Khai Quốc Công Tặc

Quyển 4 - Chương 42: Hoàng tước (3)



Đêm đó, Trình Danh Chấn mở yến tiệc ở sàn đấu võ của huyện nha Thanh Hà, để tẩy trần cho Vương Phục Bảo và các tướng sĩ dưới trướng đến cứu viện Minh Châu Quân, Đỗ Ba Lạt cũng lấy thân thân phận của bề trên đứng ra tiếp đãi khách. Vương Phục Bảo nghe nói đối phương là nhạc phụ của Trình Danh Chấn, khẩn trương đứng dậy, lấy lễ nghĩa của vãn bối bái kiến. Đỗ Ba Lạt không dám lên mặt, vội vàng tiến lên hai tay vịn chặt vào cánh tay đối phương, cười lấy lệ nói:

- Đậu Đại đương gia gần đây vẫn khỏe chứ. Tính ra, chúng ta cũng đã lâu ngày không gặp. Cũng không biết y có còn nhớ đến ta không nữa!

- Rất nhớ, rất nhớ, trước khi vãn bối đến đây, Đậu Đại đương gia có nói qua, muốn vãn bối nhất định phải gặp mặt để chào hỏi ngài!

Vương Phục Bảo rất khỏe, có thể giãy ra khỏi tay Đỗ Ba Lạt, cung kính lạy một lạy. Vừa mới đứng dậy, lại vỗ vỗ nhẹ vào đầu mình một chút.

- Ai da, cái này có chút loạn ngôn, Lão nhân ngài cùng với Đậu đương gia ngang vai vế, ta lại cùng Trình Đương gia xưng huynh đệ hơn nửa ngày rồi. Loạn quá, loạn quá, cái này đúng là loạn rồi!

- Người nhà? Vương Tướng quân là người thân của Đậu Đại đương gia sao?

Đỗ Ba Lạt bị những lời nói không đầu không cuối của Vương Phục Bảo làm cho sửng sốt, cau mày truy hỏi.

- Cũng không phải là người nhà!

Vương Phục Bảo nói, giọng nói là giọng Hà Bắc.

- Tính thân thích, lão Đậu là biểu tỷ phu của ta, dựa theo như vậy, ngài cùng ta mới là ngang hàng mà! Nhưng ta vừa nhìn thấy Trình huynh đệ liền cảm thấy rất thân thiết, còn đang chuẩn bị cùng hắn kết bái huynh đệ.

Dứt lời, miệng méo sẹo lại, làm ra bộ mặt buồn so.

Nghe được những lời ấy, mọi người đều cười ha hả. Sau khi cười xong, thì cảm thấy giảm bớt mấy phần lạ lẫm. Lão Đỗ Ba Lạt đã được nữ nhi kể lại chuyện của Vương Phục Bảo và lựa chọn của con rể, cũng hiểu được sở dĩ Trình Danh Chấn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Có tâm chi viện giúp cho Trình Danh Chấn đúng là chỗ dựa vững chắc dưới trướng Đậu Kiến Đức. Giơ tay lau khóe mắt, cười đề nghị:

- Nhất mã quy nhất mã, nhất mã quy nhất mã. Ta và lão Đậu là một thế hệ, ngươi cùng Tiểu Cửu tử luận là một thế hệ khác. Các vai vế đó, không ai liên quan đến ai!

- Có những lời này của tiền bối là tốt rồi. Tránh được ngày sau lão Đậu nói ta làm càn!

Vương Phục Bảo mượn cớ, cười nói:

- Ta với Trình đương gia kết làm huynh đệ là do ý trời đã định. Ở huyện Bình Ân, là vãn bối của ngài. Đến đây, đến đây, ta kính ngài một chén!

- Ta phải mời khách trước mới phải đạo!

Đỗ Ba Lạt cười giơ bát rượu lên,

- Chén này tat hay Tiểu Cửu kính ngươi và các huynh đệ phía sau, tạ ơn cứu giúp của đoàn người!

- Không được, không được. Chúng ta đến quá muộn, căn bản không giúp đỡ được việc gì! Hơn nữa ngài lớn tuổi hơn ta nhiều như vậy, uống rượu ngài mời vào, chẳng phải ta giảm thọ sao?

Vương Phục Bảo sống chết không bằng lòng, lớn tiếng viện cớ cho mình.

Phía sau gã các tướng lĩnh cũng không dám kể công, cùng bày tỏ ý chính mình không giúp đỡ được việc gì. Cho dù đoàn người không đến, Minh Châu Quân Cũng có thể tự mình vượt qua được cửa ải khó khăn này. Trình Danh Chấn thấy thế, vội vàng cười đề nghị với mọi người.

- Dứt khoát mọi người phải cùng nhau uống bát này, không tính là ai kính ai. Muốn mời, thì kính ông trời có mắt, để cho hôm nay ta có duyên gặp nhau!

- Được, cạn đi!

Vương Phục Bảo cười đồng ý, giơ bát rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Mọi người cũng cầm bát rượu uống cạn. Sau đó ngồi xuống, căn cứ vào lễ tiết Hà Bắc tuần rượu. Uống được ba bát, bầu không khí trong buổi tiệc bắt đầu dần dần hòa hợp, có cơ hội mời rượu, Trình Danh Chấn cười hướng vị khách tìm hiểu.

- Vương Tướng quân, Đậu Thiên Vương rốt cuộc có tính toán gì, người có thể nói rõ cho đoàn người biết không? Ta cảm thấy lời của lão nhân gia nói tương đối cao sâu. Chi tiết cụ thể như thế nào, ta vẫn chưa hiểu rõ!

- Việc này nói ra rất dài dòng, lão Đậu đề xuất cái đề nghị này, cũng là vì bị quan phủ bức mà ra đấy.

Vương Phục Bảo buông bát rượu, bùi ngùi thở dài.

- Ai! Nhớ năm đó khi Cao Đại đương gia còn tại vị, Hà Bắc lục lâm ta cũng đã từng nổi dậy một lần. Nhưng đoàn người luôn chần chừ. Lúc đánh thuận lợi thì tỏ vẻ anh dũng, lúc thật sự phải chiến đấu lại co chân bỏ chạy, nên nhanh chóng thất bại! Ông trời cũng cố tình không cho chúng ta qua được, vội vàng phái hai vị sát tinh là Lý Trọng Kiên và Dương Nghĩa Thần xuống chấn áp chúng ta! Ai, trận đó thua, không biết có bao nhiêu oan hồn rồi!

- Trương Đaị đương gia năm đó cũng là thua trong tay Lý Trọng Kiên!

Đối với sức mạnh của quân địch và tác phong của lục lâm đồng đạo, Đỗ Ba Lạt rất đồng cảm. Nhớ ngày đó, Trương Kim Xưng mang theo gần hai trăm ngàn đại quân, kết quả thế nào, đánh một trận đã bại, một số hoặc là bị Lý Trọng Kiên đánh chết, hoặc là bị Lôi Lão Hổ, Lưu hống hách chia cắt, cuối cùng những người theo Trương Kim Xưng rút lui đến huyện Bình Ân tránh nạn, tính ra còn có hơn ngàn người, thời kỳ hưng thịnh nhất đã một trận mà mất hết!

- Cao lão Đương gia bị chết trận, những người may mắn sống sót đều sợ hãi, lui vào trong đồi Đậu Tử ẩn nấp đợi thời cơ đến.

Vương Phục Bảo vỗ nhẹ vài cái xuống bàn, tiếp tục bổ sung,

- Lúc này, Quách Huyến lại dẫn binh mã tới cửa tìm, từ trong ra ngoài, cứ một trại ra là bị thua một trại, toàn bộ nam nhân bị chém chết tại chỗ, nữ nhân thì bị bắt mang ra ngoài bán làm nô tì. Đoàn người bị bức đến không còn đường nào khác mới tụ tập lại, đặt gánh nặng tìm đường sống cho mọi người lên vai lão Đậu!

Chỉ qua mấy lời gã nói, Trình Danh Chấn và đám người có thể nghe thấy gió tanh mưa máu sau lưng. Từ sau khi Trương Kim Xưng thua, Dương Thiện Hội đối phó với lục lâm hào kiệt hai quận Thanh Hà, Tương Quốc có thủ đoạn xử lý như nhau. Rất nhiều người vốn đã định rửa tay gác kiếm, mặc kệ đám lâu la dưới trướng, mới không thể không phất cờ lên khởi ngĩa một lần nữa.

- Người ta làm quan, chúng ta là kẻ tặc. Quan binh giết kẻ tặc, kẻ tặc giết quan binh, đều là hoàn toàn chính đáng, không thể coi là tàn nhẫn!

Đỗ Ba Lạt nhấp một ngụm rượu, bình luận ý sâu xa.

- Đoàn người lúc bắt đầu cũng nghĩ như vậy. Nhưng lão Đậu hắn không đồng ý. Hắn ta nói, nếu đoàn người muốn nghe hắn ta, phải sửa lại chút quy củ và cách làm!

Vương Phục Bảo lắc đầu, bác bỏ quan điểm này.

- Lão Đậu đúng thật là người như vậy mà, ta nhớ thời gian đầu theo Tôn Đại đương gia lăn lộn ở hồ Cao Kê, hắn ta ôm việc của người khác về làm!

Đỗ Ba Lạt ngẫm nghĩ một chút, cười bổ sung.

- Điểm này hắn ta và Tiểu Cửu giống nhau, đều thích vì đại nghĩa, danh phận và những thứ khác đều chỉ là ngụy trang. Cũng đặc biệt chú trọng quân kỷ!

- Không phải là ngụy trang, lão Đậu rất nghiêm túc!

Vương Phục Bảo liếc Đỗ Ba Lạt một cái, đối với lời nói có chút bất mãn.

- Năm đó đi theo Cao Đại đương gia, lão Đậu cũng đã đặt ra quy định cho các huynh đệ dưới trướng không được gây họa cho dân chúng. Chúng ta lúc đó, tam không đoạt, thứ nhất, không đoạt lương thực của người nghèo khó. Thứ hai, không đoạt của nữ nhân, chiếu cố lão nhân. Thứ ba, không đoạt trong nhà có tiểu hài tử cần nuôi dưỡng quả phụ!

Nghe thế mà, các tướng lĩnh Minh Châu Quân không kìm nổi đều gật đầu, thiện cảm đối với Đậu Kiến Đức tăng lên vài phần. Năm đó Minh Châu Quân ở trước doanh Cẩm Tự ở dưới trướng Trương Kim Xưng tất cả đều ở trong núi, quân kỷ cũng rất nghiêm. Vì thế đoàn người bị các doanh khác chế nhạo. Nhưng sự thật cuối cùng đã chứng minh, doanh Cẩm Tự là doanh tồn tại lâu nhất trong đầm Cự Lộc. Những doanh khác hoặc là toàn quân bị tiêu diệt, hoặc là sụp đổ, không có một doanh nào có kết cục tốt đẹp.

- Đậu Đại đương gia nói, chúng ta đều vì nghèo mà không sống nổi, nhất định không được ức hiếp người nghèo. Cho nên, y phải đứng lên cũng đúng, nhưng sau này tất cả các doanh trại trong đồi Đậu Tử, đều phải tuân thủ quy tắc tam không đoạt do y đề ra. Ngoài ra, y còn quy định, sau này đoàn người hợp sức chiến đấu. Y sẽ mang theo chúng ta là những huynh đệ thân tín xung phong lên trước nhất, mặt khác các doanh trại khác phải không được lùi bước bám sát y, đoàn người dưới tay y thống nhất thành một khối.

- Sau đó, Đậu Đại đương gia nói, cái gọi là sự khác nhau giữa kẻ tặc và quan lại, ai có thể thiết lập được trật tự, khiến cho trăm họ được an cư lạc nghiệp. Ai đang gieo họa cho dân chúng, khiến người tốt không thể sống sót. Cho nên đoàn người ban đầu làm những chuyện đó đều là bị ép buộc đấy. Cũng là vì để sống sót. Quan lão gia còn có cớ để sống, chúng ta cũng còn có cớ để sống, ai cũng không thể so ai đuối lý hơn!

Mấy câu nói đó có chút ba hoa, Vương Phục Bảo nói đã lâu, nhưng vẫn chưa thể thuật lại rõ ràng ý của Đậu Kiến Đức. Trình Danh Chấn nghe xong có chút ưu tư, dùng ngón tay chấm vào rượu, vẽ lung tung loạn xạ ở trên mặt bàn,

- Ý của Đậu Đại đương gia hẳn là, quan phủ là người, chúng ta cũng là người, đều có quyền được sống. Bọn họ không có cớ gì để nhất định phải đuổi cùng giết tận chúng ta, chúng ta càng không nợ bọn họ cái gì, không thấp hơn bọn họ một chút nào!

- Đúng, chính là ý này. Ngươi gặp mặt Đậu Đại đương gia, nhất định có thể có chung một quan điểm!

Vương Phục Bảo vỗ tay trầm trồ khen ngợi, rất tán thưởng năng lực lý giải hơn người của Trình Danh Chấn.

- Đậu Đương gia lúc ấy mượn ngươi nêu ví dụ. Nói ngươi đã tìm được đường sống cho hơn mười vạn lưu dân, có tư cách hơn bọn quan phủ. Mà Dương Thiện Hội, Quách Huyến, Lý Trọng Kiên bọn khốn kiếp này chỉ biết giết người phóng hỏa, so với chúng ta còn giống thổ phỉ hơn!

Trình Danh Chấn cười cười, xem như chấp nhận lời khen tặng của Đậu Kiến Đức đối với mình. Khôi phục lại sự sống cho ba huyện Bình Ân, Minh Thủy, Thanh Chương, là chuyện đắc ý nhất từ khi hắn bước chân vào lục lâm tới nay, cho nên không cần phải giả vờ khiêm tốn. Tuy rằng sự yên bình này có thể ngắn ngủi, nhưng sau khi thành lập thì không còn nghe tiếng tiểu nhi khóc trong đêm nữa.

- Trận chiến cùng Quách Huyến như thế nào? Đoàn người hội tụ dưới cờ của Đậu Đương gia, liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lật đổ Quách Huyến trong một trận được sao?

So với sự phức tạp trong nội quy điều lệ, minh ước giữa các trại. Ngũ Thiên Tích cảm thấy có hứng thú với cuộc chiến đấu đó hơn. Thấy Vương Phục Bảo mãi mà chưa nói đến phương diện đó, không kìm nổi đứng lên, vội vàng truy hỏi.

Nhắc tới chiến tranh, mồm miệng Vương Phục Bảo lập tức lanh lợi hơn trước ba phần, cười cười, lắc đầu nói:

- Sự tình nào có dễ dàng như vậy! Ước định là ước định, việc chấp hành cụ thể còn rất phiền toái. Mấu chốt là có người dẫn đầu, khiến cho đoàn người một lòng một dạ đi theo. Lão Đậu làm cho người ta yên tâm nhất chính là điểm này. Chuyện đầu tiên y làm sau khi kế thừa vị trí Đại đương gia, chính là tự mình xuất quân dẫn huynh đệ đi làm mồi dụ, dụ Quách Huyến đi vào bên cạnh đồi Đậu Tử, nhẹ nhàng dụ đến chỗ sông sâu. Liên tiếp giả vờ bại dưới tay hắn ta hơn mười trận, thiếu chút nữa quân không còn một ai. Sau đó mới mệnh lệnh các trại đã ước định từ trước đồng loạt đứng lên, đoạt lương thực, chặn đường lui, phóng hỏa…

Về dùng binh, Đậu Kiến Đức bố trí rất tốt, Trình Danh Chấn tự hỏi nếu mình ở trong tình huống đó, mình chưa chắc có đủ bình tĩnh để làm như Đậu Kiến Đức. Nhưng, điều làm hắn bội phục hơn đó là Đậu Kiến Đức kia chỉ nói mấy câu, quả thực đã nói đúng ý trong lòng mình. “Quan lão gia còn có cớ để sống, chúng ta cũng còn có cớ để sống, ai cũng không thể so ai đuối lý hơn…”