Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 120: Thăng trầm (14)



- Thống lĩnh, nên ngừng không ngừng, tất có hậu họa. Chỉ cần thống lĩnh chọn năm trăm huynh đệ theo Phòng mỗ một chuyến là được rồi, sau này bất luận có bao nhiêu chuyện thị phi, Phòng mỗ nhất định sẽ một mình gánh chịu!

Thấy Vương Đức Nhân đã xiêu lòng muốn thử, Phòng Ngạn Tảo tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

- Ừ- hô!

Vương Đức Nhân thở dài thườn thượt,:

- Nhất định phải đêm nay sao? Ta còn chưa mặc quần đây này? Hay là, ngày mai chúng ta tiếp tục thăm dò khẩu khí của tên họ Trình kia? Nếu quả thật có tấm bản đồ kho báu kia, lúc đó ra tay cũng không muộn, ngươi nói có đúng không!

- Thống lĩnh!

Phòng Ngạn Tảo nôn nóng dậm chân, thật không hiểu được đối phương vốn là người sảng khoái, sao đột nhiên lại trở nên do dự không quyết như vậy.

- Sáng mai cái tên họ Trình đó nhất định từ biệt xuống núi, nếu thống lĩnh cố giữ, ắt sẽ khiến hắn nghi ngờ! Một khi hắn có chuẩn bị rồi, chúng ta ngược lại sẽ khó thành công!

- Tổng cộng mới có mười mấy người, cứ tính hết cả đám lính hộ vệ dưới núi, trong tay hắn cũng chỉ có hai trăm người. Đến có hai trăm tên địch mà cũng không xử được, ngươi cho rằng huynh đệ dưới trướng ta đều là bùn đất nặn thành chắc?

Vương Đức Nhân cau mày, trong lời nói toát lên vẻ vô cùng không vui:

- Trưởng sử về nghỉ ngơi đi, chuyện lớn như vậy, ta nhất định sẽ thương lượng với các huynh đệ của mình, không thể nói ra tay là ra tay ngay được!

- Thống lĩnh!

Cục tức này trong lòng Phòng Ngạn Tảo càng dâng cao, thật không biết nói Vương Đức Nhân thế nào cho được. Vốn dĩ một chuyện nhỏ nhặt, hắn hà cớ gì phải làm náo động hết mọi người chứ. Mấy cái tên họ Tần, họ Cổ và họ Chu kia, sớm đã dán mắt vào số châu báu Trình Danh Chấn tặng không dứt ra được rồi, há lại còn đồng ý với chủ trương của mình?

Đang định tiếp tục khuyên can thêm vài câu nữa, lại thấy Vương Đức Nhân ngáp một cái, vươn vai nói:

- Cứ như vậy đi, trời cũng khuya lắm rồi. Để Trình Danh Chấn sống thêm một ngày, chim đã rơi vào tay chúng ta rồi, còn có thể chắp cánh bay lên được hay sao?

Phòng Ngạn Tảo bất lực, đành phải cáo lui. Trong lòng âm thầm tính toán làm thế nào để nhắc nhở Mật công, con đường phục binh này của Vương Đức Nhân chưa chắc đã tin tưởng được. Sớm ra tay giải quyết, là sớm tiêu diệt một mối hiểm họa. Vương Đức Nhân lại không quan tâm Phòng Ngạn Tảo nghĩ gì, không đợi bóng lưng của y đi khuất, lập tức lấy lại tinh thần, lao về phía thân binh phân phó:

- Mấy người các ngươi, đừng đứng ngẩn ra nữa! Đi tóm mấy tên Tần đường chủ, Cổ đường chủ với Chu đường chủ từ trong chăn ra cho ông, ông có chuyện quan trọng cần bàn bạc với bọn chúng!

Bọn thân binh đáp một tiếng, chạy chậm đi xa. Một lát sau, mấy cánh tay đắc lực dưới trướng Vương Đức Nhân - Toản Sơn Báo Tử Tần Đức Cương, Bác Bì tiểu quỷ Cổ Cường Bang và Chu Văn Cường không đạo lí và cả một nhóm cóchức vị Đường trưởng trở lên đều thở hồng hộc chạy tới. Vừa chạy lại phía Vương Đức Nhân, vừa trầm giọng lầm bầm:

- Sao, tên họ Phòng đó lại dở trò quỷ gì thế? Đến ngủ cũng không cho người ta ngủ yên!

- Lão một mình một xó, không ai ủ ấm chăn cho, đương nhiên là ngủ không ngon rồi!

Vương Đức Nhân cười trêu chọc một câu, chỉ chỉ cái ghế trước mặt, ý bảo mọi người ngồi xuống:

- Lấy lại hết tinh thần cho ông, có chuyện quan trọng cần bàn bạc với các ngươi, theo tiết lộ của tên họ Phòng kia.

Dùng lời lẽ ngắn gọn nhất, y tuôn thẳng tất cả mục đích Phòng Ngạn Tảo đến tìm mình và cả các tin tức đêm nay nghe được về tấm bản đồ kho báu của Trình Danh Chấn. Sau khi nói xong, nhìn mọi người mắt tròn mắt dẹt, gượng cười hỏi:

- Rốt cuộc phải làm thế nào? Ta cũng rất khó xử. Các ngươi nói xem, mọi người bàn bạc lấy cái chương trình, để sau này khỏi hối hận!

- Vậy, vậy cái tên họ Phòng đó, có tin được không?

Chu Văn Cường không đạo lí tâm tư chặt chẽ nhất, vừa mở mồm là đã hỏi đúng vào chỗ yếu.

- Tin được mới lạ, chúng ta bị hắn lừa dối không chỉ có một lần!

Toản sơn Báo Tử Tần Đức Cương tính tình thẳng thắn, không chút khách khí trả lời thay cả bọn.

- Lần ở Hà Nam đối phó với Trương Tu Đà, lần đánh tới nhà ngũ công tử, còn cả lần trước, lần nào mà chả là hắn ta trộm lừa, chúng ta rút cọc!

Nói đến những vết xấu loang lổ của Phòng Trưởng sử, mấy vị đường chủ cùng tức giận:

- Lời của lão đó, có khi nào tin chứ? Trong mắt lão ta, chúng ta đều là một lũ ngốc, không lừa thì không lừa, lừa rồi thì cũng là lừa!

- Đúng, đám người đó, căn bản là không coi chúng ta ra gì. Lúc dùng được thì trăm tốt ngàn tốt, lúc không dùng được thì chẳng phải là một cước đá văng sao!

Vương Đức Nhân càng nghe trong lòng càng bực bội, tức đến nỗi đập mạnh bàn một cái:

- Đủ rồi, lão tử tìm các ngươi tới không phải là để các ngươi nói Phòng Trưởng sử không đói. Ông hỏi các người, chúng ta nên làm gì?

Thấy Đại đương gia nổi giận, đám đường chủ lập tức ngậm mồm lại, dùng ánh mắt dò xét nhau, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra một nét hoài nghi và khinh thường.

- Nói đi, nói chính sự thì đều không có chương trình gì cả. Cũng chả trách toàn bị người khác trị!

Thấy bọn thuộc hạ đều biến thành câm hết, Vương Đức Nhân lại vỗ bàn, hỏi vô cùng bực bội.

- Đại, đại đương gia. Chúng ta vừa mới nói rồi!

Tên tiểu quỷ Cố Cường Bang nhìn lên một cái, thò đầu than thở.

- Nói cái gì rồi, sao ta không nghe thấy?

Vương Đức Nhân lòi mắt ra, trầm giọng truy hỏi.

- Vậy lời cái tên họ Phòng kia, không thể tin được!

Bác Bì Tiểu Quỷ Cổ Cường Bang kia bình tâm lại, có gì nói đấy.

- Đại đương gia nghĩ xem, nếu trong tay tên họ Trình kia có bản đồ kho báu, thế thì tại sao ban đầu hắn không mang ra mà chiêu binh mãi mã? Hắn theo Đậu Kiến Đức cũng khá lâu rồi còn gì, sao không thấy bên Đậu Kiến Đức có tin đồn gì lan ra?

- Ta cũng nghĩ vậy, lời này không tin được!

Không đạo lí Chu Văn Cương ngẫm lại số châu báu nặng trịch trong nhà mình, thấp giọng thay Cổ Cường Bang giương mắt.

- Họ Trình đó trước nay qua lại với quan phủ, Trương Kim Xưng, Đậu Kiến Đức, cho dù là mình không tiêu, thì sớm cũng đã mang ra để lấy lòng cấp trên rồi. Làm sao mà có cơ hội giữ tới bây giờ? Huống hồ lùi một bước nói, cho dù trong tay hắn có bản đồ kho báu, chúng ta tóm hắn rồi, sao có thể lọt vào tay chúng ta được? Lùi lại chút nữa, cho dù bản đồ kho báu có rơi vào tay chúng ta, có tên họ Phòng đó ở đây, chúng ta cũng phải dâng lên nộp. Cái thằng Lý Mật đó, có chắc phân chia kho báu với chúng ta?

- Đúng vậy. Chúng ta theo Lý Mật bao nhiêu năm như vậy, có được cái gì chứ?

Nói đến Lý Mật, Tần Đức Cương lại tức giận đùng đùng.

- Ban nãy trước khi ngủ ta còn đang nghĩ, chúng ta làm tùy tùng theo đuôi Lý Mật bao nhiêu năm như thế, cũng chẳng có được tí gì tốt đẹp. Không như Trình Danh Chấn, ra tay cũng thật hào phóng!

- Ta cũng chưa cho ngươi cái gì tốt cả!

Vương Đức Nhân trừng mắt nhìn gã, lạnh lùng phản bác.

- Cái này không giống nhau!

Tần Đức Cương rướn cổ, con ngươi liếc ngang lại trừng trở lại.

- Cái mạng này của ta là của Vương đại nhân, ngài nói sang đông, ta cả đời không dám sang tây. Nhưng với Lý Mật chúng ta có giao tình gì chứ? Chính vì hắn ta đối với mấy câu đồng dao đó, là phải đi chết vì hắn sao? Có đáng không?

Lời này quả có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng người ngồi đây đều là lão nhân của Bác Vọng sơn, ai cũng không cho rằng những lời vừa nãy của Tần Đức Cương có gì sai sót. So với độ lật lọng, giết người mình không chút do dự Lý Mật thì, bọn họ càng nguyện tin tưởng cái tên có chút không quả quyết, lòng dạ đàn bà Trình Danh Chấn kia. Ít nhất, khi uống rượu cùng hắn, không cần lo lắng có đao phủ sau tấm bình phong!