Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 125: Thăng trầm (19)



- Tuân lệnh đại nhân!

Tên thân binh đội trưởng kia trả lời rồi quay đi chuẩn bị. Phòng Ngạn Tảo sai người pha cho mình một chén trà, vừa thưởng thức vừa ngồi chờ con mồi mắc câu. Đợi tới đợi lui đến nửa đêm về sáng, uống hết cả ba ấm trà mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả. Y không nén được giận liền tìm một tên thân binh thấp giọng chỉ bảo:

- Ngươi, hãy ra ngoài xem, có phải tên Trình Danh Chấn kia ngủ chết rồi không! Dù kết quả thế nào cũng lập tức trở về bẩm báo cho ta!

- Vâng!

Tên thân binh gật đầu, chạy ra ngoài. Còn chưa dứt tiếng bước chân thì ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ám hiệu:

- Quý khách đến, mời vào thư phòng thưởng thức trà! Phòng đại nhân đã đợi ngài lâu rồi ạ!

- Đến rồi à!

Đầu Phòng Ngạn Tảo căng thẳng, tim đập thình thịch. Hít mạnh mấy hơi, y khống chế cảm xúc, thầm mắng bản thân:

- Không phải là một tên hại dân hại nước sao? Còn có thể so với Địch Nhượng sao! Phòng Ngạn Tảo ơi Phòng Ngạn Tảo, ngươi có thể càng sống càng không có tiền đồ!

Trong lòng nghĩ như vậy, mắt y không được một lúc nhàn rỗi. Thấy bọn thị vệ mai phục không hợp lý, sợ có sơ hở sẽ bị phát hiện, y lại gắt gao, vội đi thăm dò một lần nữa, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy ánh đèn lồng ở phía xa. Trình Danh Chấn và Ngũ Thiên Tích mang theo cái hòm lớn đi vào.

- Cẩu tặc, còn vọng tưởng hối lộ lão phu!

Phòng Ngạn Tảo bốc hỏa trong lòng nhưng vẻ mặt lạ tươi cười:

- Trình quận thủ, xin mời, xin mời. Không ngờ ngươi uống nhiều rượu như vậy còn không quên lão phu. Đúng là hậu sinh khả úy, hậu suy khả úy a!

- Ta và Phòng đại nhân có hẹn trước, không dám không giữ lời!

Trình Danh Chấn cũng trò chuyện vui vẻ, căn bản là khong nhìn ra vẻ bất mãn của Phòng Ngạn Tảo.

Khách và chủ hàn huyên đi vào thư phòng. Tự tay Phòng Ngạn Tảo rót hai chén trà, một đưa cho Trình Danh Chấn, một đưa cho Ngũ Thiên Tích:

- Uống trước một chén trà giải rượu đi. Ở chỗ này của lão phu không có gì ngon chiêu đãi hai vị, chỉ biết chuẩn bị ấm trà xanh, cũng coi như là có thứ để tán gẫu.

- Phòng đại nhân nói quá lời rồi!

Trình Danh Chấn nhấp môi, nhẹ nhàng đặt lên bàn:

- Ta luôn ngưỡng một sự mưu lược của đại nhân. Có cơ hội gặp mặt thỉnh giáo, quả thật là hạnh phúc ba đời!

- Tiểu từ này còn rất biết vuốt mông ngựa đấy!

Phòng Ngạn Tảo thầm mắng một câu, rồi lắc đầu nhẹ:

- Không được, già rồi. Sau này thiên hạ đều là của các thiếu niên. Những lão già như ta sớm hay muộn cũng phải thoái vị. Trình quận thủ đến đây còn mang theo một bức tranh chữ và một hòm bạc trắng, suýt nữa khiến cho lão phu không thể sống yên trong Bác Vọng doanh được rồi...

- Hiều lầm, hiểu lầm rồi!

Không đợi cho Phòng Ngạn Tảo nói xong, Trình Danh Chấn đã lập tức lên tiếng kêu oan:

- Ta nào dám đâu tính kế với đại nhân! Ta đọc sách ít, căn bản là không phần biệt được tranh chữ thật hay giả. Về phần bạc, vãn bối biết đại nhân kiếm được ít, nên vội bổ sung thêm một hòm lớn!

- Ngươi cho rằng là buôn bán còn mang giá cò kè mặc cả!

Phòng Ngạn Tả không thể nhịn đươc nữa, trong nháy mắt khuôn mặt phẳng lặng như mặt nước:

- Phì, ngươi đừng vội làm nhục lão phu. Nói thật cho ngươi biết, lão phu sẽ không thay ngươi viết lá thư này đâu. Lão phu còn nói với Mật Công, dù thế nào không thể thua lương thực và Đậu Kiến Đức được, để tránh nuôi hổ thành họa.

- Đây là Phòng đại nhân phải không!

Mặt Danh Chấn đột nhiên cũng lạnh đi, giọng xấc xược, khiến cho những kẻ mai phục bên ngoài đều nghe thấy:

- Lương thảo của Ngõa Cương Quân nhiều quá, lại thiếu vàng bạc. Đây là sự thật mà mọi người đều biết. Đậu gia quân ta trị loạn liên tiếp mấy năm, dân chúng ăn không được no, đây cũng là sự thật mà ai cũng biết. Hai bên trao đổi, vàng bạc đổi lấy lương thực và Ngõa Cương Quân đâu có tổn hại gì? Dân chúng trăm họa Hà Nam, Hà Bắc tổn hại gì nào? Đại nhân chỉ muốn không nuôi hổ thành họa, lại nhắm mắt nhìn con cháu Ngõa Cương khó ở, dân chúng Hà Bắc kên than về sự thật hàng hóa, với lương tâm của bất kì kẻ đọc sách nào cũng cùng tư tưởng với ông sao?

- Khá khen cho cái miệng khéo!

Phòng Ngạn Tảo bị chửi đỏ cả mặt lên, muốn bác bỏ nhưng lại bị một câu thích hợp khiến y không thể bác bỏ được. Sau khi Địch Nhượng chết, vì không có chế ước, Lý Mật đã điên cuồng khếch trương Ngõa Cương Quân lên hơn 40 vạn chúng. Dựa vào lương thực và bạc trong kho, hơn 40 vạn miệng ăn thì tạm thời không phải lo lắng nhưng tương lai của các tướng sĩ thì như trứng trọi đó. Thế nên sau mỗi lần tác chiến đều không thể trả tiền được, chỉ có thế viết giấy nợ cho họ. Đợi đến khi Đông Đô Lạc Dương bị công phá nhất định sẽ trả.

Vì thế, trên dưới khắp Ngõa Cương Quân đều có lời oán trách. chẳng những nội doanh Ngõa Cương của Từ Mậu công lúc lúc tác chiến xuất công không ra lực, ngay cả tướng sĩ ngoại danh xưa nay như thiên lôi do Lý Mật sai đâu đánh đó cũng quân tâm dao động.

Những chuyện đó đều là sự thật mà Phòng Ngạn Tảo không thể phủ nhận được. Trong thời gian ngắn nói cũng không giải quyết được. Nhưng vấn đề là, Trình Danh Chấn có được tin tức ở đâu mà còn đến đây kể lại tỉ mỉ như vậy? Nghĩ như vậy nên y cho rằng tốt hơn hết là không thể giữ Trình Danh Chấn lại, y ho khan hai tiếng giơ tay lên chỉ vào chén trà:

- Ừ, ừ, ta, lão phu không tranh luận với ngươi nữa. Nào, uống ngụm trà đi, bớt nóng đi!

- Đêm nay Trình mỗ đến cũng không phải là để tranh luận với ông!

Trình Danh Chấn cười lạnh nói tiếp:

- Mua bán không phải ở nhân nghĩa. Nếu đại nhân không muốn giúp thì cho phép Trình mỗ mang số bạc mà hôm qua đã đưa tới về.

Nói xong, liền kéo cái hòm mà tối qua Hùng Khoát Hải vẫn để lại. Phòng Ngạn Tảo trong lúc tức giận y cả gan:

- Được lắm, cái hòm bạc này đã rơi vào tay của lão phu còn có thể đi được sao?

Nói xong, y hất chén trà kêu “leng keng” một tiếng vỡ vụn. Trình Danh Chấn cũng không thèm nếm xỉa gì, giơ hai thỏi bạc lên ném thẳng vào trán Phòng Ngạn Tảo. Rồi đá văng lễ vật đêm nay mang đến đi, rút đao ra, chém về phía trước, thanh đao mềm mại như dải lụa.

- A

Phòng Ngạn Tảo không ngờ Trình Danh Chấn lại chủ động ra tay như vậy, định chạy trốn nhưng không kịp. Y bị bạc ném trung, cơ thể loạng choạng, sao đó bị đao của Trình Danh Chấn chém trúng,

- Ngươi đi chết đi!

Ngũ Thiên Tích cầm đao đi qua, Phòng Ngạn Tảo còn đang giãy dụa, sau đó lấy đao lia vào cổ của Phòng Ngạn Tảo xuống. Chỉ nhìn thấy gã một tay cầm đao, một tay nhấc đầu của Phòng Ngạn Tảo, hung hăng nhưng thần chết đi về phía cửa thư phòng. Trước đó Phòng Ngạn Tảo đã mai phục rất tốt, không đợi cho thích khách mai phục đi vào, bức rèm che đã bị gã chém bật ra hai ba tên.

- A

Bọn thích khách kêu thảm thiết. Nửa vì mũi đao của Ngũ Thiên Tích, nửa vì Phòng Ngạn Tảo đã bị giết. Trình Danh Chấn xoay người ôm lấy cái hòm mà hôm qua Hùng Khoát Hải đã mang đến ném ra ngoài:

- Chi tiền đi, ai lấy cũng được. Phòng Ngạn Tảo cầm tiền mà không làm việc, ông đây tính thù riêng với y, không liên quan gì đến các ngươi.

- Không muốn chết thì mau chia tiền rồi cút đi. Muốn chết thì lên đây ăn một đao của ta.

Ngũ Thiên Tích gầm lên, tiếp tục lấy mũ giáp, tấm chắn trong hòm ra, đưa cho Trình Danh Chấn mặc tạm. Sau đó buộc đầu của Phòng Ngạo Tảo vào eo, hai người dựa lưng vào nhau, bước ra ngoài thư phòng của Phòng Ngạn Tảo.

Vứt cây đuốc xuống, bạc lăn đầy sân. Đám người mai phục mà Phòng Ngạn Tảo sắp xếp trước không nên biết cướp bạc trước hay là giết hai người Trình Ngũ trước để báo thù cho Phòng Ngạn Tảo.

Nhìn thấy cảnh này, Trình Danh Chấn lập tức đổ thêm dầu vào lửa. Không hề do dự mà xông lên trước liều chết, vừa hô to:

- Phòng Ngạn Tảo cho các ngươi những thứ tốt gì, đáng để các ngươi vì y mà bán mạng sao? Địch Đại đương gia trại Ngõa Cương đã chết trong tay Lý Mật hắn!

- Oan có đầu, nợ có chủ, không phải không báo, thời điểm chưa tới thôi!

Ngũ Thiên Tích còn lớn tiếng bổ sung.

Còn chưa nói hết câu, các tử sĩ chắn ở con đường phía trước đã lập tức lui xuống. Địch Nhượng chết rồi, chết trong âm mưu của Lý Mật và tên họ Phùng kia, tên họ Phùng kia nên chết từ lâu! Đêm nay chỉ là gặp báo ứng mà thôi, chứ đâu có liên quan gì đến mọi người!

Nhưng lúc này trong sơn trại cách đó không xa cũng đã loạn hết cả lên:

- Phòng Ngạn Tảo tạo phản.

- Cứu hỏa.

- Phòng Ngạn Tảo giết chết Đại đương gia rồi!

Có tiếng gào thét thê lương trong tiếng gió, bầu trời đêm chỉ còn một mảnh đen tối, kho hàng, chuồng ngựa, mấy nơi quan trọng trong sơn trại đã bị bốc cháy. Khói đen kịt, khủng hoảng và hỗn loạn, mọi người phiên tán.

Trình Danh Chấn vừa nhìn, biết đòn công kích của các huynh đệ khác đạt thành công, hô to một tiếng:

- Nhường đường! Sau này còn gặp các vị!

Cùng với Ngũ Thiên Tích yểm hộ lẫn nhau, xông ra. Các tử sĩ nhìn nhau, chợt hô lên một tiếng rồi cúi đầu, nhanh chóng nhặt thỏi bạc.

Hừ, ông đây vì ai mà giết người. Cầm bạc về nhà mà làm người bình thường đi. Tên Phòng Ngạn Tảo khốn khiếp, Vương Đức Nhân cũng khốn khiếp. Đi theo những tên khốn khiếp này sớm muộn gì cũng chẳn có quả ngon nào mà ăn, chi bằng về nhà ít nhất cũng không bị phiền toái.