Khắp Nẻo Thành Nam Lại Đón Xuân

Chương 10: Đại kết cục



YẾN HOA, THIẾP ĐỢI CHÀNG RẤT LÂU RỒI

Mười năm sau.

Gần đây, hậu cung lan truyền một tin đồn, liên quan mật thiết đến Lăng Vương, người tử trận từ mười năm trước.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Mới đầu, Thẩm Dao không quan tâm đến chuyện phù phiếm này. Đến nay, sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, hiển nhiên là phía sau có kẻ giật dây.

“Tin đồn trong hậu cung đã điều tra rõ ràng, là Phùng quý phi.”

“Phùng quý phi? Bệ hạ có biết không?”

“Bẩm nương nương, nô tì không rõ.”

“Truyền Phùng quý phi đến Côn Ninh cung một chuyến.”

Người đến rồi, Thẩm Dao không nhanh không chậm hạ chén trà trên tay, mới lên tiếng: “Nói bản cung và Lăng Vương năm đó tâm đầu ý hợp, là kiệt tác của Phùng quý phi sao?”

Phùng quý phi nghe lời chất vấn không hề hoảng sợ, trực tiếp đối diện với Thẩm Dao: “Nương nương chột dạ rồi? Động đến chỗ đau của người sao?”

Thẩm Dao cười: “Bệ hạ có thể dung túng ngươi, nhưng ta thì không.”

Lần này, Phùng quý phi trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, nghịch ngợm ngón tay của mình.

“Trâm cài tóc trên đầu nương nương cũng nên đổi rồi.”

Đúng lúc Phùng quý phi muốn diễu võ dương oai lần nữa, bên ngoài truyền đến thanh âm của thánh nhân.

“Bệ hạ giá đáo!”

Phùng quý phi giật mình, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.

“A Dao?” Sơ Nghiêu vừa bước vào đại điện, liền vội vàng xông thẳng đến chỗ Thẩm Dao.

Thẩm Dao rũ bỏ bàn tay đang nắm chặt nàng của Sơ Nghiêu, quay người rời đi: “Quản quý phi của người cho tốt.”

Phùng quý phi thấy Sơ Nghiêu đối xử với Thẩm Dao như vậy, lòng tức giận không thôi: “Chuyện giữa Hoàng hậu và Lăng Vương, vẫn mong bệ hạ minh xét.”

Lúc này, Sơ Nghiêu mới quay đầu nhìn về phía Phùng quý phi. Nhưng ánh mắt chỉ chứa đựng sát khí: “Ngươi biết bản thân đang nói gì không?”

Phùng quý phi bị Sơ Nghiêu làm cho giật mình, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Bệ hạ, trước khi Lăng Vương vào cung, tấm chân tình sâu nặng của Hoàng hậu dành cho bệ hạ, mọi người trong hậu cung đều biết.”

Sơ Nghiêu không muốn nghe thêm lời nói nhảm, trực tiếp hạ lệnh: “Giải Phùng quý phi xuống, phạt 50 trượng.”

Phùng quý phi không biết vì sao, Sơ Nghiêu lại đối xử với nàng ta như vậy. Vừa nghe đến phạt trượng, chân tay mềm nhũn, quỳ xuống cầu xin.

“Bệ hạ tha mạng, thần thiếp biết sai rồi.”

“Ta vốn ghét kẻ tự cho mình là thông minh.”

Sơ Nghiêu trực tiếp đá nàng ta ra ngoài, ngay cả một cái nhìn dư thừa cũng không trao thêm.

“Bệ hạ, sự sủng ái người đối với thiếp là giả sao? Hoàng hậu căn bản không quan tâm đến người, người mà Hoàng hậu yêu từ trước đến nay đều không phải người! Là Lăng Vương! Chiếc trâm cài tóc đó cũng là Lăng Vương tặng!”

Những lời vô nghĩa này của Phùng quý phi đã tực tiếp châm ngòi cơn tức giận của Sơ Nghiêu. Lần này, Sơ Nghiêu đến kiên nhẫn cũng không còn.

“Người đâu, lôi ra ngoài!”

Giải quyết xong Phùng quý phi, Sơ Nghiêu liền đi tìm Thẩm Dao.

Hắn biết rõ, nàng sẽ đến ngự hoa viên.

Sắp qua năm mới, tiết trời trong ngự hoa viên thường rất lạnh. Sơ Nghiêu lo lắng nàng lâm bệnh liền sai thị nữ lấy thêm một chiếc áo khoác lông, rồi đi đến ngự hoa viên.

“Trời lạnh như vậy, A Dao là đang thưởng hoa, hay là nhìn vật nhớ người?”

Thẩm Dao không quay đầu, lãnh đạm đáp: “Bệ hạ thấy sao?”

Đã mười năm trôi qua, khuôn mặt nàng bớt đi vài phần non nớt. Nhìn vào thần sắc lúc này, khiến người ta không khỏi có cảm giác xa lạ.

Sơ Nghiêu tiến gần, khoác áo choàng lên người Thẩm Dao.

“Ngự hoa viên gió lớn, đừng để cảm lạnh.”

Thẩm Dao không cự tuyệt, ngổi thẳng trên ghế, ánh mắt không ngừng nhìn về nơi xa.

Giống như đang nhìn hoa, lại giống như, nhìn về thứ gì khác.

Sơ Nghiêu chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nàng, đợi đến khi nàng mệt rồi, thu tầm mắt lại, sau đó nhìn về phía hắn.

Chỉ là, thần sắc thông qua hắn mà nhớ đến người khác kia, thật không dễ chịu chút nào.

“Ta không thích nàng nhìn ta như vậy.”

Ánh mắt đó, sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân, từ đầu đến cuối đều là thế thân của y.

Thẩm Dao không nhìn nữa, cúi thấp đầu: “Bệ hạ nghĩ nhiều rồi.”

“Thẩm Dao, ta không phải cái bóng của huynh ấy!”

Sơ Nghiêu chính là ghét nhất bộ dạng này của nàng.

“Chàng ấy là chàng ấy, chỉ vậy mà thôi.”

Hai người, một lần nữa kết thúc trong bất hoà.

Trà Trà đứng một bên, sớm đã nhìn thành quen.

Thấy Thẩm Dao đứng dậy hồi cung, Trà Trà vội hành lễ cáo lui với Sơ Nghiêu, sau đó đi theo nàng.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Đêm nọ, Thẩm Dao lại mơ thấy Yến Hoa.

“A Dao.”

“Hôm nay, chàng đã gọi thiếp bao nhiêu lần rồi.”

“A Dao, A Dao.”

“Thiếp ở đây.”

Giấc mơ, đưa nàng quay trở lại những ngày hai người cùng nhau rời cung.

Yến Hoa liên tục gọi tên nàng, giống như đang xác thực sự tồn tại của nàng bên cạnh. Mà nàng cũng vui vẻ đáp lời, không có lấy một chút phiền toái.

Đáng tiếc, khung cảnh đột nhiên biến chuyển.

Xuất hiện là Yến Hoa tử trận nơi chiến trường.

Trong mơ, hơi thở của Thẩm Dao trở nên gấp gáp hơn.

“Yến Hoa! Yến Hoa!”

Nàng liên tục hét lên trong vô vọng, cánh tay cố gắng đưa ra ôm lấy Yến Hoa, nhưng hết lần này tới lần khác đều là hư vô.

“Nương nương, nương nương.”

Bên tai truyền đến tiếng gọi thất thanh của Trà Trà, Thẩm Dao mới tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

“Ta lại nằm mơ sao?”

Trà Trà gật đầu.

Thẩm Dao sờ vào bên giường trống rỗng, trong mắt là biết bao nhiêu cô độc.

“Khụ khụ, em đi mở cửa sổ ra.”

Trà Trà do dự: “Nương nương, bên ngoài đang có tuyết rơi.”

Thẩm Dao cố chấp nói: “Vậy lấy chiếc áo lông đó qua đây, mang thêm lò sưởi.”

“Vâng.”

Nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài cửa sổ, Thẩm Dao lại nhớ về lúc nhỏ, hoàng tử và công chúa đều bất mãn với sự chỉ bảo của Thẩm thái phó, thường bày trò trêu chọc nàng.

Nhưng lần nào, cũng là Yến Hoa kéo nàng ra sau, đứng ra bảo vệ: “Nếu còn ức hiếp nàng, ta sẽ về bẩm với phụ hoàng.”

Sau đó, lại quay ra gõ đầu nàng.

“Về sau, không được nhẫn nhịn như vậy nữa. Bọn họ ức hiếp nàng, nàng phải đánh bọn họ.”

“Nếu ta đánh không lại thì sao?”

“Vậy nàng có thể gọi ta, ta tới giúp nàng.”

Hoài niệm về những năm tháng đó, quả thật là rất đẹp.

Chỉ tiếc là---

Sau khi Lăng Vương tử trận, nàng vẫn là Hoàng hậu.

Còn người giả danh Hoàng đế kia, nàng quen biết, cũng xem như hai người thật có duyên phận.

Phải đóng giả một cặp phu thê hoà hợp cả đời, chỉ có điều, nàng không yêu hắn.

Sử sách đều viết, đế hậu nghĩa nặng tình sâu, nhưng đều không phải là nàng và hắn.

Yến Hoa, chàng nhẫn tâm để thiếp lại một mình trong cung.

Không sợ thiếp sẽ oán trách chàng sao?

“Khụ khụ.”

Đến nay, thân thể của nàng cũng càng lúc càng yếu đi. Nàng thầm nghĩ, có lẽ, đã sắp đến lúc được đoàn tụ với chàng rồi.

Trà Trà nghe tiếng Thẩm Dao ho, vội vàng bưng lò sưởi qua.

“Nương nương, lò sưởi tới rồi.”

Khí ấm tràn đến, khiến tâm tình Thẩm Dao bình ổn rất nhiều.

“Không biết gần đây có chuyện gì, khụ khụ, thường nhớ đến cố nhân.”

Thẩm Dao ngồi bên cửa sổ, đặt tay gần lò sưởi, lại tiếp tục thêu túi thơm.

“Nương nương, hôm qua Phùng quý phi đã từ trần.”

Thẩm Dao không lấy làm bất ngờ, tiếp tục thêu: “Bệ hạ càng lúc càng giống hoàng huynh của người rồi.”

“Nương nương, hoa mai trong viện nở rồi, nô tì dìu người qua đó xem.”

Hoa mai?

Túi thơm trong tay Thẩm Dao đã sắp hoàn thành.

“Em mang chiếc hộp cạnh giường ta qua đây.”

Sau khi Trà Trà mang hộp đến, thấy nàng thận trọng đặt túi thơm vào, sống mũi không nhịn được mà dâng lên chua xót: “Đây đã là chiếc thứ mười nương nương thêu cho bệ hạ rồi.”

Ở trong cung, cũng chỉ có Trà Trà và A Nhược biết, đương kim Hoàng thượng hiện giờ, đã không còn là Yến Hoa.

“Tiếc là, chàng không nhận được nữa rồi.”

Tầm mắt Trà Trà nhìn về phía Thẩm Dao mờ đi vài phần, không đành lòng: “Nương nương, ngày mai…”

Là sinh thần của bệ hạ.

“Ta biết.”

_

“Nghe nói tối nay trong kinh thành thả đèn lồng Khổng Minh, bệ hạ có muốn cùng ta đến tường thành xem?”

“Được thôi.”

Hiếm khi Thẩm Dao chủ động mở lời, Sơ Nghiêu đương nhiên sẽ không từ chối.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Thay trang phục xuất hành, đường phố đã sớm đông đúc người qua kẻ lại.

Sơ Nghiêu cẩn thận bảo vệ nàng, để nàng đi vào bên trong.

“Hôm nay thật náo nhiệt. Đã lâu không ra ngoài, thật có chút hoài niệm.”

Thẩm Dao nhìn từng chiếc đèn lồng Khổng Minh bay lên bầu trời, mệt mỏi và bất lực tích tụ trong quá khứ đều như theo đó trôi về phương xa.

Nàng lại nhớ về khi đó, đêm trước khi chia ly, lời hứa giữa nàng và Yến Hoa.

“Chờ lần này bệ hạ đại thắng trở về, lại cùng thần thiếp đến thưởng cảnh đi.”

“Ta đồng ý với nàng.”

Đáng tiếc, chàng thất hứa mất rồi.

Lời hứa Yến Hoa trao cho nàng cả đời này không nhiều, nhưng hầu như đều đã được thực hiện, chỉ còn duy nhất lần này, là không thể.

Nhớ đến đây, tâm tình lại hiu quạnh vài phần.

Sơ Nghiêu không thấy Thẩm Dao lên tiếng nữa, quan tâm hỏi: “A Dao có tâm sự gì sao?”

“Không có. Chỉ là, thiếp lại nhớ Yến Hoa rồi.”

Trước mặt Sơ Nghiêu, nàng chưa từng che giấu tình yêu của mình đối với Yến Hoa.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, Sơ Nghiêu vẫn là không nhịn được mà hỏi nàng.

“A Dao, quãng đời còn lại, nàng có nguyện ý ở bên ta hay không?”

Thẩm Dao nhìn vào mắt hắn, lắc đầu: “Kiếp này, thiếp vẫn muốn tham lam thêm một lần.”

Vẫn muốn gặp lại Yến Hoa, dù cho muôn trùng gian khổ, cũng không hối tiếc.

Sơ Nghiêu đau lòng thở dài: “Ta đã từng ngưỡng mộ huynh ấy rất nhiều. Dù cả đời bị ràng buộc, ít nhất vẫn có thể lớn lên trong vòng tay mẫu phi. Huynh ấy đi rồi, ta chuyển qua đố kị. Đố kị tình yêu nàng dành cho huynh ấy, bao dung nàng dành cho huynh ấy, cảm thông nàng dành cho huynh ấy.”

“Kiếp sau, chúng ta sẽ không gặp lại nhau. Thiếp không xứng đáng, để người khổ tâm thế này.”

Sơ Nghiêu lắc đầu: “Xứng đáng hay không, là do ta quyết.”

“Thiếp không hận người, cũng không hận chàng.”

“Đã bao năm không được thấy nàng cười rồi. Về sau, hãy cười nhiều hơn đi. Ta, huynh ấy, đều yêu nụ cười của nàng.”

“Người…”

Đối với tình yêu không hề che giấu của Sơ Nghiêu, Thẩm Dao biết bản thân không cách nào đáp lại, nhưng cũng chẳng đành lòng.

“Về thôi, đêm khuya gió lớn.” Sơ Nghiêu cũng không để tâm, giúp nàng chỉnh áo lông.

Thẩm Dao đi được vài bước, lại bị Sơ Nghiêu gọi lại.

“Tiểu nha đầu, nếu như ban đầu người nàng gặp là ta, vậy sẽ có kết cục thế nào?”

Thẩm Dao sửng sốt, muốn quay đầu nhìn lại, nhưng toàn thân đứng im.

Có một số chuyện, biết rõ bản thân không thể đáp trả, thì đừng khiến người ta ôm mộng tưởng.

Nhưng Thẩm Dao nhớ lại giao điểm gặp nhau trong kiếp này của hai người, từ lúc tương ngộ cho đến nay, không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng.

Ngay từ đầu, nàng đối với hắn, là ân nhân, cũng là bằng hữu.

Sau đó Yến Hoa tử trận, Sơ Nghiêu trở thành chàng, cũng thành chồng nàng, phụ thân những đứa con của nàng.

Nàng đối với hắn, có hận, cũng có cả tình thân khó chia lìa.

Nếu như ban đầu người nàng gặp là hắn, Thẩm Dao nghĩ, có lẽ người nàng yêu sẽ là hắn đi.

Có điều chuyện tình cảm, nàng đâu thể tự mình quyết định?

Thời gian sau đó, bệnh tình của Thẩm Dao ngày một nghiêm trọng.

Vào năm Thuận Minh thứ 13, Thẩm Dao cáo từ Sơ Nghiêu, xuất cung dưỡng bệnh.

Sơ Nghiêu đứng trên tường thành, dõi theo cỗ xe ngựa đang rời đi, khẽ hỏi: “Nếu như năm đó người ở lại là ta, nàng cũng sẽ yêu ta như vậy sao?”

Đột nhiên, hắn nhớ về lời Yến Hoa nói trước khi từ biệt.

“Nàng có phần hoài niệm, đệ khoan dung với nàng nhiều chút.”

Khi đó, hắn vẫn còn khó hiểu. Bây giờ ngẫm lại, người hiểu Thẩm Dao nhất trên thế gian này, chính là Yến Hoa.

“Hoàng huynh, ta với huynh giống nhau, đều không dám đối mặt nói với nàng câu đó---”

Nói rằng,

Thẩm Dao, ta yêu nàng.

_

Vốn dĩ hành trình chỉ mất ba ngày, nhưng vì sức khoẻ của Thẩm Dao, nên kéo dài tận bảy ngày.

“Nương nương, tới rồi ạ.”

Trà Trà vén rèm lên, cẩn thận đỡ Thẩm Dao xuống xe ngựa.

Một hành động nhỏ, khiến nàng nhớ đến lúc xuất cung, mỗi lần xuống xe ngựa, Yến Hoa cũng đối xử với nàng như thế này.

“Khụ khụ.”

Thẩm Dao ngồi trên bệ cửa sổ ngắm hoa mai, tiếng ho càng lúc càng trở nặng.

Vì bản thân mà sống thêm một ngày, đã là ít nhiều may mắn hơn người khác.

“Trà Trà, kể tiếp câu chuyện hồi nhỏ của chàng đi. Lần trước nói đến đâu rồi?”

“Nói đến đại công tử bị Mạnh hoàng hậu phạt quỳ gối ạ.”

“Xem trí nhớ của ta này.”

Thẩm Dao nhớ lại, không khỏi bật cười.

Trà Trà từ tốn nói: “Lệnh bài của Mạnh hoàng hậu bị Tứ hoàng tử làm rơi xuống hồ, Mạnh hoàng hậu biết đại công tử không biết bơi, nên yêu cầu người xuống nhặt.”

Nghe đến đây, Thẩm Dao có chút hoài nghi: “Đợi đã, Yến Hoa không biết bơi?”

Trà Trà biết mình nói sai, vội vàng quỳ xuống.

“Nương nương thứ tội.”

Rất lâu sau, nàng khẽ cười một tiếng, giống như minh bạch điều gì đó, nhưng không nói một lời. Chỉ cười đến khi thanh âm khản đi, cổ họng tựa hồ mắc nghẹn: “Quả là vô số chiến lược.”

Lẽ ra nên hận chàng mới phải.

Hận chàng rời đi trước, hận chàng không nói một lời, hận chàng tính toán mọi thứ, hận chàng đến bản thân cũng không bỏ qua.

Nhưng nhiều năm trôi qua thế rồi, cuối cùng chỉ biết cảm thán, đời người không gì là không thể.

_

“Ta thường nghĩ về những điều may mắn và bất hạnh của đời này.

Thật mong ở một kiếp khác, thác sinh vào một gia đình bình thường, sống tại nẻo đường nào đó ở đất Thành Nam.

Có nhà lá ba gian, gió thổi hoa mai bay.

Vài bông hoa khẽ rơi trên tà áo, tay đan tay cho tới khi bạc đầu.

Cùng chàng trải qua sáu bảy xuân thu, nhận ra trời đất có bao phần đắng ngọt.

Một đời này, xem như đã mãn nguyện.

Nhưng vẫn muốn tham lam thêm chút,

Kiếp sau nếu có thể tương phùng, chỉ nguyện cùng chàng, trọn đời ở bên nhau.”

Năm Thuận Minh thứ 14, trời đổ một trận tuyết lớn, hoa mai vẫn kiêu hãnh trường tồn trong tuyết.

Giây phút Thẩm Dao qua đời, gió thổi hoa mai rơi xuống mái tóc nàng. Trong một khoảnh khắc, dường như trông thấy Yến Hoa trở về, đang dịu dàng vươn tay gỡ cánh hoa xuống khỏi tóc nàng.

Yến Hoa, cuối cùng chàng cũng tới đón thiếp, thiếp đã đợi chàng từ rất lâu rồi.

“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đi rồi.”

Lúc Trà Trà thông báo sự tình, Sơ Nghiêu đang ngồi trong thư phòng duyệt tấu chương.

Vừa nghe thấy, cánh tay liền run rẩy, bút lông rơi xuống mặt đất.

Nhớ về ngày nàng thỉnh cầu rời cung.

“Nếu như nàng đồng ý sau này chôn cùng hoàng lăng với ta, ta sẽ thả nàng xuất cung.”

Thẩm Dao do dự hồi lâu, cuối cùng quỳ gối khấu đầu.

“Thẩm Dao cảm tạ bệ hạ ban ân.”

Lúc nàng rời cung, hắn thừa nhận bản thân bỉ ổi biết bao. Dùng thủ đoạn này, để tự làm tê liệt bản thân.

Sơ Nghiêu thu tay về.

“Đưa nàng vào hoàng lăng, chôn cất cùng hoàng huynh.”

Đến tận cuối cùng, vẫn là giải thoát bản thân thôi.