Khai Phá Tổ Sư

Chương 8



Tổng kết lại các thần thông, Lạc Trần cũng nhận ra một điều là:" Bản thân đang thiếu trầm trọng về các thuật luyện đan, luyện khí và công pháp bổ trợ". Trong đầu nảy số mà liền nghỉ đến Phái Mao Sơn.Nơi này có muôn ngàn công pháp cùng với đó là những thứ mà hắn ta còn thiếu.

Mao Sơn Tông là tên một giáo phái của Đạo giáo, lấy núi Mao Sơn (núi cỏ mao), nằm ở giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, làm Tổ đình. Mao Sơn có tên xưa là Cú Khúc Sơn, Địa Phế Sơn, Cương Sơn, Kỷ Sơn. Đây là ngọn núi thuộc hàng động thiên phúc địa nổi tiếng.

Mao Sơn thuộc trong tam đại giáo phái chính tông của đạo môn, đạo pháp khu tà trừ ma thần thông quảng đại, có thể lập đàn bày bố trận pháp.

Nghỉ như vậy Lạc Trần cũng liền quyết định mục tiêu tiếp theo trong cuộc hành trình này là sẽ đến Mao Sơn để học tập đạo pháp. À mà còn một vài việc xảy ra ở buổi lễ tốt nghiệp mà tôi quên kể cho các bạn nghe.

Vào mấy ngày trước, hôm đó là lễ tốt nghiệp, các bạn đồng trang lứa đang hứng hở mà nhờ bố mẹ của mình chụp một tấm hình thật đẹp làm kỉ niệm. Nhìn thấy thế hắn ta cũng chỉ có thể nuốt cái nghẹn này xuống, trên gương mặt cũng xuất hiện sự buồn bã.

Lúc cảm thấy nên rời đi, thì sau lưng lại bất ngờ có một cánh tay khoác lên vai, rồi nhẹ hỏi:

- Cậu định đi đâu? Không ở lại chụp với người bạn này một tấm à.

Nghe được giọng nói ấy, gương mặt vốn đã đượm buồn ấy lại hiện lên một tia ý vui mà đáp:

- Tất nhiên là phải ở lại chụp với cậu rồi mới đi được chứ!!!

Người khoác vai hắn không ai xa lạ, mà đó là Tú người bạn vốn đã thân thiết từ xưa. Nghe được câu này cậu ta không nghỉ gì nữa mà liền lôi Lạc Trần ra một nơi rồi nhờ bố mẹ chụp cho họ một tấm.

Tấm hình này là tấm mà hắn thấy đẹp nhất từ trước đến nay, trong lòng cũng dân lên một nỗi niềm khó mà diễn tả bằng lời. Khi đã xem xong Tú lại hỏi thêm một câu:

- Tiếp theo cậu muốn làm gì?

Sau khi nghe được câu này hắn cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi đáp:

- Đến những nơi... mà trong cuộc hành trình này cần phải đến! Nếu sau này có duyên gặp lại tôi sẽ tặng cho cậu một món quà.

Tú nhìn hắn một cái với ánh mắt pha lẫn cả buồn và vui, rồi cũng cười mà đáp:

- Sau này ắt gặp lại! Nên là chuẩn bị món quà đó trước đi.

Nói xong câu này, Tú cũng chào tạm biệt rồi đến bên bố mẹ cậu ta. Hắn cũng khẽ chào một tiếng về phía đó, rồi cũng tách ra khỏi đám đông, một mình mang theo nỗi niềm của bản thân mà rời đi.

Được một lúc thì buổi lễ cũng đã kết thúc, mọi người ai cũng vui vẻ mà ra về. Khi thấy thế Lạc Trần cũng liền vận dùng thần thông mà bước lên một bước.

Một bước này đưa hắn cách xa chỗ vừa nãy cũng phải vài chục trường, tuy chưa thành thục lắm nên lúc dừng lại cũng có chút lão đảo.

Nơi mà hắn đến là một cái siêu thị. Đứng trước cửa mà mạnh dạng đẩy nó ra, và bước vào trong một cách từ tốn, trên tay đang là một bó bông hồng thật đẹp nhưng cũng đầy gai nhọn.

Lạc Trần muốn trước khi rời đi sẽ tỏ tình với người trong lòng của hắn suốt mấy năm nay để không để lại chấp niệm gì nữa. Thì mới có thể mãn nguyện mà rời đi.

Vào bên trong thì cũng liền nhanh chóng rồi tiến một mạch đến quầy thu ngân. Đứng ở đó là một cô gái mà ai cũng biết. Người này cũng vừa mới đến còn đang thấy mệt mỏi.

Không chờ gì thêm Lạc Trần liền tiến tới mà đứng trước mặt cô, mạnh dạng mà đưa bó bông ra trước, khi cô ấy chưa hiểu chuyện gì, thì hắn cũng đã cất tiếng:

- Anh đã thích em từ lâu lắm rồi! Mong em có thể nhận bó bông này.

Lạc Trần nói với một giọng khá to nhưng lại rất trầm ấm, mang lại cho người ta cảm giác yêu thích. Mọi người trong siêu thị vừa nghe được câu này thì cũng hò hét mà vỗ tay một cách nhiệt liệt.

Cô ấy cũng không vì mấy tiếng này mà bị ảnh hưởng, chỉ nhìn vào bó bông rồi lại nhìn người thanh niên trước mắt này. Không chờ quá lâu thì liền đón nhận nó và khẽ lên tiếng với giọng điệu vô cùng triều mếm:

- Em cảm ơn anh vì bó hoa này.....Nhưng em đã có bạn trai rồi! Mong anh thông cảm.

Mọi người xung quanh bỗng chóc mà im phăn phắc, cơ hồ như một mặt hồ tĩnh lặng không một chút gợn sống.

Lạc Trần khi nghe được câu này thì cũng đã nhẹ lòng mà buôn bỏ đi cái chấp niệm này. Nở một nụ cười như vô cùng mãn nguyện với câu trả lời nhưng trong ánh mắt cũng đã chất chứa vài giọt lại bị đè xuống.

Cuối đầu một cái thật xâu rồi cũng đi rời đi, trong lúc mọi người còn chưa hiểu gì. Cô ấy cũng vội đi về phía cánh cửa mà nhìn về phía trước thì đã không thấy một ai, tựa hồ như người này đã biến mất vậy.