Khẽ Chạm Vào Em

Chương 23



Trong cái nắng dịu nhẹ của buổi sáng ban mai, ánh nắng bắt đầu len lỏi vào trong một căn phòng yên tĩnh và lạnh lẽo, trong căn phòng chỉ có một người phụ nữ đang nằm bất động trên giường, toàn thân đầy những vết bầm, vết đỏ, thậm chí là có cả dấu răng mà tối qua người đàn ông đó để lại.

Rõ ràng là anh ta không biết thương hoa tiếc ngọc, hoặc là anh cũng chẳng quan tâm đến cái thân thể nhỏ bé, yếu đuối này của cô mà ra sức hành hạ, ra sức để lại những dấu tích trên cơ thể cô.

Linh Vi đã tỉnh, khi tỉnh lại cô mới biết là tối qua mình đã không chịu nổi mà ngất đi và Tần Minh Hạo cũng đã rời khỏi căn biệt thự này từ sớm.

Cả người cô đau nhứt và mệt mỏi tưởng chừng như tay chân đều không thể cất lên được, cố gắng lê lết xuống giường cũng chỉ loạng choạng được vài bước đã té ngã.

Thật bất lực, cô cảm thấy bản thân như bị rơi xuống hố đen không đáy, chẳng còn lối thoát nào cho cô leo lên. Cô cứ tưởng mình sẽ sống thật vui vẻ những ngày cuối cùng bên anh, vậy mà lại thành ra như thế này, vậy mà một lần nữa cô lại khiến anh chán ghét cô, ruồng rẫy cô, không muốn nhìn thấy cô nữa.

Linh Vi co ro người lại, cô ngồi bó gối trên sàn đất lạnh ngắt, cúi gầm mặt mà khóc nấc nghẹn lên từng hồi.

Phải rất lâu sau đó cô mới có thể lấy lại bình tĩnh mà bước vào nhà tắm, khi vào nhà tắm, nhìn bản thân mình trong gương, cô đã rùng mình và khiếp sợ, đó là bản thân cô sao? Toàn cơ thể đều là những dấu vết do anh để lại, đều đó khiến cô nhớ đến lời mà anh thì thầm vào tai cô: Cô đúng là đê tiện và hèn hạ, một người như cô mà muốn có được sự đồng cảm từ tôi? Cô không xứng.

Lời nói của anh cứ văng vẳng trong đầu óc cô khiến cô muốn vứt nó ra khỏi đầu cũng không vứt được.

Linh Vi cuối cùng cũng đã lê lết được cái thân thể đau đớn và yếu đuối này ra khỏi phòng tắm, vốn cứ tưởng cảm xúc của cô đã ổn định hơn phần nào nhưng không ngờ khi nhìn thấy vết màu đỏ nâu sẫm màu trên ga giường cô lại bất giác không kiềm chế được mà run lên, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đã cắt không còn giọt máu. Chỉ là một vết ô uế của bản thân mà cô cũng không thể đối mặt thì sau này làm sao mà cô có thể đối mặt với anh được nữa đây?

Trong lúc Linh Vi vẫn còn đang lặng người thì đột nhiên Dưa Hấu lại đến bên cạnh, cạ cạ cào chân để an ủi cô. Chợt cô nhận ra, thì ra lúc này cũng chỉ có Dưa Hấu là nguyện ở bên cô, bầu bạn cùng cô, ngoài Dưa Hấu thì cô chẳng còn gì.

...

Sau ngày hôm đó, Linh Vi vẫn luôn lo lắng về việc không biết nên đối mặt với anh thế nào, tiếp tục vui vẻ, nói cười hay là lãng tránh?

Nhưng hình như việc cô lo lắng vốn là một việc ngu ngốc và thừa thãi vô cùng.

Đã hai ngày, anh không còn trở về biệt thự nữa, có lẽ là vì anh chán ghét cô, không muốn nhìn thấy cô hoặc là... anh mãi mãi cũng không bao giờ trở về đây nữa, đời đời kiếp kiếp cũng không muốn liên quan gì với cô gái đáng thương này.

Tuy vậy nhưng Linh Vi cũng không càng quấy, không làm lớn chuyện cũng không đến công ty tìm anh, dù sao thì như vậy cũng tốt, cô sẽ không khiến cho anh tức giận. Chỉ là trong lòng cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng, hôm nay là ngày thứ bảy rồi, chỉ tám ngày nữa thôi là cô phải rời khỏi đây, rời xa anh nhưng... mà thôi đi, thật ra chỉ vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi cùng anh nói chuyện, ăn cơm đã khiến cô mãn nguyện lắm rồi, càng tham lam sẽ càng không được gì.

...

Tâm trạng Linh Vi không tốt, vốn dĩ chỉ muốn ở trong nhà không đi đâu, vậy mà có một người bạn thời cấp ba lại gọi điện cho cô, bảo hôm nay là ngày họp lớp, tối nay sẽ đến quán bar để tụ tập.

Thật kì lạ, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng chủ động mời cô đến dự buổi họp mặt bạn cũ, vậy tại sao hôm nay lại...?

À, thì ra là bọn họ biết cô đã kết hôn, còn biết đó là Tần Minh Hạo nên mới muốn thông qua cô mà gặp anh ấy. Bảo sao tự dưng lại trở nên thân thiết với một kẻ thường bị bọn họ bắt nạt.

Nhưng lời mời này đáng lẽ Linh Vi định từ chối nhưng người bạn kia lại không ngừng nói khích tướng, bảo cô đã thành tiểu thư rồi nên quên đám bạn này, không muốn chơi với những kẻ thấp hèn như bọn họ nữa. Vậy là Linh Vi đành gật đầu chấp nhận.

...

Tối hôm đó Linh Vi đã chọn một bộ đầm đẹp nhất trong tủ quần áo của mình, thậm chí còn lôi cả hộp trang điểm và trang sức ra để ăn diện. Thật ra mấy thứ này điều là đồ của cô đem từ Đặng gia đến, cũng đã mấy năm rồi không mua cái mới, cũng không phải quá đắt tiền. Thật ra cô cũng không có ý định sửa soạn cầu kì vì sợ bản thân bị chê cười mà là cô sợ sẽ khiến cho Tần Minh Hạo mất mặt, dù sao bên ngoài cũng có nhiều người biết đến cô là vợ của anh.

...

Đặng Linh Vi vừa bước vào quán bar đã bị không khí ồn ào náo nhiệt làm cho khó chịu, đến khi bước vào phòng mới có cảm giác thoải mái một chút.

"Linh Vi, đến rồi sao? Chồng cậu đâu? Tần tổng á?" Một cô gái vừa nhìn thấy Linh Vi bước vào đã vội lên tiếng. Thật ra thì người mà họ muốn gặp nhất không phải cô mà là Tần Minh Hạo.

Linh Vi lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Anh ấy bận bịu, không đến được."

Bọn họ nghe vậy liền bĩu môi, sự thất vọng được biểu hiện rõ ra mặt của từng người.

Sau đó thì cô không nói gì nữa, bọn họ cũng không thèm đếm xỉa đến cô, cô chỉ ngoan ngoãn một ngồi vào một góc nhìn bọn họ cười cười, nói nói, ồn ào náo nhiệt và lặng lẽ chìm vào nỗi buồn của bản thân mà không ngừng uống rượu.

Một lúc sau, bọn họ lại nổi hứng chơi trò nói thật và thử thách, chai bia xoay trúng ai thì người đó phải chọn nói thật hoặc thử thách.

Linh Vi vốn không hoà nhập được vào thế giới của mấy người bạn cũ này, cô vẫn luôn ngồi im lặng một góc, vậy mà cũng không tránh khỏi phiền phức.

"Linh Vi, chai bia xoay trúng cậu rồi, chọn nói thật hay thử thách." Mọi người đều cười rộ lên, kêu cô mau chọn nói thật đi, một người như cô sẽ không chịu được thử thách của bọn họ đâu.

Linh Vi trầm tư một lúc, không biết là cô đang suy nghĩ gì mà lại đi chọn thử thách, có lẽ là vì cô thật sự say rồi.

Trong khi bọn họ vẫn chưa suy nghĩ ra thử thách dành cho cô thì một người khác vừa đi vệ sinh về, hớt ha hớt hải chỉ vào mặt Linh Vi: "Cậu nói dối, rõ ràng Tần tổng không hề bận công việc, lúc nãy tôi thấy anh ấy đang ngồi uống rượu cùng đám bạn kia kìa. Linh Vi, có phải là chồng cậu không quan tâm đến cậu nên cậu mới nói dối không? Quả nhiên, tôi biết ngay mà, loại người như cậu sao có thể lọt vào mắt xanh của Tần Minh Hạo, nhớ năm đó đối tượng của anh ta vốn dĩ là Đặng Tử San, vậy mà cậu lại là người xuất hiện trong hôn lễ. Chắc chắn là do cậu mặt dày dựa vào Đặng gia mà cướp đi cả bạn trai của em gái mình làm chồng."

Lỗ tai của Linh Vi trở nên lùng bùng không còn nghe rõ, cô ngồi chết trân ở đó như cơ thể đã bị hoá đá.

Đột nhiên, một người khác lại lên tiếng: "Vậy thì thử thách là... hôn Tần Minh Hạo một cái đi, được không? Chắc là cũng không khó đâu nhỉ?

Một người nữa tiếp lời: "Chỉ sợ là Tần tổng người ta sẽ cảm thấy không thoải mái."

"Có gì mà không thoải mái, hai người họ là vợ chồng đó."

Nói xong, cả đám liền cười ồ lên, bọn họ nhìn cô bằng ánh mất châm chọc và đầy ý giễu cợt.

Cứ thế trong cơn say rượu, Linh Vi bị bọn họ đẩy đi ra ngoài trong vô thức.

...

Ở bên ngoài, có một người đàn ông vô cùng đẹp đẽ và quyến rũ, góc cạnh trên gương mặt gần như là hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi khiến bao cô gái phải động lòng, mơ mộng.

Vậy mà ở trong quán bar này anh ta lại yên tĩnh vô cùng, không hề tham gia vào náo nhiệt, những câu chuyện vô tri của mấy thằng bạn, cũng không thèm liếc mắt đưa tình với vất kì cô gái nào, mặc kệ cho mấy cô gái quyến rũ, thân thể đẩy đà có tiếp cận anh, anh cũng sẽ lạnh lùng đẩy ra. Anh chỉ trầm tư uống rượu và nhìn về phía ánh đèn xa xa.

Cho đến khi, có một cô gái loạng choạng cùng một đám người xuất hiện trước mặt anh thì anh mới khẽ cau có mà cất giọng: "Cô đến đây làm gì? Tìm tôi?"

Anh lạnh lùng đến mức đáng sợ, điều này đã chứng minh với đám bạn của Linh Vi rằng: Tần Minh Hạo không yêu Linh Vi.

Nhưng bọn họ vẫn muốn xem kịch hay nên đã nhẫn tâm đẩy cô lên phía trước: "Thực hiện thử thách của cậu đi Linh Vi."

Linh Vi đột ngột bị đẩy nên có chút không vững, xém nữa còn ngã vào người của bạn anh nhưng bạn anh đã đỡ lấy tay cô, song, anh ta liếc thấy được ánh mắt của Minh Hạo đang lườm mình nên vội vàng cười trừ, rút tay lại.

Mấy người kia chơi với Minh Hạo cũng đã lâu nên cũng liền cảm nhận được sát khí từ ánh mắt của anh nên bọn họ cho giải tán hết, không chơi bời ăn nhậu nữa.

Cũng vì vậy mà không khí càng trở nên căng thẳng hơn, tuy sự ồn ào, náo nhiệt và đám đông vẫn còn, thậm chí là bạn học cũ của Linh Vi vẫn còn ở đó chờ xem kịch hay nhưng lại có cảm giác như không khí ở đây rất tĩnh mịch và chỉ tồn tại anh và cô.