Khanh Khanh

Chương 1: Chính văn



Ta thích Quý Lý, mặc dù Quý Lý là đồ biến thái. Hắn yêu xác chết.

Ta bay lơ lửng trên xà nhà nhìn hắn cởi áo ngoài lội xuống nước ôm thi thể đã ngâm mấy trăm năm vẫn chưa mục rữa kia ra, thái độ dịu dàng, động tác thuần thục. Có lẽ yêu xác chết cũng là quen tay hay việc, ai biết được đâu. Dù sao mấy năm đầu khi hắn mới thành kẻ biến thái cũng không phải như vậy, trước kia ngày nào hắn cũng ôm cái xác này từ sáng sớm đến tối mịt lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến nỗi đầu ta đau tim cũng đau. Lúc đó ta vẫn chỉ là một du hồn hỗn độn, ngay cả quỷ cũng không tính, nhưng cứ thấy hắn khóc thì ta lại chịu không được, nói mơ hồ chính là một làn gió phất phơ bỗng nhiên có ý thức. Đảo mắt mấy trăm năm qua đi, rốt cuộc ta biến thành một con quỷ thành thục ổn trọng ngọc thụ lâm phong, còn hắn cũng biến thành một....... kẻ biến thái thành thục ổn trọng ngọc thụ lâm phong.

Dáng dấp Quý Lý rất đẹp, trước kia ta không biết điều này vì trong kiếp quỷ có hạn của ta chỉ gặp mỗi mình hắn. À, còn có xác chết trong nước kia nữa, nhưng mặt nó đều bị rạch nát nên không tính. Lần ta thấy được nhiều người nhất là khi Quý Lý bị phát hiện chân thân, trưởng thôn dẫn một đám nam nữ già trẻ trong thôn tới quỳ lạy hắn để cầu mưa. Ta lượn một vòng, không khỏi cảm khái đám người này rõ ràng đều có hai mắt một mũi một miệng, thì ra đúng là không giống thật, trong mắt ta tự động chia làm hai loại: Quý Lý và những người khác. Ta nhìn Quý Lý còn trắng nõn xinh đẹp hơn cả các cô nương trong thôn, lập tức cảm thấy xốn xang khó tả. Ta hết sức buồn rầu vì ta là nam quỷ, một lát sau ta mới nhận ra mình buồn sai chỗ rồi, trọng điểm là quỷ chứ không phải nam, làm nhân quỷ luyến khó hơn làm đoạn tụ nhiều. Đêm đó trong thôn quả nhiên đổ mưa, Quý Lý vừa trở về lại xuống ao tìm cái xác của mình, nhưng chỉ ôm chốc lát hắn lại không chịu nổi, thân hình nhoáng một cái hiện ra chân thân cá chép, mấy cái vảy vàng rực óng ánh nhẹ nhàng rơi xuống. Hắn ngoe nguẩy đuôi cá nhỏ màu vàng nhạt rồi chậm rãi bơi đến gối lên ngực xác chết nằm im.

Ta rất tức giận, ta thích hắn thế mà phải ngày ngày nhìn hắn ôm người khác ngủ, đã vậy người này còn cực kỳ vô dụng nữa chứ, khi hắn khóc không thể lau nước mắt cho hắn (Trước kia ta luôn cảm thấy ao này đều do nước mắt của Quý Lý tạo thành làm ta đau lòng chết đi được), lúc hắn yếu đuối cũng không thể ôm hắn một cái. Nhưng ngẫm lại một con quỷ như ta cũng chẳng làm được gì, thế là ta lại suy sụp. Ta đáp xuống đưa tay sờ vây cá trên lưng Quý Lý, hắn thế mà lượn quanh ngón tay ta một vòng rồi nhả bong bóng. Ta nghĩ nhất định đây chỉ là ảo giác thôi, nếu Quý Lý có thể cảm nhận được ta dù chỉ một chút thì ta đã chẳng để hắn cả ngày chàng chàng thiếp thiếp với cái xác mục kia.

Hôm nay cũng vậy, ta bay lượn trên không trung nhìn hắn cẩn thận ôm xác chết vào lòng. Lần đầu tiên thấy rõ tướng mạo thi thể ta suýt bị hù chết, người này toàn thân không có chỗ nào lành lặn, ngay cả trên mặt cũng chằng chịt vết cứa. Hiện giờ cái xác này đã được Quý Lý tu bổ gần hết nên cũng nhìn ra hình người. Dáng dấp không tệ mặc dù thua xa Quý Lý, dù sao trong lòng ta trên đời này không ai có thể sánh được với hắn. Còn nữa, người này là nam. Xem ra ta là quỷ đoạn tụ còn Quý Lý là cá đoạn tụ, hai ta vừa xứng một đôi, ta lại bắt đầu miên man bất định.

Xác chết kia có vẻ rất nhẹ, Quý Lý cầm cánh tay y khoác lên cổ mình, sau đó động tình chồm tới hôn y. Tất nhiên thi thể chẳng có phản ứng gì, theo động tác của hắn hơi ngẩng đầu lên, cái cổ mềm oặt ngoẹo sang một bên. Quý Lý dịu dàng đưa tay đỡ gáy y, đuôi tóc dài của hai người quấn vào nhau lềnh bềnh trên mặt nước như rong biển. Nửa người dưới của Quý Lý biến thành đuôi cá quấn chặt xác chết dưới thân mình, vừa hôn vành tai y vừa run giọng gọi y: Chít Chít, Chít Chít.

Ngốc, Khanh Khanh chứ có phải Chít Chít đâu.

...... Khoan đã, Khanh Khanh là ai?

Ta nhặt được Quý Lý khi đang độ hoa niên, mười lăm tuổi hào hoa phong nhã. Còn nó chỉ là một con cá ngốc, nếu phải hình dung rõ hơn thì chính là một con cá ngốc xấu xí. Ta đang tắm ở bờ sông thì nó lững lờ trôi dạt tới, nhìn xa hệt như miếng vàng lá nhỏ. Ta nhìn nó chằm chằm, cứ tưởng mình sắp phát tài đến nơi, sau đó mới thấy rõ đó là một con cá chép nhỏ màu vàng nhạt, còn ngửa lên cái bụng trắng bóng làm ta tưởng nó chết rồi...... Có trời đất chứng giám, thật sự là nó không đầu không não chui vào chậu của ta, còn đâm sầm một cái choáng váng, sau đó bắt đầu quẫy đuôi giãy đành đạch ở đáy chậu. Thì ra vẫn chưa chết. Ta xích lại gần nhìn nó, hơi xấu một tí, vảy rụng gần hết. Xem ra đầu năm nay người không dễ sống, cá cũng không dễ sống. Nó quẫy tưng bừng chốc lát, rốt cuộc kiệt sức nằm im re, mang cá phập phồng như có như không. Ta sợ nó chết thật nên vội vàng đổ ít nước vào chậu rồi đem nó về.

Ca ta ngồi xổm ở cửa gặm nửa cái bánh hôm qua còn dư, hỏi ta sao không đem bánh bao về, ta nói mấy xu hôm qua ngươi cho ta chẳng phải đã xài hết rồi sao? Vừa đủ mua sáu cái bánh bao, cái thứ bảy là ta muối mặt hỏi xin bà chủ. Hắn có vẻ không tin, cứ đinh ninh ta thâm thụt tiền, bảo ta cứ liệu mà làm, trong nhà sắp đói vì hết gạo rồi. Trước kia hai huynh đệ chúng ta làm ruộng còn có thể miễn cưỡng nuôi sống mình, năm nay lũ lụt nên hoa màu mất sạch. Quý Lý quẫy đuôi bơi một vòng trong chậu, ca ta nghe tiếng nước liền đứng lên hỏi ta: "Con cá này ở đâu ra?" Ta ôm chặt cái chậu nói: "Ngươi nghĩ gì thế, cá nhỏ vậy không đủ cho ngươi nhét kẽ răng nữa, với lại cá chép nhiều xương lắm, không ăn được đâu." Ca ta bực bội xua tay: "Cút đi, nuôi lớn rồi ăn." Ta rón rén bưng chậu vào nhà, nghe hắn hùng hổ mắng sau lưng: "Hừ! Người còn chưa nuôi nổi mà đòi nuôi cá!"

Ta tìm hũ sành rửa sạch rồi thả cá chép nhỏ vào. Nó có vẻ hơi sợ ta nên chìm dưới đáy hũ cách ta thật xa. Ta ngồi xuống chống đầu nhìn kỹ nó, thật ra nếu không nhìn đến mấy cái vảy lưa thưa thì nó vẫn rất đẹp, toàn thân đều có màu vàng nhạt. Từ lúc sinh ra đến giờ ngay cả thỏi bạc ta cũng chưa từng thấy, mỗi lần nó quẫy đuôi cứ như tỏa ra từng quầng sáng vàng óng làm ta trố mắt sửng sốt. Chắc vì u mê tiền bạc nên lúc đó ta toàn gọi nó là Lá Vàng Nhỏ của ta.

Ta nuôi nó rất kỹ, ngày nào ta có cơm ăn thì sẽ không để nó bị đói, nhưng nó ăn rất ít nên chẳng thấy lớn hơn bao nhiêu (ít nhất ta cũng không cần lo nó bị ca ta đem nấu), trái lại vảy mọc nhiều hơn không ít, chỉ cần quẫy nhẹ sẽ làm sóng nước lấp lánh ánh vàng rất đẹp. Nó cũng không còn sợ ta, mỗi lần ta đưa tay tới nó sẽ bơi lên mặt nước rồi ngửa cái bụng trắng tròn cọ vào tay ta, hoặc là chu ra miệng nhỏ gặm móng tay ta.

Sau đó hết sạch đồ ăn nên ta nhịn đói mấy ngày, bụng réo đến mệt mỏi, lúc thay nước cho nó ta buột miệng lẩm bẩm: Hay là ta thả ngươi đi nhé, mất công mai mốt lại để ngươi chết đói chung với ta nữa. Lá Vàng Nhỏ lượn quanh tay ta một vòng, ta bắt đầu tự mình đa tình: Ngươi không nỡ xa ta à? Vậy nếu ngày mai ta được ăn cơm thì không thả ngươi đi nữa. Sáng hôm sau, trong chiếc nồi sắt cũ rích trên bếp lò đầy ắp gạo, ta và ca ta cũng không biết từ đâu ra nữa.

Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện lạ, có khi trên bàn bát tiên lại đột ngột xuất hiện bánh bao thịt thơm lừng, có khi là mấy xâu tiền đồng, có khi là bộ quần áo mới vừa khít. Ca ta cứ tưởng ta trộm được, đương nhiên hắn không trách ta mà chỉ cằn nhằn sao ta không trộm nhiều hơn. Ta vừa kinh ngạc vừa lo sợ không biết đây là chuyện gì, cho đến một lần nọ lên núi chặt củi xong về nhà, ta thấy trên cửa sổ treo một món đồ chơi tinh xảo làm bằng đường có hình cá chép...... Hôm trước ta chơi đùa với Lá Vàng Nhỏ đã buột miệng nói: Lúc ta đem củi cho Từ phủ thấy tiểu thiếu gia cầm đồ chơi bằng đường làm ta thèm muốn chết, đã lớn thế này mà chưa được ăn bao giờ, ta cũng muốn nếm thử.

Ta sợ toát mồ hôi lạnh, ôm hũ nói chuyện với Lá Vàng Nhỏ, ta hỏi: Là ngươi đúng không? Hỏi xong lại thấy mình hơi ngốc, thế mà đi nói chuyện với một con cá, sau đó ta thấy Lá Vàng Nhỏ lắc mình như đang...... gật đầu? Ta nghĩ chắc mình điên rồi: Ngươi hiểu được lời ta nói à? Nó lại gật đầu rồi xòe ra hai cái vây ngực xinh đẹp ôm lấy ngón trỏ của ta...... Chuyện này thật quá hoang đường! Thế là ta bảo Lá Vàng Nhỏ ta muốn có hai cái trứng vịt, ngày hôm sau trong chuồng gà nhà ta quả nhiên có hai cái trứng vịt vừa to vừa tròn. Thì ra Lá Vàng Nhỏ là một con cá chép có thể giúp người thực hiện nguyện vọng.

Nếu chuyện dừng lại ở đây thì tốt biết bao, đồ chơi bằng đường rất ngọt.

Nửa năm sau, bí mật này bị ca ta phát hiện, hắn không muốn gạo củi cũng không muốn tiền đồng, hắn muốn bạc. Nhưng Lá Vàng Nhỏ không nghe lời hắn mà chỉ nghe lời ta, hắn vừa đánh ta vừa ép ta nói ra điều ước với cái hũ, thế là hắn có được chút bạc vụn đầu tiên. Sau đó bạc vụn cũng không thể thỏa mãn hắn, hắn bắt đầu đòi bạc nén, đòi vàng ròng. Ta luôn cảm thấy áy náy không có mặt mũi gặp Lá Vàng Nhỏ, nhưng nó vẫn trìu mến bơi quanh tay ta, chỉ là không còn hăng hái như trước. Đến một lần nọ ta thay nước cho nó mới phát hiện dưới đáy hũ có một lớp vảy vàng. Trong lòng ta chấn động mạnh, phần nào đoán được đây chính là cái giá nó phải trả để giúp ta thực hiện nguyện vọng, sực nhớ lại hôm ấy nhặt được nó, nó chỉ còn lưa thưa mấy cái vảy thoi thóp trôi theo dòng nước. Trong lòng ta vừa thẹn vừa sợ vừa đau, ôm cái hũ khóc thút thít hồi lâu, tự hứa với lòng sau này không bao giờ đòi Lá Vàng Nhỏ giúp ta thực hiện nguyện vọng nữa.

Ta không nỡ.

Nhưng ta không biết ca ta muốn có nhiều hơn thế, hắn muốn tặng Lá Vàng Nhỏ cho Huyện thái gia để được làm quan nửa chức, mấy ngày sau ta được "mời" đến quan phủ. Huyện thái gia đòi kiểm tra trước, hắn đưa ra một nguyện vọng, nói phu nhân nhà mình làm mất chiếc vòng tay bằng vàng vốn là của hồi môn nên muốn tìm lại. Ta nhất quyết giữ lời hứa không cầu nguyện nữa, ca ta sợ chọc giận Huyện thái gia nên hung hăng tát ta hai cái như trời giáng. Cuối cùng ta bị đánh gậy, không thể giữ vững lời hứa của mình, vừa ho ra máu vừa bị ép thuật lại nguyện vọng của Huyện thái gia, Lá Vàng Nhỏ cuống quýt bơi loạn xạ trong hũ, máu ta bị vây đuôi của nó khuấy động tan ra, nước trong hũ dần biến thành màu đỏ nhạt. Hôm sau vòng tay của phu nhân trở về. Ta thấy Lá Vàng Nhỏ lại rụng đi một đám vảy.

Mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát, chuyện này một đồn mười mười đồn trăm, lọt tới tai Tri Châu, Tri phủ...... Chỉ trong thời gian ngắn mọi người đều biết: Dân gian có bảo bối quý hiếm là con cá chép vàng có thể giúp người thực hiện nguyện vọng, muốn gì được nấy. Chúng ta được triệu vào kinh diện thánh, Lá Vàng Nhỏ chỉ còn chút xíu vảy, nó rất ít khi cử động, chỉ có ta gọi nó mới quẫy đuôi. Ca ta bây giờ tương lai xán lạn, có tiền có thế, là tâm phúc của Tri phủ, hy vọng có thể nhân cơ hội này tiến thêm một bước trước mặt Thánh thượng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không được toại nguyện vì quyền quyết định nằm ở ta. Chẳng phải Lá Vàng Nhỏ chỉ nghe lời ta thôi sao?

Câu đầu tiên ta nói với Hoàng đế là: Giả đấy, đều do ta bịa thôi. Ta thấy bộ dạng hiện giờ của Lá Vàng Nhỏ một đồng xu cũng biến không ra chứ đừng nói gì đến nguyện vọng khác. Nhớ lại lần đầu gặp nó, xem ra lúc ấy nó dở sống dở chết là vì mới thoát khỏi tay chủ cũ, xui xẻo thế nào lại đụng phải ta. Mấy năm nay ta đã nợ nó quá nhiều, thực sự không cách nào trả hết, nếu được thì ta hy vọng nó vĩnh viễn đừng có chủ nhân nào nữa.

Ta quyết tâm giả ngu, hỏi thế nào tra tấn thế nào ta cũng không mở miệng, sau đó ca ta hoảng sợ nói chuyện này do một mình ta dựng lên chứ hắn chẳng biết gì cả, chính hắn cũng bị ta lừa gạt. Ta bị gán tội khi quân, ôm hũ sành nhỏ của mình vào thiên lao. Lá Vàng Nhỏ bơi nhanh trong hũ, lâu lắm rồi ta không thấy nó như vậy. Ta ho nửa ngày mới bớt, thì thào hỏi nó: Ngươi đã bao giờ ước cho mình chưa? Nó vẫy đuôi qua lại hai lần, ta mỉm cười đưa tay đụng nhẹ vào mình nó: Cá ngốc, vậy ta ước dùm ngươi nhé, ta muốn ngươi tự do. Vây cá trên người nó chấn động, trong hũ loang ra từng vòng sóng nước, ta nói không nên lời, đau chết mất, chỗ nào cũng đau.

Thật ra cho đến lúc chết ta cũng không hiểu tại sao Hoàng đế lại tàn nhẫn đến thế, ta cứ tưởng khi quân cùng lắm là mất đầu thôi chứ...... Ta bị trói trong một tấm lưới mỏng, bọn hắn cầm đao cùn rạch dọc theo mắt lưới, từng đao từng đao cắt da thịt ta, cắt một nhát lại hỏi ta có gì muốn nói không. Không có! Không có! Không có! Huống hồ chỉ cần ta vừa mở miệng thì tiếng thét chói tai lập tức vọt ra khỏi cổ, hoàn toàn không khống chế nổi. Ngay cả trong lúc này ta vẫn nhớ tới Lá Vàng Nhỏ, cũng không biết lấy đâu ra sức lực cắn mạnh lưỡi một cái. Ta sợ mình sẽ thốt ra tiếng kêu cứu, sợ Lá Vàng Nhỏ nghe được "nguyện vọng" này, nếu cố thực hiện thì nhất định nó sẽ chết.

Trong miệng đầy máu, ta chỉ nuốt mấy ngụm còn bao nhiêu đều phun ra ngoài, máu tí tách rơi xuống đất, trên lưng còn có hai cây đao cứa tới cứa lui gọt thịt cạo xương.

Cũng không biết qua bao lâu, ta bị đau đớn hành hạ đến chết.

Khi tỉnh lại ta nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nước ao lạnh buốt tràn vào tai mũi miệng, ta cố giãy dụa ngồi dậy nhưng thân thể này như nặng ngàn cân, rõ ràng đã cố hết sức mà chỉ hơi nhúc nhích được ngón út. Bàn tay ta lập tức bị ai đó nắm chặt, có người nâng cằm ta lên rồi kề sát vào môi ta, từ từ truyền khí cho ta. Ta bị hắn ôm siết vào lòng, khí tức của hắn bao phủ cả người, vậy mà cảm thấy vô cùng an tâm. Mí mắt ta nặng trĩu, vừa mở mắt đã hao hết sức lực, qua làn nước ao và bọt sóng dập dờn ta thấy được mặt hắn.

Là Quý Lý mà ta thích mấy trăm năm qua, cũng là bảo bối Lá Vàng Nhỏ mà Khanh Khanh một mực che chở. Hắn ôm chặt ta rồi kề vào tai ta gọi khẽ: Chít Chít, Chít Chít......

—— Cá ngốc, là Khanh Khanh chứ không phải Chít Chít.

—— Ta đã nhớ lại mọi chuyện. Sao ta không phát hiện cái xác rữa kia chính là xác mình sớm hơn chứ, uổng công ta ghen hết mấy trăm năm.

—— Nhưng ta vẫn buồn bực, tính thế nào ta cũng bị thiệt thòi lớn. Cái xác này ngày ngày bị ngươi ôm ấp thương yêu, vừa hôn vừa sờ vừa ôm, ngay cả mặt ngươi ta vẫn chưa được sờ đâu, cho nên trước kia ngươi làm gì với nó thì sau này cũng phải làm với ta y như vậy!

—— Làm sao ngươi biến thành người được? Làm sao ta biến lại thành người được? Ta biến thành gì đây...... cương thi à?

Ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vì làm quỷ quá lâu nên không biết phải điều khiển thân thể này thế nào, ta nôn nóng ngọ nguậy ngón tay trong lòng bàn tay hắn, nửa ngày sau cũng không thốt được chữ nào. Quý Lý bồng ta ra khỏi nước rồi tựa cằm vào cổ ta nói: "Điều ước của ta là ngươi." Sau đó bàn tay đang nắm tay ta đột nhiên buông thõng, cả người cũng chùng xuống như cạn kiệt sức lực, toàn bộ trọng lượng đều đè lên vai ta. Lúc này ta mới thấy quần áo màu vàng óng của Quý Lý chi chít vết máu, bị nước làm loang ra hợp thành một mảng đỏ rực nhìn mà giật mình. Trên cổ và và cổ tay hắn lộ ra ngoài cũng hiện đầy vết thương nhỏ hình trăng lưỡi liềm, tất cả đều đang rỉ máu, ta thật không dám tưởng tượng bên dưới quần áo hắn còn thê thảm đến mức nào. Ta hoảng lên, khó nhọc mở miệng thốt ra một tiếng khàn đục gần như im lặng: Lá......

Sau đó trong ngực ta bỗng nhiên trống rỗng, chỉ còn lại chiếc áo mỏng màu máu dập dềnh theo sóng nước, một con cá nhỏ lảo đảo bơi ra từ ống tay áo chui vào kẽ tay ta. Trên mình nó một cái vảy cũng không có, sống lưng trắng bệch ứa máu đỏ nhạt, dường như nó đã kiệt sức nên nằm bất động trong tay ta.

Ta chết lâu lắm rồi, những chuyện trong mấy trăm năm qua đều là tin đồn. Ta từng gặp bạn của Quý Lý, đó là một con xuân tằm tinh, hắn có vẻ rất quen thuộc với thân thể này của ta, đảo quanh một vòng nhìn ta từ trên xuống dưới rồi nói Quý Lý vá víu cho ta cũng không tệ lắm, quả nhiên nhờ có hắn dạy giỏi. Còn nói năm đó Quý Lý tìm tới đã bị hắn cười nhạo một trận, hắn nói có cá chép nào dùng vảy tự ước cho mình đâu, Quý Lý nghiêm mặt hỏi sao lại không được. Hắn kể rõ Quý Lý làm thế nào để tìm lại hồn phách vỡ vụn của ta, làm thế nào ghép lại từng mảnh nhỏ, cuối cùng làm thế nào nhét vào lại thân thể nát bấy này. Hắn nhìn thoáng qua Quý Lý trong hũ sứ trắng: Ta đã nói đây là cấm thuật nhưng con cá này cứ khăng khăng đòi dùng, đáng đời lắm. Ta hỏi hắn khi nào Quý Lý mới có thể biến về lại, hắn tặc lưỡi chép miệng: Cá chép xưa nay phổ tế chúng sinh, công đức vô lượng, ít nhất cũng được làm tiểu tiên. Quý Lý tự mình làm ác, từ thiên đạo đọa xuống quỷ đạo, có tiên không làm cứ muốn làm yêu, nghiệp chướng chưa trừ nên chẳng ai biết sau này hắn sẽ thế nào.

Ta gật đầu ồ một tiếng rồi đưa tay vuốt Lá Vàng Nhỏ của ta, nó quẫy đuôi bơi lên dùng vây ngực ôm ngón trỏ của ta, cái miệng tròn nhỏ chạm vào móng tay ta như một nụ hôn.

—— Ngươi đã bao giờ ước cho mình chưa?

—— Điều ước của ta là ngươi.

Còn về chuyện hắn làm ác thì ta nghe được từ lão đầu râu bạc phơ kể chuyện trong quán trà. Ta không ngờ trời xui đất khiến thế nào mình lại trở thành nhân vật ghi danh sử sách, sự kiện này trong dân gian được gọi là "Vụ án Kim Lân". Tương truyền Hoàng đế tiền triều có nuôi một con cá chép vàng trong ngự hoa viên, nếu thành tâm cầu nguyện với cá chép này nhất định sẽ cầu được ước thấy, hết sức thần kỳ. Ta nghĩ thầm thì ra Lá Vàng Nhỏ là cá trong cung, bảo sao nhìn nó lộng lẫy thế, giống như chỉ cần bơi một vòng cũng có thể rơi xuống bột vàng. Sau khi nghĩa quân nổi dậy, cá chép vàng biến mất trong chiến loạn, mấy năm sau lại xuất hiện trong tay hai huynh đệ nông dân. Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ thân phận hai huynh đệ, lại ngấp nghé cá chép vàng đã lâu. Thì ra ta bị xem như dư nghiệt tiền triều nên Hoàng đế mới giết gà dọa khỉ. Lão đầu kể chuyện gõ thước nói đệ đệ kia bị lăng trì chết thảm thế nào, xác bị ném xuống sông ở thành Tây thế nào, toàn bộ nước trong kinh thành đều bị nhuộm đỏ thế nào. Ta hơi buồn cười, ta lấy đâu ra nhiều máu vậy chứ? Nhưng ta cười không nổi, thân thể trở nên cứng đờ, máu toàn thân đều lạnh như băng. Bầu rượu trên eo rung nhẹ, giờ mỗi lần ra ngoài ta đều đem theo Lá Vàng Nhỏ, ta đưa tay sờ nhẹ bầu rượu rồi bảo hắn: Không sao đâu.

Từ đó trở đi cá chép vàng lại mất tích, Hoàng đế gióng trống khua chiêng lùng sục khắp thành cũng không tìm ra, nửa năm sau đành phải thôi. Hai mươi năm sau cá chép vàng lại xuất hiện, những người nhìn thấy nó đều nói cá chép vàng đã không còn là cá chép vàng mà là cá chép máu. Nó ở đâu thì chỗ ấy sẽ có họa sát thân, mọi kẻ dính líu đến vụ án Kim Lân năm đó lần lượt chết thảm, kiểu chết cực kỳ ghê rợn, không được toàn thây mà ngâm trong nước đến khi rữa nát mới bị phát hiện. Ta lại nhớ tới xuân tằm nói thăng tiên thành yêu, thiên đạo quỷ đạo, cuối cùng không đành lòng nghe tiếp nên mang bầu rượu của mình ra khỏi quán trà.

Khi ta rẽ vào ngõ nhỏ thì trông thấy một gương mặt quen thuộc, ta thoáng sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng còn tưởng là ca ta, sau đó mới vỡ lẽ ca ta đã chuyển kiếp. Hắn ăn mặc rách rưới ngồi xếp bằng ở góc tường, trước mặt là một cái bát nhỏ vừa cũ vừa bẩn lại còn sứt mẻ tùm lum. Không rõ kiếp trước kết cục của hắn thế nào, tình cảm của ta đối với hắn thực sự rất phức tạp, vừa hận hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng tham không đáy, lại cảm thấy mọi chuyện đều bắt nguồn từ ta, là ta có lỗi với hắn. Nếu không nhặt được Lá Vàng Nhỏ thì có lẽ chúng ta đã bình yên làm huynh đệ nghèo hèn cả đời. Ta nghĩ ngợi rồi đem hết số tiền còn lại trong túi bỏ vào bát của hắn, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta, trong mắt lóe lên một tia hoang mang, sau đó cúi rạp người lạy ta mấy lần.

Bầu rượu lại không chịu nằm yên, Lá Vàng Nhỏ bên trong đụng vào thành lách cách, ta nghĩ nó đang tức giận. Ta tháo bầu rượu ra nâng trong tay, thấy nó nửa lơ lửng trên mặt nước ra sức vẫy hai cái vây ngực như tay nhỏ rồi ùng ục nhả ra một đám bong bóng lớn: Chít Chít! Chít Chít! Giờ nó đã mọc lại một nửa vảy, dưới nắng tỏa ra ánh vàng rực rỡ vẫn xinh đẹp như xưa. Ta đưa tay sờ cái bụng trắng bóng của nó: Cá ngốc, là Khanh Khanh chứ.

Ta tên Khanh Khanh, mười tám tuổi, có kinh nghiệm nuôi trồng thuỷ sản lâu năm, giờ chủ yếu là nuôi một con cá chép ngày ngày học gáy.