Khải Thiên, Em Xin Lỗi!

Chương 3: Sự thật về 6 năm trước dần hé lộ (Phần 1)



Chương này và các chương tiếp theo thiên về điều tra khá nhiều nên các phân đoạn của nam nữ chính Lana sẽ đề cập ít hơn 1 chút. Nói trước rồi đó nghen.

VÀO TRUYỆN THÔI NÀO!!!

Khải Thiên đưa cô về phòng, không xích chân hay còng tay cô lại nhưng không để lại phòng bất cứ 1 phương tiện liên lạc nào như điện thoại, laptop thậm chí là cả tivi. Chỉ quăng cho cô vào cuốn sách kinh tế vĩ mô và luật doanh nghiệp dày cộp mà thôi. Khóa chặt cửa lại Khải Thiên mở cửa thư phòng đi vào trong rồi lấy rượu ra uống. Chẳng cần tới ly, anh dốc ngược cả chai Hennessy vào miệng rồi làm 1 hơi hết 1/3 chai.

Cộc cộc cộc. Hưng và Tam vệ sĩ gõ cửa phòng ngủ của Khải Thiên rồi vào phòng như bình thường nhưng không thấy cậu chủ mình đâu cả, chỉ thấy Hoài Thương nằm quay lưng rồi khóc 1 mình thôi. Họ đóng cửa lại, khóa chặt nó rồi sang thư phòng.

- Kìa, cậu chủ! Cậu chủ lại uống rồi.

- Haha, uống! Phải uống chứ.

Hưng và Tam chậm thêm 1 chút nữa thôi là Khải Thiên anh uống tới chai thứ 2 rồi đấy. Nhẹ nhàng cầm lấy chai rượu rồi cất lên tủ, Tam vệ sĩ nghĩ thầm trong đầu rằng chút nữa tất cả số rượu này sẽ cho đi Macau kéo nhị hết.

- Đưa rượu… (hức)… cho tôi! MAU LÊN!

- Cậu chủ, nghe tôi nói này. Bây giờ cậu chủ phải thật tỉnh táo nhé. Chỉ có tỉnh táo mới giúp…

- TÔI NÓI… ĐƯA RƯỢU… cho tôi cơ mà…

Khải Thiên bây giờ chỉ muốn uống rượu thôi, chỉ khi làm bạn với rượu anh mới quên đi hết mọi chuyện, quên đi mình từng yêu da diết 1 người con gái, quên đi chuyện tự hành hạ chính mình. Trên hết anh ước anh và cô không gặp nhau.

- Rượu sao? Được, tôi và anh Tam sẽ không ngăn cậu chủ nữa. Cậu chủ uống bao nhiêu tùy ý, còn sự thật về 6 năm trước cậu chủ cũng không nên biết làm gì nữa.

- Anh l… lói cái gì cơ? 6… 6 năm trước?

Như 1 liều “doping” giúp Khải Thiên tăng thêm vài phần tỉnh táo, anh muốn biết sự thật về 6 năm trước tại sao Hoài Thương lại bỏ thi đại học, vì sao lại gặp tai nạn rồi 6 năm sau lại tay trong tay với em cùng mẹ khác cha với anh.

- Cậu chủ tỉnh táo chưa ạ?

- Tỉnh mà. Tôi tỉnh. Hai người mau nói đi.

Hưng nói rằng mình và Tam vệ sĩ có lần ra được rằng chính bà chủ của họ, tức mẹ đẻ của Khải Thiên ngay trong ngày xảy ra tai nạn trên cầu Thanh Trì có tới đài truyền hình gặp ông giám đốc.

- Đài truyền hình? Mẹ tôi… (hức) tới đài truyền hình… ngay… ngay trong ngày xảy ra vụ tai nạn?

Tam nói:

- Tôi đã mua chuộc được 1 nhân viên cùng bảo vệ làm việc ở đó với giá 15 nghìn đôla và đã được xem lại camera ghi hình của ngày 28/6/2016, đúng là bà chủ đã có tới đó vào 3h30’ chiều, tức là 30’ sau khi vụ tai nạn diễn ra.

- Họ đã nói gì với nhau?

- Về điều này thì thật xin lỗi cậu chủ, ông giám đốc đó đã về hưu rồi ạ và chúng tôi đang tìm nơi ở của ông ta.

Dù không có bằng chứng xác thực thế nhưng Hưng và Tam đều chắc chắn rằng trong chuyện tình cảm của cậu chủ họ và Hoài Thương đã có người can thiệp và người đó không ai khác chính là bà chủ của họ, bà Lâm Thị Mỹ Hoa.

- Mẹ tôi đang đi du lịch nước ngoài… tôi (oẹ)

Nói tới đó Khải Thiên nôn khan, tống khứ tất cả chỗ rượu mà anh vừa uống ra đây cả sàn. Sợ cậu chủ mình gặp gió sẽ bị cảm nên Hưng dìu cậu chủ mình tới giường ở thư phòng nằm tạm, còn Tam, anh ta hiểu vế sau mà cậu chủ mình muốn nói là gì nên có nói:

- Cậu chủ yên tâm, tôi và anh em sẽ cẩn thận không để lại dấu vết gì.

- Cảm ơn anh Tam!

Tam nhận lệnh của Khải Thiên, cùng với 3 người nữa trong nhóm vệ sĩ lên đường đi tới việt thự riêng của bà Mỹ Hoa ở Tam Đảo Vĩnh Phúc. Dùng ống nhòm quan sát từ xa, họ biết được trong nhà lúc này chỉ có 1 cô giúp việc trông coi và dọn dẹp nhà cửa thôi, thời điểm thuận lợi để hành động.

- Mày khống chế con người ở và hệ thống camera.

- Dạ vâng anh Tam.

- Còn mày kiểm tra thư phòng.

- Dạ vâng anh Tam.

- Còn tao sẽ kiểm tra phòng ngủ. Sẵn sàng chưa?

2 tên đàn em gật đầu, 3 người bắt đầu hành động nhanh. Chỉ với 3 phát súng gắn giảm thanh 3 chiếc camera đã bị hỏng rồi, và 1 liều thuốc ngủ cũng hạ gục chị giúp việc, 2 người còn lại bắt đầu kiểm tra, lục lọi tất cả những giấy tờ hồ sơ có liên quan tới chuyện 6 năm trước.

Sau 30’ lục lọi ở thư phòng, tên đàn em được phân công đã tìm thấy tờ giấy có thể có liên quan tới vụ việc.

- Anh Tam, anh xem này.

Tam vệ sĩ cầm tờ giấy đó xem thì biết được tờ giấy đó là tờ giấy chuyển khoản, số tiền là 5 tỷ đồng từ tài khoản của Thiên Đức tới 1 tài khoản có tên Nguyễn Xuân Hoà.

- Tốt lắm, tìm tiếp đi, nhất là những tờ giấy chuyển khoản như thế này.

- OK anh Tam!

Phòng ngủ của nguyên phó giám đốc tập đoàn Thiên Đức rất đơn giản, chỉ đâu đó loanh quanh vài hộp trang sức kim cương trong tủ quần áo và két sắt có mật khẩu vân tay thôi. Nói là không để lại dấu vết nên Trương Tam cũng không dám động vào chiếc két sắt này. Thôi thì kiểm tra chỗ khác vậy, lật tấm nệm lên Tam thấy có 1 kẹp Clear khá mỏng, tờ giấy a4 đó có ghi là giấy phép kinh doanh. Mở nó ra xem kỹ càng Tam thấy nó là giấy phép hoạt động của tiệm bánh Thanh Xuân tận bên Ninh Bình với chủ tiệm là ông Bùi Đức Thiện

- Tại sao bà chủ lại có tờ giấy này chứ?

Gì thì gì cứ phải chụp lại cái đã rồi điều tra sau, tên đàn em đó đã tìm được thêm 2 tờ biên lai chuyển tiền nữa và 1 biên lai rút tiền ở ngân hàng BIDV, chủ tài khoản rút tiền chính là bà chủ của họ.

- Anh Tam, có giấy rút tiền của bà chủ, 12 tỷ đồng đó anh.

Xem kỹ ngày rút tiền Tam biết được đó là ngày 26/5/2016, trùng khớp với ngày mà cậu chủ Khải Thiên tỏ tình Hoài Thương. Có gì đó không bình thường ở đây. Tam chụp lại ảnh của tờ biên lai rồi đưa lại cho anh em dưới trướng rồi nói:

- Mau dọn dẹp sạch sẽ rồi chuồn thôi.

- Dạ vâng anh Tam!

Những gì Tam cùng 2 vệ sĩ tìm được chưa đủ để chứng minh bà Mỹ Hoa có liên quan, vẫn cần phải điều tra thêm nữa, nhất là tiệm bánh Thanh Xuân do ông Bùi Đức Thiện đứng tên. Tại sao bà Mỹ Hoa lại có tờ giấy này? Không lẽ giống như Khải Thiên, bà Hoa là người rót vốn?

Sáng hôm sau thứ 2 ngày 26/12, Hưng, Tam và Phúc đi ăn sáng và uống Café với nhau tại quán quen. Tam đưa cho Hưng điện thoại của mình, mở bằng chứng những tờ giấy chuyển tiền trên 1 tỷ đồng của bà Mỹ Hoa.

- Hưng. Đây là ảnh ghi lại biên lai rút tiền của bà chủ. Thời gian chính là ngày tỏ tình của cậu chủ vào 6 năm trước. Tôi cho rằng bà chủ đã đưa tiền để cô Hoài Thương rời xa cậu chủ.

- Tôi có cùng suy nghĩ giống anh, nhưng chỉ là nói miệng thì ai cũng nói được.

Cách đây 6 năm thì bà Hoa vẫn giữ chức phó giám đốc, có biết bao nhiêu mối quan hệ làm ăn. Nếu có hỏi thì bà ta sẽ nói lâu rồi không nhớ hoặc là rút tiền để cùng đối tác đầu tư gì đó.

- Hai anh, em đang nghĩ tới giả thuyết này.

- Cứ nói.

- Số tiền 12 tỷ đồng này có thể bà chủ đã đưa cho cô Thương nhưng cô Thương không nhận. Sau đó vụ tai nạn trên cầu Thanh Trì, bà chủ có thể đã dùng số tiền đó mua chuộc 1 ai đó trên đường giả làm cô Thương. Cậu chủ vì quá đau buồn, tới bệnh viện nhưng không dám nhìn cô Thương lần cuối nên đã không có vén tấm che mặt ra.

- Thế còn giấy phép kinh doanh của tiệm bánh ngọt thì sao Phúc?

Tên Phúc đó suy đoán có thể là bà chủ giữ giùm 1 người bạn hay đối tác nào đó thôi. Tam nhanh chóng gạt bỏ đi suy đoán này và cho rằng chủ tiệm bánh ông Bùi Đức Thiện đó không phải là bạn hay đối tác gì của bà chủ họ, bởi nếu giữ giùm thì tại sao lại giấu ở dưới nệm?

- Chiếc két sắt anh Tam vẫn chưa mở được ạ?

- Phải. Vì đã nói với cậu chủ rằng sẽ không để lại dấu vết nào rồi nên tôi chưa thể mở nó ra để xem bên trong có gì.

- Tạm bỏ qua chuyện két sắt đi. Chúng ta sẽ bắt đầu từ người được bà chủ chuyển khoản 5 tỷ đồng nhé, OK!

- Ok!

Ăn sáng và uống Café xong 3 người lại tiếp tục đi điều tra, mọi chuyện dần sáng tỏ rồi và nếu bà chủ của họ chính xác là người nhúng tay vào chuyện tình cảm của Khải Thiên và Hoài Thương thì có thể Hưng và Tam đều biết được lí do vì sao rồi.

Khải Thiên hôm nay tạm hoãn cuộc họp lại tới chiều, tới giờ đã 7h và anh vẫn còn mặc bộ đồ ngủ của tối qua để khuyên nhủ Hoài Thương ăn uống cho lại sức. Hôm qua lúc rời khỏi Hồng Ngọc để về nhà cho tới giờ cô chưa chịu bỏ vào bụng cô thứ gì dù chỉ là 1 thìa cháo. Chiếc xích ở chân cô Khải Thiên cũng gỡ ra và quăng xuống đất rồi.

- Em muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi tới bao giờ đây Thương? Em muốn tuyệt thực thì cũng nên nghĩ tới cái thứ nghiệt chủng trong bụng mình.

- Khi nào thì cậu mới thả tôi ra?

- Tôi không có còng hay trói em mà, đây là nhà của em. Nếu em không thích ở đây vì nhà quá to thì chúng ta có thể ở chỗ khác nhỏ hơn và có nhiều cây xanh hơn.

- Xin lỗi cậu, tôi không quen lối sống giàu có xa hoa.

- Em thôi phân biệt giàu nghèo đi được không Thương? Tôi không quan tâm việc em nghèo hay bố mẹ em làm nông. Tôi chỉ muốn em hiểu tấm chân tình của tôi, hiểu được tình yêu tôi dành cho em thôi.

Giàu như anh có thể nghèo đi, và nghèo như cô có thể giàu lên mà, tại sao cô cứ quá quan trọng chuyện giàu nghèo kia chứ. Cô không trả lời gì hết để mặc Khải Thiên độc thoại mà nằm xuống giường trùm chăn kín mít. “Chỉ vì chuyện giàu nghèo mà tôi đã từ bỏ việc thi đại học quan trọng, vì sự khác biệt giữa chúng mà tôi mới phải rời bỏ Hà Nội, cậu có hiểu không Khải Thiên? Cuộc đời này mà không có tiền thì người đời khinh rẻ, làm thông gia với nông dân vô học sẽ bị cả xã hội sỉ vả, cậu hiểu điều đó không hả Khải Thiên?”

Thương à, thay vì nằm trong chăn khóc lóc mà than cho phận đời nghèo khổ thì chi bằng cô nói ra hết mọi chuyện đi, nói ra để Khải Thiên hiểu đi cứ giấu trong bụng mãi làm gì. Nhưng người đó đã nói với cô rằng nếu yêu Khải Thiên thì cô phải rời xa anh, nếu muốn bố mẹ an toàn ở quê hương tiếp tục làm ruộng chăn nuôi trồng trọt thì nên im lặng đi. Cô chỉ biết khóc 1 mình thôi và tự mình xoay sở.

- Thương! Có phải mẹ tôi đã nói gì với em đúng không?

- Mẹ cậu là ai tôi không có biết.

- Bỏ chăn ra, ngồi dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi!

Hoài Thương làm theo lời Khải Thiên, bỏ chăn ra, nhổm người dậy rồi đưa đôi mắt ngập nước hướng về phía anh cách đó 1 cánh tay.

- Tôi không biết mẹ cậu là ai hết.

- Tại sao lại bỏ thi đại học trong khi 3 năm cấp 3 em đều rất cố gắng học tập?

- Nhà tôi nghèo lắm, tôi muốn đi làm kiếm tiền để gửi về cho bố mẹ.

Khải Thiên đã điều tra và biết được khi làm phục vụ trên tàu hạng sang, Hoài Thương không có nghỉ 1 buổi nào. Làm việc tới nỗi nhất xỉu phải vào viện để truyền nước, tham công tiếc việc đến độ chưa truyền nước xong tháo luôn kim tiêm ra rồi đi làm tiếp tục. Lương tháng cộng cả tips của khách không dưới 20 triệu đồng nhưng không bao giờ thấy cô sắm sửa cho bản thân thứ gì hết.

- Nói để cho em biết, tôi đang cho người điều tra về thời điểm 6 năm trước. Em nói dối tôi bao nhiêu câu thì con của em và thằng đó sinh ra tôi sẽ dùng dao rạch lên người nó bấy nhiêu nhát. Tôi không còn là thằng Thiên vui vẻ tốt bụng như trước đây đâu, tôi nói là tôi làm đấy.

Khải Thiên mặc vest, khoác áo ấm lên người rồi rời khỏi phòng, trước đó không quên tặng 1 nụ hôn lên trán người vợ sắp cưới của mình. Ngay ngày mai thôi anh đi thiết kế cho cô 1 chiếc váy cưới thật lộng lẫy và ngày hoàng đạo của tháng 1 năm 2023 sắp tới đây sẽ là ngày cưới tạm thời của anh và cô.

- Nhớ yên phận đợi tôi về. Tôi muốn ăn món xôi thịt kho tàu do em làm.

Khải Thiên không còng không xích cô lại, cửa phòng cũng không có khóa chặt lại như hôm qua nữa, anh để cho cô tự do trong tầm kiểm soát, tức là cô đi đâu làm gì trong căn biệt thự đó sẽ có camera và vệ sĩ của anh theo sát, cô chỉ cần đặt chân ra khỏi cổng biệt thự đồng nghĩa với việc là cô bỏ trốn.

Hoài Thương mở cửa phòng rồi đi ra ngoài, cô thấy lạ rằng tại sao Khải Thiên lại không xích cô lại. Nhưng không sao, chỉ cần Khải Thiên cho cô tự do đi lại trong nhà thôi, chỉ 1 vài ngày nữa cô sẽ thoát khỏi biệt thự này và trở về bên Minh Quân.

- Chị Thương, trời lạnh đấy sao chị không mặc ấm vào. Chị ngồi đây nhé em chạy ù lên thư phòng lấy áo cho chị, nha?

- Thư phòng? Phòng làm việc của Phùng Khải Thiên à?

- Dạ đúng rồi đó chị. Ở phòng đó có rất nhiều đồ của chị luôn đó. A hay chị theo em đi, chúng ta mở show thời trang nha. Đi chị.

Mỹ Lệ hào hứng lấm, lúc nào Khải Thiên đi về nhà có xách theo đồ của phụ nữ là y như rằng mọi người trong nhà từ già tới trẻ đều nói anh mua cho Hoài Thương để tưởng nhớ lại hình bóng của cô. Bây giờ cô không chết thì không có lý do gì những bộ váy và quần áo đó giữ nguyên mác.

- Ha… nhiều thế này sao?

- Dạ chị. Chị thấy đó, số quần áo váy vóc này nhiều tới mức có thể mở show thời trang đó. Chị mặc thử chiếc váy màu đỏ này nha, rồi kèm theo chiếc mũ nồi màu trắng này nữa, ừm… a đi đôi này đi ha.

Mỹ Lệ cầm đồ cho cô rồi đẩy cô vào trong nhà vệ sinh của thư phòng để thay đồ. Và sau khi thay đồ xong Mỹ Lệ cảm thấy chiếc váy hơi bị rộng so với người của Hoài Thương.

- Chị gầy quá rồi chị Thương ơi. Em nghe cậu chủ nói chị thích ăn cháo gà nhất, phải nhiều tiêu mới chịu cơ. Nhưng sáng nay chị đã ăn cháo rồi… ừm chị thích ăn món gì nữa không ạ? A… hay chúng ta đi siêu thị, nhé?

- Cậu ta nhờ em giám sát chị, có phải không?

- Cậu ta… à là cậu chủ. Dạ không có đâu ạ, cậu chủ không có nói bọn em kiểm soát chị. Chỉ nghiêm mặt lại, lạnh lùng và nói rằng đúng giờ thì mang đồ ăn lên phòng cho em ấy.

Không biết là đùa hay thật nữa, Mỹ Lệ chỉnh tông giọng cùng thần thái lạnh lùng khiến người đối diện không rét mà run của Khải Thiên khiến Hoài Thương vậy cười thành tiếng.

- Chị cười như vậy rất xinh đó. Chả trách cậu chủ lại yêu chị tới vậy.

Thấy Mỹ Lệ có vẻ thân thiết với mình Hoài Thương liền lân la hỏi mượn điện thoại, nhưng Khải Thiên đã thông báo trước rồi rằng ai cho cô mượn điện thoại sẽ không tha thứ cho người đó. Vậy nên Mỹ Lệ không dám cho cô mượn điện thoại nhưng lại hỏi cô rằng cô muốn gọi cho ai, Mỹ Lệ sẽ giúp cô.

- À không, chị không gọi cho ai cả, chỉ là chị muốn lên mạng xem phim mà thôi. Phùng Khải Thiên đã cầm laptop với điện thoại đi rồi.

- Hihi ra là như vậy. Trên tầng 6 có phòng CGV mini, chị em mình lên đó xem phim nhé?

Căn biệt thự này tiện lợi như vậy sao? Đúng là người giàu họ rất biết cách đầu tư, Hoài Thương không còn hứng xem phim nữa, cô chỉ muốn có được điện thoại hoặc phương tiện liên lạc nào đó, mặc dù nó chỉ là 1 chiếc điện thoại cục gạch thôi cũng được, chỉ cần gọi cho người đó cô sẽ thoát khỏi Khải Thiên.

Đóng cửa phòng lại Mỹ Lệ nhanh chóng gọi điện cho cậu chủ Khải Thiên và báo lại tất cả mọi chuyện.

- Em ấy mượn điện thoại của em à?

- Dạ vâng. Em có nói rằng cậu chủ không cho phép ai đưa điện thoại cho chị ấy để dùng nhưng em có nói thêm là chị gọi cho ai thì em sẽ giúp ạ.

- Và thái độ của em ấy ra sao?

- Chị ấy không mượn nữa rồi ạ. Em thấy thái độ của chị ấy khi nói câu không mượn nữa rất không bình thường đó cậu chủ ạ. Có thể anh Hưng nói đúng đó ạ.

Khải Thiên không tin rằng chính mẹ mình là người can thiệp vào chuyện tình cảm giữa anh và Hoài Thương. Khi đưa cô về nhà ra mắt bố mẹ anh rất niềm nở cơ mà. Anh nhớ tới tờ giấy rút tiền 12 tỷ đồng ngay trong ngày anh tỏ tình với Hoài Thương, sự thay đổi trong phút chót của cô, vụ tai nạn thảm khốc trên cầu Thanh Trì nữa. Nếu xâu chuỗi lại tất cả, theo anh cảm nhận thì đúng là có bàn tay ai đó nhúng vào.

Ngả người ta chiếc ghế da, vắt tay lên trán anh suy nghĩ mông lung về chuyện của Hoài Thương, nếu cô vì muốn gửi tiền về cho bố mẹ thì cũng không cần thiết phải bỏ thi mà, có thể vừa đi học vừa đi làm, rồi Khải Thiên anh sẽ giúp đỡ cô thêm nữa mà.

“12 tỷ đồng mà mẹ đã rút từ đâu ra? Có phải là tiền tiết kiệm của mẹ không? Hay là…” Với tay lấy máy bàn, bấm 1 nút gọi xuống phòng kế toán, anh nói với trưởng phòng kế toán rằng mình muốn xem sổ sách thu chi của năm 2016.

- Dạ sổ sách thu chi cách đây 6 năm sao ạ tổng giám đốc?

- Phải. Trong vòng 5’ nữa tôi muốn có nó. Nếu chậm 1 phút thì ngày hôm nay chị sẽ làm không công.

Ở công ty Khải Thiên anh là 1 người độc đoán, ai đi muộn dù chỉ là 1’ thì ngày hôm đó cô như họ làm không công. Ai dám không làm theo lệnh của anh thì chỉ còn có nước bị đuổi, và trong trường hợp này anh đã đuổi 7 người, 7 người đó lạm dụng chức vụ và quyền hạn để chèn ép bắt nạt anh, cứ nghĩ anh trẻ là sẽ không đủ thực lực để lèo lái Thiên Đức đi lên.

Đúng 5’ sau thì trưởng phòng kế toán cầm tài liệu có liên quan tới sổ sách thu chi của năm 2016 lên phòng tổng giám đốc.

- Mời vào!

- Dạ tổng giám đốc, đây là sổ sách mà ngài cần.

- Cô ngồi đi, có chỗ nào chưa tỏ tôi sẽ hỏi.

- Dạ vâng ạ.

Anh chỉ lật tới ngày 26/5/2016 mà thôi, phần chi đi của ngày hôm đó có khoản chi đúng 12 tỷ đồng với lí do là chi cho những khoản phát sinh của dự án Green Garden.

{Bật mí cho các bạn biết rằng Thiên Đức là 1 tập đoàn đa ngành nghề. Nhưng chỉ yếu là xây dựng các công trình cao tầng như khách sạn và các khu nghỉ dưỡng.}

- 12 tỷ đồng này ghi là chi những khoản phát sinh cho dự án Green Garden? Những khoản phát sinh đó là gì?

- Dạ về điều này thì thật xin lỗi tổng giám đốc, tôi không được biết về vấn đề này.

- Không được biết? Vậy ai có quyền được biết?

- Dạ về điều này…

- Dự án Green Garden cách đây 6 năm trước đó ai đề xướng?

Dự án đó trước đây là của mẹ anh hợp tác với ông Mạnh Hưng, người mà Khải Thiên anh đã đuổi khỏi tập đoàn về tội tham ô và rút ruột công trình để bán lấy tiền. Chỉ cần ông ta khai ra các khoản phát sinh đó là sẽ biết được số tiền 12 tỷ đồng đó mẹ anh đã dùng như thế nào.

Rút điện thoại ra anh gọi cho ông Thuận, trưởng phòng cảnh sát kinh tế thành phố Hà Nội, anh muốn thăm hỏi ông Mạnh Hưng trong trại giam.

[Được thôi Phùng tổng à. Cậu tới trại làm 1 tờ giấy thăm phạm nhân rồi gửi cho cai ngục. Cai ngục sẽ đưa cậu đi thăm ông ta.]

- Tình hình ông ta trong tù, có khai gì chưa chú Thuận?

[Vẫn chỉ là những lần ông ta rút ruột công trình dự án xây dựng trường học cho trẻ em nghèo thôi cậu Thiên.]

- Cháu sẽ khiến ông ta phải mở miệng. Trưa nay cháu sẽ tới trại.

Hoài Thương ở nhà không có việc gì làm cả, cũng quá buồn chán nên lục đồ của Khải Thiên ở thư phòng và cô thấy được tấm ảnh của cô chụp cùng Thùy Chi cách đây 6 năm. Nhưng phần ảnh của Thuỳ Chi không có trong khung hình, có lẽ nó đã bị Khải Thiên cắt đi rồi. Lật mặt sau ra cô thấy có vài chữ được viết bằng tiếng Anh: “I miss you!” mà Khải Thiên viết bằng mực đỏ giống như máu vậy.

“Khải Thiên, chúng ta không cùng 1 thế giới đâu. Hy vọng cậu có thể tim được 1 người con gái xứng đôi vừa lứa với cậu. Nhanh chóng quên tôi đi.”

Lục trong hộc bàn làm việc nhưng không thể mở được nó ra nữa, chắc hẳn trong đó có điện thoại hoặc phương tiện liên lạc nào đó. Ánh mắt cô hướng về phía tủ quần áo to đùng màu trắng kia, không biết Khải Thiên có để chìa khóa ở đó hay không, cô muốn thoát khỏi biệt thự này càng nhanh càng tốt.

20’ sau, Hoài Thương gần như đã lục tung hết cả tủ quần áo rồi nhưng không thấy cái chìa khóa nào hết cả. “Cậu ta để nó ở đâu vậy chứ?”

Tất cả mọi hành động trong thư phòng đã được camera ghi lại hết rồi, Khải Thiên châm lửa hút 1 điếu thuốc, gương mặt buồn bã tột cùng. Hoài Thương cô ở nhà tìm mọi cách để thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Tại sao vậy chứ?

[Dạ thưa cậu chủ, tôi có mặt.]

- Lên thư phòng, đưa em ấy về lại phòng ngủ rồi khóa cửa phòng lại cho tôi.

[Dạ vâng thưa cậu chủ, tôi làm ngay ạ.]

Phúc và Thịnh vệ sĩ, 2 vệ sĩ đô con lực lưỡng nhanh chóng nhận nhiệm vụ, từ gian nhà phụ tới gian nhà chính, lên tầng 3 rồi mở cửa thư phòng ra áp tải Hoài Thương về lại phòng đối diện trước sự bàng hoàng của cô.

- Thả tôi ra! Các người làm gì thế hả? Thả ra mau!

- Xin lỗi cô chủ, nhưng đây là lệnh của cậu chủ, chúng tôi không thể kháng lệnh.

- Cậu ta ra lệnh cho các người giam nhốt tôi ở đây à? Tôi không yêu cậu ta, thả tôi ra mau lên!

- Cô chủ còn không an phận thì đừng trách chúng tôi mạnh tay.

Phúc và Thịnh nhanh chóng khóa cửa phòng lại, cửa sổ có song sắt cũng yên tâm phần nào. Hoài Thương khổ sở đập cửa phòng, chỉ cần 1 chút nữa thôi, cô tìm được chiếc chìa khóa và tìm được chiếc điện thoại thì sẽ đường đường chính chính mà rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo ngột ngạt này mà thôi.

- PHÙNG KHẢI THIÊN! TÔI HẬN CẬU!

Ở phòng tổng giám đốc, Khải Thiên thở dài thườn thượt, trên khóe mắt đã đọng đầy nước mà chỉ cần 1 cái chớp mắt thì những giọt nước mắt mặn chát sẽ thi nhau chảy. Anh yêu cô đến vậy, còn cô ngoài việc hận anh, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc muốn rời bỏ anh thì còn cái gì nữa chứ?

Cộc cộc cộc:

- Mời vào!

- Phùng tổng, có tiểu thư Lan Chi muốn gặp Phùng tổng ạ.

- Bảo cô ta đi đi.

- Dạ nhưng… tiểu thư Lan Chi đã…

Lan Chi (23 tuổi, nhân viên marketing), con gái của ông chủ tập đoàn trang sức đá quý Mạnh Hải chạy xồng xộc vào phòng làm việc của Khải Thiên rồi hôn anh 2 cái ở 2 bên má.

- Thiên. Em nhớ anh!

- Cô nên gọi tôi là Phùng tổng hoặc tổng giám đốc Phùng. Đây là Thiên Đức, không phải là cái chợ cho cô làm loạn.

Cô thư ký ngại ngùng cúi đầu xin phép đi làm việc nhưng cô tiểu thư kênh kiệu Lan Chi lại sai cô thư ký như sau người ở của gia đình mình, rằng:

- Cô pha cho tôi ly Café ít ngọt, không đá.

- Dạ?

- Điếc sao? Tôi bảo cô… đi pha Café cho tôi!

Khải Thiên đứng dậy nện xuống mặt bàn cái rầm và chỉ thẳng tay vào mặt Lan Chi và nói rằng tất cả toàn bộ nhân viên ở đây đều là của Thiên Đức, làm việc vì lợi ích của Thiên Đức chứ không có phục vụ bà tướng nào hết cả.

- Em đâu có phải bà tướng, em là vợ sắp cưới của anh.

- Tôi chưa bao giờ coi cô là vợ tôi. Mẹ tôi đồng ý hôn sự giữa tôi và cô còn bố tôi thì chưa chắc. Và đặc biệt là tôi sẽ không bao giờ cưới cô, đừng mơ tưởng mà bước chân vào nhà tôi với tư cách là con dâu.

- Em mách mẹ Hoa cho anh coi!

Lan Chi cầm lấy túi xách hiệu Hermes của mình rồi đùng đùng giận dữ dậm chân đi ra khỏi phòng của Khải Thiên. Anh nói với thư ký của mình rằng từ lần sau Lan Chi có tới đây thì nói bảo vệ đuổi cô ta về, Thiên Đức không phải là cái chợ để cô ta tới đây làm loạn không biết phải trái.

- Nhưng thưa Phùng tổng, tiểu thư Lan Chi có hôn…

- Chị muốn bị đuổi việc?

- Ơ dạ không có, không có thưa Phùng tổng. Tôi xin phép đi làm việc ạ.

Có cái gì đâu mà cô thư ký ngoài 30 tuổi này lại sợ 1 tổng giám đốc chỉ với tuổi đời mới 24, phải chăng đó là sự quyết liệt dám nói dám làm của anh? Ồ nếu nói là sợ thì không, nhưng ngưỡng mộ thì có. Tuy có bố là chủ tịch nhưng Khải Thiên chưa lần nào dựa hơi bố mình để ngồi vào ghế tổng giám đốc. Những dự án đang thi công sắp hoàn thiện của anh đều là những dự án mang tầm cỡ, và anh cũng sắp sửa đưa Thiên Đức trở thành 1 tập đoàn có tiếng trong giới F&B.

Cộc cộc cộc. Chị thư ký hồi nãy lại đi vào và theo sau chị là Trường Sơn, bạn thân lâu năm của Khải Thiên.

- Hey bro! Tao tới rồi.

- Ngồi đi! Chị nói với bên canteen làm giúp tôi 2 phần pizza cá ngừ.

- Dạ vâng thưa Phùng tổng, tôi xin phép.

Trường Sơn (24 tuổi, cảnh sát tập sự), có bố là công an hình sự nên anh ta cũng được thừa hưởng tính suy luận logic của bố mình. Khải Thiên mời Trường Sơn tới đây để giúp sức cho anh về chuyện xảy ra cách đây 6 năm trước.

- Mày có chuyện muốn nhờ vả tao. Nói đi!

Khải Thiên đứng dậy, đi tới bàn làm việc mở ngăn kéo ra lấy kẹp clear bên trong là hồ sơ có liên quan tới vụ tai nạn xảy ra vào ngày 28/6/2016.

- Tao muốn mày dùng mối quan hệ của mày và bố mày, tìm hiểu về vụ tai nạn cách đây 6 năm trước.

- Cụ thể thì mày muốn tìm hiểu về cái gì?

- Tên nạn nhân thiệt mạng và gia đình của nạn nhân.

- Mày nghĩ vụ tai nạn này có điều bất thường ư? Tại sao mày không tự tìm hiểu, vệ sĩ của mày cũng rất giỏi.

Khải Thiên nói rằng đúng là vệ sĩ của anh giỏi nhưng anh muốn trong chuyện này có công an can thiệp thì sẽ có kết quả chính xác hơn là anh và vệ sĩ tự mình tìm hiểu.

- Còn nữa. Tìm chỗ ở của nguyên giám đốc đài truyền hình giúp tao!

- Cái gì nữa thế mày?! Nguyên giám đốc đài truyền hình?

- Phải. Điều tra giúp tao cả chuyện nhận hối lộ của ông ta nữa nhé.

- Này, mày nhờ vả tao khá nhiều đấy.

Khải Thiên biết Trường Sơn thích gì nên có hứa với bạn thân công an của mình rằng sẽ hậu tạ thật xứng đáng nếu Trường Sơn làm được những công việc mà Khải Thiên nhờ vả.

- Điều tra những chuyện đã xảy ra hơn 5 năm thật tình là cũng hơi khó đó mày.

- Tại sao lại khó? Mày không giúp được tao thì cứ nói thẳng.

- Không phải là tao không giúp được. Nhưng mày cũng thấy rồi đấy, 1 ngày xảy ra không biết bao nhiêu vụ tai nạn lớn nhỏ. Vụ tai nạn này xảy ra cách đây đã 6 năm có lẻ rồi, mộ nạn nhân thì cũng đã xanh. Bên công an họ chỉ điều tra về những vụ án như cố ý giết người hoặc giết người có chủ đích mà thôi.

Pizza cá ngừ cũng được mang lên phòng, Trường Sơn vừa ăn vừa đọc hồ sơ mà Khải Thiên đưa cho mình, và có 1 chi tiết khiến Trường Sơn quan tâm đó là ngày xảy ra vụ tai nạn.

- Ngày 28/6 sao?

- Sao? Mày nhớ ra được gì rồi ư?

Trường Sơn gật đầu, vụ tai nạn này anh ta vẫn nhớ như in đó là nó được phát đi trong khu vực Hà Nội chứ không lan ra các tỉnh lân cận khác.

- Lúc đó tao mới 18 tuổi và vụ tai nạn này tao có cùng với trợ lý của bố tao tới hiện trường.

- Mày còn nhớ được gì không?

- Yên nào! Suỵt.

Trường Sơn gọi điện thoại cho 1 người mình quen biết làm bên nhà xác và hỏi về vụ tai nạn thảm khốc khiến 1 người phụ nữ thiệt mạng trong ngày 28/6/2016, Trường Sơn vì muốn công khai tính minh bạch nên đã mở loa ngoài.

- Ngày 28/6/2016 à thiếu úy Sơn?

- Dạ phải ạ chú Quang. Chú xem giúp cháu tên của nạn nhân đã tử vong đi ạ.

Khải Thiên và Sơn có nghe thấy tiếng bước chân, tiếng mở cửa và tiếng sột soạt của giấy tờ.

- Đây rồi. Tên nạn nhân là Lê Thị Hoài Thu, 32 tuổi. Lúc tử vong thì cô ấy đã có thai 4 tháng.

- Lúc nạn nhân tử vong có ai tới nhận thi thể không ạ?

- Có chứ. Tên Đàm Việt Dũng, hình như là chồng của nạn nhân.

- Cháu cảm ơn chú ạ. Chú đừng tiết lộ thông tin này ra ngoài nhé ạ. Cháu điều tra độc lập.

- RÕ thưa thiếu úy Sơn.

Thì ra là như vậy, đăng tin vụ tai nạn lên tivi thì tên nạn nhân sẽ phải ghi tắt, những chữ cái L T H T của nạn nhân thật giống y hệt với Hoài Thương của anh. Vậy là anh đã bị dắt mũi suốt 6 năm qua mà không biết.

- Chiều nay tao có cuộc họp quan trọng. Mày giúp tao tìm hiểu về gia cảnh nạn nhân nhé. Đội ơn mày suốt đời Sơn à.

- Rồi rồi. Vậy là xong bước đầu tiên nhé. Cho tao tò mò chút, tại sao mày lại quan tâm tới vụ này? Chuyện đã xảy ra cách đây 6 năm rồi còn gì?

- Khi nào chín muồi tao sẽ nói. Bây giờ chưa phải lúc.

P/s: Tên nhân vật ở các chuông có nội dung hơi hướng điều tra chỉ là hư cấu, không có thật.