về người khác?

Cuộc sống của em có tốt không?

Khóe miệng của Vương Tuấn Khải giật giật không biết nên trả lời câu hỏi đầy sự khiêu khích và phẩn uất của Vương Nguyên như thế nào, thái dương anh đau nhức vô cùng. Hai tay anh nắm chặt, trên mu bàn tay hiện rõ lên đường gân xanh, anh đang cố gắng đè nén sự tức giận của chính mình khiến cho những người bên cạnh cũng lui dần.

Vương Tuấn Khải hạ thấp giọng, nói: "Chẳng lẽ không muốn giới thiệu với anh sao?"

"......." Vương Nguyên nhìn theo đường nhìn của Vương Tuấn Khải, nhìn Alpha đang đứng bên trái mình, không hề phản bác lại mà nhẹ giọng đáp: "Bạn của tôi, Aaron."

"Bạn à?" Vương Tuấn Khải trầm giọng lặp lại, khóe mắt trào lên một tia chua xót: "Vương Nguyên, không phải lúc này em phải nên tránh đi sao?"

Cậu nhạy cảm có thể ngửi thấy mùi pheromone tương tự như mùi cam thảo trên người của đối phương, mùi hương pheromone này có thể làm lu mờ mùi hương bạc hà của cậu.

Nghe thấy câu này, sắc mặt của cậu hơi biến sắc, lồng ngực cậu phập phồng nhưng vẫn chậm rãi nâng ly rượu lên nhếch mép nói: "Anh Vương Tuấn Khải, anh hình như đã hơi đa tình nhỉ?"

"Tôi đã chẳng còn quan tâm đến anh nhiều như anh nghĩ nữa rồi."

Chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa, là do anh đã bỏ rơi em, chẳng phải sao?

================

Hố mới mọi người ơiiii. Tuy đã trể rồi nhưng vẫn chúc mn 8/3 vui vẻ nhé.