Khải Thiên, Em Xin Lỗi!

Chương 5: Có tí H



- Có phải khi tôi sinh con cho cậu, cậu sẽ thả tôi đi không?

- Nếu em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thả em đi.

- Cách thứ 2.

Cách thứ 2 đó là đợi cô sinh con của cô và Minh Quân ra rồi cô sẽ cùng Khải Thiên có con, chỉ cần Khải Thiên yêu thương đứa con hiện tại trong bụng cô, cô sẽ yên phận, sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh tới khi sinh con.

- Được. Như em muốn, cách thứ 2. Nhưng có 1 điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Ngày mai em đi thử đồ cưới cùng với tôi.

- Thử đồ cưới?

Khải Thiên gật đầu, ngày mai anh sẽ sắp xếp lịch làm việc ở tập đoàn để sắm sửa cho lễ cưới tạm thời của anh và cô. Chỉ cần 2 người cưới nhau, trao nhẫn cưới cho nhau thì cô sẽ là vợ anh, sẽ không ai cướp vợ của anh đi nữa.

- Em không đồng ý cũng được thôi, thứ nghiệt chủng trong bụng em, tôi có nhiều cách để nó không tồn tại trên cõi đời này.

- Tôi đi, tôi sẽ đi mà.

- Vậy… ưm có phải em nên thay đổi cách xưng hô, gọi tôi 1 tiếng Thiên hoặc chồng yêu không?

Vì đứa bé tội nghiệp trong bụng mình Hoài Thương hạ mình cầu xin Khải Thiên, rồi gọi tên anh nhẹ nhàng tình cảm giống như vợ thực sự của anh vậy.

- Ngoan lắm. Giờ thì…

- CẬU MUỐN GÌ NỮA HẢ PHÙNG KHẢI THIÊN!

- Nào nào, em lại không ngoan rồi đấy. Từ bây giờ trở đi nếu em cãi tôi, không phục tùng mệnh lệnh của tôi thì nó…

Anh đưa tay chỉ vào bụng cô và nói rằng anh sẽ không nhân từ mà xuống tay làm cô sảy thai, cho nên muốn an toàn sinh đứa bé đó ra cô phải thay đổi thái độ, phải nhanh chóng mà yêu anh, còn không thì sẽ không có kết cục tốt đẹp.

- Cậu muốn gì?

- Hửm? Cậu ư?

- À không. Th… Thiên muốn gì?

- Hôn tôi đi.

Hoài Thương phục tùng mệnh lệnh, nhón chân lên rồi đặt lên cằm anh 1 nụ hôn phớt. Ủa gì dzậy bà nội, hôn ở cằm? Hôn là phải hôn ở má hoặc ở môi chứ, ai dạy bà hôn ở cằm vậy? Khải Thiên mỉm cười nhẹ, có thể anh quá cao nên cô không với tới. Ồ cái này đơn giản mà, đứng không được thì ta ra giường nằm he. Và thế là Khải Thiên bế Hoài Thương ra giường rồi nằm đè lên cô mà ôm hôn tới tấp.

- Ưm…

- Thương ngoan, hôn anh đi.

Hai người trao nhau nụ hôn có phần gượng ép 1 chút tới từ phía cô, nhưng điều đó không quan trọng đối với anh, tự nguyện hay cưỡng ép cũng được, miễn sao anh có cô trong vòng tay. “Thương à. Anh không muốn nặng lời đe dọa em, cũng không muốn làm em tổn thương, vì vậy em hãy mau yêu anh đi, dù chỉ 1 lần thôi Thương à.”

Nhận thấy bàn tay người đàn ông đang lần mò vào trong lớp áo len mỏng, Hoài Thương đưa tay đẩy người anh ra xa mình:

- Thương à. Chúng ta đã làm chuyện đó, em còn ngại ngùng gì chứ?

- Đúng. Đúng là tôi và cậu đã làm chuyện đó nhưng đó là tôi bị cậu hạ thuốc, là do cậu ép tôi.

- Em đã quên rồi à? Em phải phục tùng tất cả mọi yêu cầu của tôi, kể cả chuyện chăn gối.

- Cậu có thể tìm người khác để thỏa mãn nhu cầu.

“Đáng chết, em ấy muốn mình đi tìm người khác để giải khuây, muốn mình bỏ mặc em ấy để rồi em ấy có thời gian suy nghĩ về nó.” Khải Thiên trên trán đã nổi đầy gân xanh giận dữ nhưng không thể ra tay với cô, anh rời giường, mở cửa phòng ra rồi đóng SẦM cửa lại như phá, sang thư phòng tìm rượu để uống.

Vẫn thói quen uống rượu không để tâm tới sức khỏe của bản thân mình, chỉ với chưa đầy 5’ thôi mà đã hết nửa chai Chivas rồi, Khải Thiên anh định giết chết chính bản thân mình vì rượu hay sao?

Điện thoại để trong túi quần anh đổ chuông, thời cơ tới rồi, Hoài Thương đi tới cây treo quần áo rồi lấy ra chiếc điện thoại của Khải Thiên, thứ đồ có thể coi là bất khả xâm phạm mỗi khi Lan Chi tới nhà anh. Hoài Thương ấn nút nghe, đầu dây bên kia là Tam, anh vệ sĩ này vẫn đang quan sát căn biệt thự của ông Nguyễn Xuân Hoà.

[Alo cậu chủ ạ. Căn biệt thự của lão Hoà ngoài đánh bạc ra thì còn tổ chức cả mại *** nữa dưới hình thức spa. Cậu chủ tính sao về điều này, mình có nên báo cho công an không ạ? Alo? Cậu chủ có nghe rõ không ạ.]

Hoài Thương không có trả lời, tắt cuộc gọi đi rồi lục tìm trong danh bạ số của 1 người, chỉ người đó mới có thể giúp cô thôi. Thế nhưng ngoại trừ số của vệ sĩ và Mỹ Lệ, ông Thụy, bà Thu, Trường Sơn ra thì không còn bất cứ 1 số nào nữa. Chuyển qua phần cuộc gọi gần đây nhất, ngay trong ngày 25/12, ngày mà Khải Thiên đưa cô tới bệnh viện để siêu âm và phá thai thì có 1 số điện thoại không được lưu trong danh bạ được Khải Thiên gọi đi. Cô liền ấn nút gọi cho số thuê bao đó.

[Alo, tao đây Thiên.]

- Alo? Có… có phải là bác sĩ không ạ?

[Cô là ai? Sao lại tự ý động vào điện thoại của thằng Thiên?]

- Tôi là Thương. Bác sĩ ơi bác sĩ giúp tôi với, tôi không muốn ở đây, tôi không yêu cậu ta, tôi muốn về nhà bác sĩ ơi.

Minh Trường đang trực ở bệnh viện, trong lòng thầm cảm thán Thương là 1 cô gái liều lĩnh, Khải Thiên không bao giờ cho người khác lạ động vào điện thoại hay bất cứ món đồ gì của anh ấy vậy mà cô gái nhỏ lại còn mang thai này lại gan to bằng trời đến như thế.

[Cô gái à. Thằng Thiên là người không dễ đùa. Có phải nó lại uống rượu đúng không?]

- Tôi không biết. Bác sĩ ơi, bác sĩ giúp tôi, giúp tôi gọi cho…

Nói tới đây bỗng cô giật mình khi nghe thấy giọng của Khải Thiên cất lên phía sau lưng, cô suýt đánh rơi chiếc ip13 promax 1T của Khải Thiên xuống đất.

[ALO! ALO! KHẢI THIÊN, MÀY NGHE TAO NÓI NÀY.]

Hoài Thương run run đưa điện thoại cho Khải Thiên nhưng anh không có nghe nữa, tắt cuộc gọi đi rồi giận dữ đi tới phía Hoài Thương đang đứng như trời trồng.

- Em giỏi thật đấy, tôi nhìn lầm em rồi Thương à.

- Cậu…

- Lừa dối tôi để tay trong tay với 1 người đàn ông khác, bây giờ tới cả bạn tôi em cũng gọi điện để cầu xin. Em muốn nó gọi cho ai, hả? Em muốn nó gọi cho ai, tôi biết rất nhiều người, để tôi gọi cho em. Nào!

Hoài Thương hét ầm lên, đẩy anh ra rồi nhanh chóng vọt lẹ ra phía cửa phòng, chạy xuống gần tầng 1 thì đám vệ sĩ hùng hậu của Khải Thiên đứng ở đó từ bao giờ rồi, họ nhận lệnh từ cậu chủ mình quyết không cho cô bước chân ra khỏi căn biệt thự này nửa bước.

- Tôi cầu xin các người, các người hãy để tôi đi đi mà.

- Mời cô chủ quay lại phòng ngủ.

- Không mà, các người nhầm rồi tôi không phải cô chủ của mấy người.

Khải Thiên ung dung trong chiếc áo choàng lót lông cừu với đôi dép cũng được lót lông đi xuống dưới nhà. Nhìn cảnh cô cầu xin đám vệ sĩ của anh mà lòng anh quặn thắt, nhưng nếu anh tốt bụng mà thả cô ra thì cả đời này anh sẽ mất cô, anh không thể nào chịu đựng được nổi khi vợ anh quay về sống vui vẻ hạnh phúc với người đàn ông khác.

- Thương! Tới đây với tôi.

- Không. Tôi đi cùng cậu sẽ bị cậu nhốt, bị cậu xích chân. Tôi không muốn nữa đâu huhu…

Hoài Thương khóc không ra con người nữa, cô chỉ muốn về thôi, căn biệt thự này không có tình người mà… Đám người trong căn biệt thự này đều kiểm soát cô, canh chừng cô, hễ cô có chút gì đó bỏ trốn là lại gọi điện báo cáo cho Khải Thiên, cô chịu đựng hết nổi rồi.

Khải Thiên ra hiệu 1 cái, 2 người vệ sĩ đô con nhất trong đám dùng biện pháp mạnh, 2 người giữ 2 bên cánh tay cô không cho cô ngọ nguậy giãy giụa. Và chỉ chờ có thế, Khải Thiên nhanh chóng rút ra 1 ống tiêm rồi tiêm vào bắp tay cô, nó là 1 dạng thuốc mê nhưng liều cao hơn bình thường. Chỉ có cách này thôi Hoài Thương mới ngoan ngoãn bên cạnh anh.

- Cậu chủ. Cứ tình hình này em e rằng cô chủ sẽ không chịu được mà mắc bệnh thôi ạ.

- Phải đó cậu chủ ơi. Thuốc chỉ giam cô chủ lại trong 1 thời gian ngắn chứ không thể nào kéo dài mãi được ạ.

- Tôi biết phải làm gì. Phát!

- Dạ cậu chủ có gì căn dặn ạ?

- Mau chuẩn bị xe đưa tôi và em ấy tới bệnh viện Nhân Ái.

Nhân cơ hội lúc cô bất tỉnh, Khải Thiên phải làm cho cô không còn giữ được cái thai này nữa. Anh không thể chấp nhận được chuyện cô bên cạnh anh, làm vợ anh mà nghĩ tới hình bóng của người đàn ông khác.

- Lái nhanh lên 1 chút.

- Dạ vâng cậu chủ.

Bệnh viện Nhân Ái lúc này có 2 vợ chồng Minh Trường và 3 y tá trực thôi. Thấy giọng của Khải Thiên từ xa họ đã biết rồi, nhưng họ không nghĩ rằng Khải Thiên lại quá cương quyết bắt họ phải nạo hút thai cho Hoài Thương.

- Phùng tổng hãy suy nghĩ lại đi ạ.

- Mày muốn để cô ấy khi tỉnh lại sẽ hận mày tới xương tủy à Thiên?

- Vậy mày bảo tao phải làm sao đây Trường? Tao yêu em ấy nhưng nhận lại là gì, là gì hả?

Khải THiên đưa tay nắm chặt lấy cổ áo Minh Trường, nước mắt đàn ông đã rơi ra ướt đẫm 2 gò má. Khải Thiên anh đã quyết rồi, thà để Hoài Thương hận anh tới thấu xương còn hơn là để cô quay về với Minh Quân, anh không thể mất cô.

- Mày muốn như thế thì ok, đưa cô ấy vào phòng, tao sẽ là người thực hiện ca nạo phá thai này. Nhưng trước khi phá thai tao cần phải kiểm tra sức khỏe của cô ấy.

- TRƯỜNG! Anh là bác sĩ chứ không phải kẻ giết người.

- Em cũng biết tính của nó rồi, nếu anh không làm nó sẽ còn tới đây phá nát cái bệnh viện này ra. Chuẩn bị phòng cho anh.

Đây là tình yêu của Phùng tổng đó sao? Bắt ép người con gái của mình phải phá thai cho bằng được mà gọi là yêu ư? Đấy người ta gọi là chiếm hữu điên cuồng, ích kỷ cố chấp.

Hoài Thương được y tá Hồng và y tá Nhung đẩy xe đi tới 1 căn phòng, căn phòng này sẽ là nơi để Minh Trường thực hiện ca nạo phá thai đầy thương tâm này. 1 sinh linh bé nhỏ sẽ mãi mãi ra đi.

- Tao muốn xem toàn bộ quá trình phá thai.

- Không được.

- Tại sao lại không được?

- Bệnh nhân cần sự yên tĩnh, Hoài Thương đã yếu như vậy rồi lại còn chịu 1 ca nạo phá thai đầy đau đớn. Cô ấy sẽ ra sao nếu như có mày vào đó phá đám sự yên tĩnh đây?

- Nhưng tao muốn nhìn thấy em ấy phải không còn thai nhi trong bụng. Tiền bạc của tao có thể nuôi em ấy và cả con tới hết đời nhưng không phải là thứ nghiệt chủng đó mày hiểu chưa? Tao hứa sẽ không làm gì đâu, chỉ là muốn xem toàn bộ quá trình mà thôi.

- Được. Theo tao!

Minh Trường đi trước và gọi cho vợ mình pha 2 cốc Café đen không đường, Khải Thiên bạn anh cần tỉnh táo để xem lại tất cả quá trình nạo phá thai. Đã phá thai lại còn muốn xem ư? Phùng Khải Thiên anh quá được voi đòi tiên rồi.

- Chào bác sĩ!

- Đã đo huyết áp cho bệnh nhân chưa?

- Dạ rồi ạ. Nhưng huyết áp của bệnh nhân khá thấp thưa bác sĩ.

Y tá đưa tờ phiếu có ghi các chỉ số của Hoài Thương như huyết áp rồi nhịp tim, toàn bộ đều rất yếu, y tá nói rằng có thể trong quá khứ cô đã mắc bệnh tiền đình.

- Tiền đình là bệnh gì?

- Đó là 1 dạng của huyết áp thấp nhưng nguy hiểm hơn, nó khiến cho con người ta phải nằm liệt giường từ 3 tới 5 ngày và không có khả năng làm bất cứ việc gì. Mày kiếm được cho tao hồ sơ bệnh án của cô ấy về đây. Nếu đúng là tiền đình thì càng không thể phá thai.

“Em ấy bị tiền đình sao? Nguy hiểm như vậy mà vẫn bán mạng vì công việc. Tham tiền như vậy thì nếu mẹ mình trước kia đã đưa tiền cho em ấy để rời xa mình thì tại sao lại không cầm? Thương? Tại sao em lừa dối tôi chứ? Rõ ràng… rõ ràng là em yêu tôi mà.”

- Thiên! Khải Thiên!

- Hả? Mày nói gì?

- Tao nói là mày tìm giúp tao hồ sơ bệnh án của Hoài Thương, nếu đúng là cô ấy bị tiền đình thì không thể phá thai vì sức khỏe rất yếu, sẽ nguy hiểm cho cả mẹ và con.

- Không phá nữa. Không phá…

Khải Thiên bế Hoài Thương ra xe rồi quay trở về biệt thự của mình. Trong đầu anh vẫn giữ nguyên ý nghĩ rằng Hoài Thương yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng vì mẹ anh đe doạ gì đó nên mới rời xa anh. Cúi thấp đầu xuống rồi đặt 1 nụ hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng, Khải Thiên lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý toàn năng của mình và cũng là bạn thân của anh tên Vũ Hoàng Anh (24 tuổi, giám đốc sáng tạo), và lúc này là 12h02’ rồi.

[Alo tao nghe đây mày. Gọi *** gì muộn vậy?]

- Ngày mai chủ trì cuộc họp cho tao, tao sẽ không tới công ty vào ngày mai đâu.

[What the f.u.c.k? Phùng tổng đang kính à mày đừng dồn tao vào thế bí được không? Hết đổi giờ họp rồi còn bắt tao chủ trì cuộc họp. Tao là bạn mày chứ *** phải osin.]

- Lương tháng này gấp đôi cùng với 1 tháng ăn chơi free tại bar.

[Bạn bè giúp đỡ nhau là chính, tiền nong gì.]

Như vậy là đã đồng ý rồi đấy, Khải Thiên cúp máy rồi tìm 1 ảnh viện áo cưới to nhất đẹp nhất cái Hà Nội này để ngay sáng ngày mai anh sẽ đưa cô tới thử váy cưới. Nhưng tìm mãi rồi không có nơi nào hợp ý anh hết, anh hỏi Phát:

- Cậu biết chỗ nào thiết kế áo cưới đẹp và đắt không?

- Áo cưới sao ạ? Dạ em có biết 1 chỗ, là Studio Quân Nguyễn đó cậu chủ, áo cưới ở đây là may thủ công, nghe nói còn đính được cả kim ***** *** váy theo yêu cầu của khách đó ạ.

Vậy thì còn gì bằng nữa, Hoài Thương của anh sẽ là cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất thế gian này. Về biệt thự rồi, bế cô lên phòng ngủ rồi còng 1 cổ tay cô lại, Khải Thiên sang thư phòng rồi tìm địa chỉ của Studio Quân Nguyễn với số điện thoại, định bấm nút gọi nhưng nghĩ giờ cũng đã muộn nên lại thôi. Ngồi vắt chân lên trên mặt bàn làm việc, anh nghĩ tới vẻ mặt của mẹ anh vào ngày mai sẽ như thế nào nếu gặp lại Hoài Thương. Nếu mặt bà biến sắc thì chứng tỏ bà có liên quan tới chuyện của 6 năm trước.

Hoài Thương thực ra cô đã tỉnh lúc mà anh bế cô rời khỏi bệnh viện Nhân Ái rồi, Khải Thiên không bắt cô phá thai nữa là tốt lắm rồi. Nhưng với tính nết trái gió trở trời như anh liệu cô giữ được cái thai này bao lâu nữa đây, tốt hơn hết vẫn phải tìm cách thoát khỏi đây.

Cửa phòng ngủ mở ra, và còn ai trồng khoai đất này nữa, chính là anh tổng giám đốc rồi. Anh cởi áo choàng, cởi bỏ mọi thứ trên người rồi trần truồng đi tới trước mặt cô tháo còng tay, sau đó lên giường vòng tay ôm lấy người tình trong mộng.

- Tôi biết em đã tỉnh từ lâu. Hận tôi lắm đúng không?

- Tôi phải cảm ơn cậu vì đã không bắt tôi phá thai nữa.

- Tôi làm là vì em chứ không phải thứ nghiệt chủng này. Ngày mai đi thử đồ cưới cùng tôi!

- Tôi đâu có sự lựa chọn nào khác.

Sáng hôm sau, 9h sáng, sau khi ăn tô cháo gà nóng hổi cùng ly nước cam ép mật ong cho phấn chấn tinh thần thì Khải Thiên lại bế cô lên trên phòng tắm rửa và thay đồ. Chọn bừa 1 cái đầm liền dài tay màu trắng, mũ nồi màu đỏ và giày bệt cũng màu trắng, Khải Thiên để tay cô khoác vào tay mình rồi cùng nhau sánh đôi bước xuống tầng 1 và ra xe đi tới 1 cửa tiệm bán trang sức kim cương. Mà mọi người biết đó là cửa hàng gì rồi đấy, L2 Wedding Luxury.

- Cậu có thể bỏ tay tôi ra được rồi.

- Sáng nay lúc trong phòng em không có nói với tôi bằng giọng điệu và cách xưng hô này.

- Cậu… À… Anh muốn đưa em đi đâu?

- Thử đồ cưới, em quên rồi sao?

- Cũng không cần thiết phải đi quá xa như vậy.

Cũng không thể trách anh được bởi L2 Wedding Luxury ở khá xa so với biệt thự mà. 45’ lái xe cuối cùng cũng tới, trước mặt cô là hết thảy nhân viên cùng Minh Quân, Tuấn Khang và Thu Trang, họ sẽ phục vụ anh và cô trong buổi sáng ngày hôm nay. Đầu tiên là về trang sức cưới, nhỉ?

- Bên cửa hàng có cặp nhẫn nào đẹp và đắt không?

- Dạ không biết Phùng tổng và phu nhân muốn đặt trang sức theo yêu cầu hay là những mẫu có sẵn ở đây ạ?

- Trước mắt là mẫu có sẵn ở quầy đi. Bên mình bán kim cương nhập khẩu đúng không?

Nhân viên gật đầu và nói L2 Wedding Luxury là nơi bán trang sức kim cương Tiffany nhập khẩu, đặc biệt là nhẫn kim cương để cầu hôn luôn được các sao Việt tin tưởng lựa chọn. Nhưng nhẫn cầu hôn thì anh đã tặng cô rồi và bây giờ là nhẫn cưới. Anh có đưa tay đỏ nhẫn kim cương của cô ra cho nhân viên xem, nhân viên có xem qua đôi chút và Ồ lên rằng Phùng tổng chi rất đẹp đó khi chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên tay cũng là của thương hiệu Tiffany.

- Dạ về nhẫn cặp cho đám cưới thì bên cửa hàng chúng em có sẵn 5 mẫu với 5 kiểu dáng khác nhau, mời Phùng tổng và phu nhân xem qua ạ.

- Em lên trên thử váy cưới đi. Tôi xem nhẫn xong sẽ lên với em.

Khánh Vân mời Hoài Thương lên tầng 2, sáng nay Khải Thiên đã có gọi cho Minh Quân và nói rằng anh muốn mua đứt 1 chiếc váy cưới đắt nhất ở cửa hàng, tiền nong không là vấn đề gì hết. Và chiếc váy cưới đắt nhất ở cửa hàng hiện tại là chiếc váy được Tuấn Khang và Minh Quân may thủ công, phần áo cúp ngực nhưng được may thêm 1 lớp ren giúp cô dâu không bị quá lạnh trong mùa đông năm nay, phần tà váy bồng bềnh có gắn kim sa, phale và 50 viên kim cương trị giá 1,5 tỷ đồng.

- Phu nhân thấy chiếc váy này được không ạ?

- Chỉ là hình thức, có cần phải mua chiếc váy quá đắt tiền như vậy không?

- Đám cưới của tôi và em nên như vậy. Đưa em ấy vào thử đồ giúp tôi đi.

- Dạ vâng Phùng tổng.

Khánh Vân, Thu Trang cùng với 1 nhân viên nữa là 3 người, đưa Hoài Thương vào bên trong trang điểm và mặc váy cưới. Và Thu Trang thấy rằng vóc dáng của Hoài Thương quá đỗi gầy guộc, liệu rằng cô có thể mặc chiếc váy này nổi không? Nghĩ là làm, Thu Trang mở rèm đi ra nói với Khải Thiên đổi sang chiếc váy khác.

- Chiếc váy đó có vấn đề gì sao chị vợ?

- Nó không có vấn đề gì. Nhưng phu nhân của Phùng tổng gầy quá, em sợ chị ấy sẽ không đứng vững được.

- Có chiếc váy nào nhẹ nhàng hơn không?

Minh Quân giới thiệu với Khải Thiên chiếc váy cưới bằng lụa satin nhưng không được đính bất cứ thứ đá quý gì lên đó, với giá tiền chỉ tính bằng tiền triệu đồng Việt Nam với thiết kế đuôi cá, phần áo cũng được phối ren.

- Có thể đính thêm kim ***** *** đó không?

- Dạ được thưa Phùng tổng.

- Tôi vẫn lấy chiếc váy kia, nhưng làm sao cho nó nhỏ lại và vừa với thân hình của em ấy. Làm luôn và ngay.

- Dạ vâng thưa Phùng tổng.

Khải Thiên anh là ai chứ? Không thể để vợ anh mặc chiếc áo cưới xấu xí như chiếc váy đuôi cá đó được. Quan khách cùng bạn bè thân thiết họ sẽ nghĩ gì chứ. Thu Trang quay trở lại vào phòng thử đồ, tay cầm thước dây và đo số liệu cho Hoài Thương:

- 86.

- 52.

- 90.

- 168cm (chiều cao)

Đo số liệu xong Thu Trang đưa cho Tuấn Khang và Minh Quân để nhanh chóng sửa luôn chiếc váy tiền tỷ kia. Khải Thiên cũng đi chọn vest luôn và anh chọn cho mình 1 bộ vest màu đỏ có ánh nhũ, cavat cùng tông màu đỏ và giày.

- Phùng tổng, trông anh tuyệt lắm.

- Cảm ơn. Anh thấy chúng tôi đẹp đôi chứ?

- Phùng tổng có muốn nghe lời thật lòng không?

Đưa mắt nhìn Minh Quân qua tấm gương, Khải Thiên gật đầu. Minh Quân nói rằng nhìn qua bằng mắt thường thôi đã thấy Khải Thiên và Hoài Thương không sinh ra để dành cho nhau. Thái độ của Hoài Thương khi vào cửa hàng này là bị ép buộc.

- Ngày trọng đại cả đời người, tôi nghĩ Phùng tổng nên suy nghĩ lại. Người đã không yêu mình, dù có vung ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể có được trái tim của người đó đâu.

- Tôi hiểu anh muốn nói gì. Đúng! Em ấy không yêu tôi, tiền không mua được trái tim của người mình yêu, nhưng tôi không tin lòng chân thành và con tim cháy bỏng này không làm cho em ấy hồi tâm chuyển ý.

“1 kẻ si tình đáng thương, anh ta có kiên trì được tới lúc người mình yêu hồi tâm chuyển ý không?” Cầm chặt trong tay hộp nhẫn cưới hơn 2 tỷ bạc, thi thoảng Khải Thiên lại mở nó ra và ngắm nghía. Anh tin chỉ cần anh nỗ lực, chỉ cần cố gắng thêm 1 chút nữa thôi thì Hoài Thương sẽ yêu anh, sẽ công nhận anh làm chồng của cô trong tương lai gần thôi.

“Tiếng chuông ip”

- Alo, dạ con nghe thưa bố.

[Con có chuyện gì sáng nay à mà không tới công ty?]

- Dạ vâng ạ bố. Con đưa em ấy đi thử đồ cưới ạ.

[Em ấy? Là con bé Lan Chi sao? Bố tưởng con không thích con bé đó mà.]

- Không phải cô ta thưa bố. Con mời bố chiều nay tới biệt thự dùng cơm, chiều nay mẹ cũng về đó bố, con sẽ giới thiệu em ấy cho cả nhà mình ạ.

Ông Phùng Khải Huy, chủ tịch của Thiên Đức và là bố của Phùng Khải Thiên ngạc nhiên lắm, con trai ông từ trước tới giờ đâu có quen ai hay dẫn ai về nhà ra mắt đâu chứ, chỉ có 1 lần vào 6 năm trước thôi. Càng nghĩ ông lại càng thấy tiếc cho số phận của Hoài Thương, còn trẻ như vậy mà đã mãi mãi ra đi.

- Bố à? Bố!

[Hả à ừ. Bố nghe rồi. Chiều nay bố sẽ sắp xếp để về sớm. Bố mong gặp con dâu mình lắm đấy haha.]

- Dạ vâng ạ bố haha…

Cúp máy xong Khải Thiên lại mở hộp nhẫn ra xem lại, và anh cảm thấy nó thiếu thiếu cái gì đó mà không biết nó là thứ gì thế nên anh gọi điện cho bố mình để được nghe tư vấn.

[Bố đây con.]

- Bố ơi. Trước đây bố kết hôn với mẹ đó ạ, bố mua trang sức gì để tặng mẹ vậy ạ?

[Trang sức ư? Bố không nhớ được gì đã gần 30 năm rồi. Nhưng vào lúc sinh nhật mẹ con cách đây 8 năm thì bố có mua tặng mẹ con 1 bộ trang sức. Ai chà, không biết cô gái nào may mắn vậy ta?]

- Hihi rồi bố sẽ biết thôi ạ. Con cúp máy đây.

Khải Thiên cúp máy rồi chạy xuống tầng 1 xem thêm dây chuyền, lắc tay, khuyên tai và bao gồm thêm cả lắc chân nữa. Chị nhân viên nghe xong liền tủm tỉm cười, Phùng tổng này chiều vợ thật sự đấy, giống y ông chủ của họ vậy. Trên tầng 2, Hoài Thương đang mượn điện thoại của Thu Trang để gọi điện cho người đó cầu cứu nhưng đầu dây bên kia toàn thuê bao thôi, không lẽ người đó đổi số rồi? Chuyển sang gọi điện cho Minh Quân thì may quá đã có tín hiệu:

[Alo?!]

- Quân ơi, là em đây.

[Thương. Là em phải không? Có thật là em không?]

- Là em đây. Minh Quân ơi đến đón em đi đi. Đi đâu cũng được hết.

[Anh đang ở Hà Nội tìm em, em ở đâu anh sẽ tới?]

Hoài Thương nhờ Thu Trang nói địa chỉ của cửa hàng để gửi cho Minh Quân. Vì Minh Quân đang ở bên ngoại thành để tìm cô nên đường sá sẽ khá xa xôi, anh ta nói cô cứ yên chí, bằng mọi giá anh ta sẽ tới cứu cô và mang cô đi thật xa. Minh Quân chỉ nói vậy thôi chứ không có nhắc 1 lời nào về người anh trai tài giỏi của mình cả.

- Cảm ơn chị nhiều lắm. Ngàn lần đội ơn chị.

- Chị với Phùng tổng… là mối quan hệ ràng buộc ư?

- Cậu ta yêu tôi nhưng tôi không có yêu cậu ta. Cậu ta bắt cóc tôi, c**** b** tôi rồi còn muốn đứa con trong bụng tôi phải chết nữa. Chị Trang à có thể nào kéo dài thời gian hay không?

“Thật không ngờ Phùng tổng người người ngưỡng mộ lại là tên biến tháo như vậy. Yêu người ta mà lại làm những chuyện như vậy sao? Tưởng có tiền là ngon ư?” Thu Trang gật đầu tỏ ý bằng lòng giúp đỡ cho Hoài Thương, sửa váy vóc theo số đo chuẩn sẽ mất thời gian kha khá, nếu từ ngoại thành qua đây thì cùng lắm chỉ mất 45’ mà thôi. Thế nhưng đùng 1 cái cửa rèm mở ra, Khải Thiên đi tới nắm chặt lấy tay Hoài Thương rồi lôi cô đi trước sự bàng hoàng của Thu Trang và chị nhân viên.

- Phùng tổng à váy chưa sửa xong mà.

- Khi nào xong tôi sẽ đến lấy.

- Phùng tổng! Phùng tổng à!

Khải Thiên ấn đầu cô vào xe rồi hạ lệnh cho vệ sĩ lái đi, điên cũng phải thôi khi nhận được tin từ vệ sĩ rằng Minh Quân đang lái xe với tốc độ ánh sáng hướng về phía nội thành sau khi nhận diện thoại từ 1 ai đó.

- ĐAU! BỎ RA!

- Em vừa gọi cho ai đúng không?

- Cậu phát điên gì thế hả? Tôi gọi cho ai được đâu khi mà trong người không có điện thoại chứ?

- Nhìn thẳng vào mắt tôi này, em không có điện thoại thì có thể mượn mà. Em mượn điện thoại của người khác rồi gọi cho thằng đó, phải không hả?

Xểnh ra 1 cái là cô liền gọi cho người đàn ông khác, cô đã hứa với anh rồi cơ mà, chỉ cần cô sinh cho anh 1 đứa con thôi anh sẽ để cô đi, vậy mà mới chỉ có 1 ngày thôi, không có mặt anh ở đó cô liền nhờ vả người khác. Anh dung túng cô, dễ dãi với cô quá rồi.

- Em ỷ vào việc tôi yêu em, muốn làm gì thì làm đúng không Thương?

- Không phải mà. Tôi không gọi cho ai hết.

- Tôi mới là chồng em em rõ chưa!

Khải Thiên phát điên c**** hôn Hoài Thương 1 cách thô bạo ngay cả khi có vệ sĩ trên xe, cô còn muốn nói dối anh tới chừng nào? Trước mặt anh thì cô tỏ ra yên phận, biết nghe lời đấy nhưng anh vừa đi khỏi tầng 2 1 chút thôi cô liền mượn điện thoại của người khác mà gọi cho Minh Quân.

- BUÔNG RA!

Hoài Thương dùng hết sức bình sinh đẩy Khải Thiên 1 cái thật mạnh khiến lưng anh đập vào cửa kính xe ô tô.

- Dừng xe cho tôi!

- Nhưng thưa cậu chủ, chúng ta đang ở trên cầu.

- Khốn nạn. Hoài Thương, tôi nói cho em biết đâu, đừng hòng mà thoát được khỏi tay tôi.

Về tới biệt thự, Khải Thiên nắm chặt lấy tay cô lôi lên trên phòng, nhẫn rồi trang sức vẫn để dưới xe để không có mang lên, vệ sĩ dành phải cầm vào nhà rồi mang lên thư phòng để rồi đi làm công việc của mình. Bà Thu có gọi lại để hỏi xem cậu chủ của bà bị làm sao mà lúc did thì vui vẻ mà lúc về thì lại giận dữ như muốn giết người như thế kia.

- Ôi chẳng phải là do cô chủ hay sao cô Thu. Mượn điện thoại của nhân viên cửa hàng áo cưới rồi gọi cho thằng chồng kia. Cậu chủ biết được nên tức giận đó cô Thu à, còn muốn làm tình trên xe ở ngay trên cầu kia kìa.

Nhắc đến làm tình, Khải Thiên cởi sạch đồ của mình và Hoài Thương mặc lúc sáng ra, không có màn dạo đầu nào hết, anh đút thứ nam tính của mình vào trong cô rồi điên cuồng luận động.

- Sao hả? Hồi nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà. Rên lên cho tôi!

Hoài Thương cắn chặt môi dưới tới bật máu, quyết không để mình mở miệng bởi nếu cô mở miệng lúc này sẽ chỉ phát ra những tiếng rên rỉ d** đ*** mà thôi.

- Vì cớ gì? Vì cớ gì mà em yêu nó chứ không có yêu tôi? Tôi không xứng để em yêu sao?

- PHẢI! CẬU KHÔNG XỨNG! CẬU LÀ… ah… 1 KẺ ĐIÊN LOẠN, CẬU…

Cô không thể nói thêm được gì nữa vì cơ thể cô không theo ý cô nữa, nó đang thuận theo Khải Thiên, khoái cảm dâng trào, cô bắt đầu có biểu hiện tới cực hạn rồi…

- Haha Thương à… em chửi tôi trong khi chính em đang tận hưởng khoái cảm. Cho tôi nghe đi, thứ âm thanh phóng túng mê người đó của em.

Khải Thiên gắng dở cúi thấp đầu xuống trêu đùa 2 núm nhỏ khiến Hoài Thương không chịu được nữa mà tuôn trào m** d***. Khải Thiên biết được điều đó nên càng nhấp nhanh hơn nữa.

- Tha cho… tôi… đi mà…

- Tha cho em à? Em phải đền bù cho tôi tất cả em rõ chưa! Thanh xuân của tôi, tình yêu của tôi và những đau đớn mà tôi phải chịu đựng, em hiểu chưa?

Sau 1 tiếng hành cô tới bến thì Khải Thiên cũng phóng thích tinh hoa của mình vào trong cô. Hoài Thương đã ngất lịm đi từ lâu nên Khải Thiên không có làm nữa, cũng 1 phần vì anh còn có việc nên anh nhanh chóng rời giường đi vào nhà vệ sinh xả nước nóng vào bồn tắm kèm theo 1 cục xà phòng tắm nhiều bọt. Nước đã đủ anh trở ra giường bế bổng cô lên vào nhà tắm, Thu Trang nói đúng, cô quá gầy để có thể mặc chiếc váy cưới tiền tỷ đó.

- Bỏ tôi ra! Tôi là bậc cha chú của các người đấy, bỏ ra!

- Xin lỗi chú, nhưng đây là lệnh từ cậu chủ.

1 đám vệ sĩ dưới trướng của Hưng và Tam chặn đầu chiếc lx570 super sport của ông Ngọc và bắt ông ta cùng cô bồ nóng bỏng trẻ trung về tầng hầm của biệt thự Khải Thiên.

[Alo! Tôi nghe đây!]

- Cậu chủ. Chúng tôi đã bắt được ông Ngọc cùng bồ nhí của ông ta.

[Tốt lắm. Anh hãy mang ông ta về hầm trước khi mẹ tôi từ Bali về nhé.]

- Chúng tôi đang về biệt thự, còn cách 30’ ngồi xe nữa thôi ạ.

[Tôi sẽ không quên ơn các anh.]

Khải Thiên cúp máy rồi đi xuống dưới nhà ung dung đủng đỉnh làm đồ ăn tối. Món sườn xào chua ngọt, bò lúc lắc và canh mướp đắng nhồi tôm thịt là 3 món mà mẹ anh thích nhất khi tới đây, nhưng tối nay anh sẽ không làm những món kể trên mà thay vào đó là những món ngon từ gà như lẩu gà, nộm gà xé phay, cánh gà chiên Coca, miến gà và đặc biệt là canh dạ dày hầm thuốc Bắc.

- Cậu chủ. Hôm nay ông bà chủ tới, toàn gà như vậy liệu có…

- Tôi làm cho em ấy chứ không phải cho bố mẹ tôi. Cô Thu cứ làm những món khác đi.

- Dạ vâng thưa cậu chủ.