Khẽ Chạm Vào Em

Chương 47



Khi Tần Minh Hạo đi đến phòng cấp cứu, từ xa anh đã nhìn thấy... Phó Hải Thiên.

Thì ra Phó Hải Thiên chính là người đã phát hiện ra Linh Vi và đưa Linh Vi vào bệnh viện, nhưng khi anh ta có mặt ở đó thì người gây án đã chạy mấy rồi, không ai biết vì sao cô lại bị tai nạn, bây giờ chỉ có thể dựa vào cảnh sát, mong họ mau điều tra ra.

Nhưng quả nhiên, thế giới này vẫn nhỏ bé đến vậy, đi một vòng vẫn gặp phải người quen.

Phó Hải Thiên nhìn thấy Tần Minh Hạo, lửa lòng anh ta lại dâng trào, anh ta tức giận lao đến đấm vào mặt anh một cú đau điếng: "Thằng khốn này! Mày còn dám đến đây? Mày còn dám nói mày là chồng của em ấy!!!"

Kiều Tuấn giật mình nhưng đã nhanh chóng can ngăn và đẩy Hải Thiên ra: "Có gì từ từ nói, làm gì vậy? Ở đây là bệnh viện."

Nhưng Kiều Tuấn có chút không hiểu, lúc nãy Tần Minh Hạo còn hùng hồn quát mắng người khác, bây giờ lại yếu đuối đến mức không né nổi một đòn của Phó Hải Thiên? Còn đứng im cho anh ta đánh không phản kháng?

"Cô ấy... không sao chứ?" Tần Minh Hạo nhỏ giọng, anh cảm thấy rất có lỗi, tự trách mình, anh quả thật là không đáng được Linh Vi yêu thương.

"Ha! Mày còn dám hỏi? Linh Vi bị như này còn không phải do mày? Tao thật sự hối hận vì hôm đó tao đã không đưa Linh Vi đi. Nếu tao đưa em ấy đi thì hôm nay đâu phải chịu tình cảnh thế này." Phó Hải Thiên nghiến răng nghiến lợi và không ngừng tiến về phía Tần Minh Hạo, hận không thể một đấm đấm chết anh.

"Cạch" một tiếng, phòng cấp cứu mở ra.

Phó Hải Thiên không thèm quan tâm đến anh nữa, lập tức đi đến chỗ bác sĩ. Tần Minh Hạo cũng lảo đảo đi về phía đó.

"Linh Vi thế nào nào? Em ấy không sao đúng không?" Phó Hải Thiên hấp tấp hỏi.

Bác sĩ thì ngược lại, tuy mày nhíu chặt nhưng rất điềm tĩnh: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, vẫn không giữ được đứa bé, nhưng..."

Tần Minh Hạo nghe đến đứa bé liền như phát điên: "Đứa bé? Đứa bé gì chứ?"

"Anh là người nhà bệnh nhân à? Anh không biết cô ấy mang thai sao? Cái thai đã hơn một tuần rồi." Bác sĩ nói.

"Gì chứ?" Tần Minh Hạo lảo đảo, đây là sự thật mà anh không thể nào chấp nhận được. Anh còn chưa cảm nhận được niềm vui khi được làm cha thì đã đau đớn vì mất con?

Phó Hải Thiên không quan tâm đến đứa bé, anh chỉ cần Linh Vi sống: "Còn cô ấy? Cô ấy thì sao?"

Bác sĩ càng nhíu chặt mày, nói: "Bệnh nhân đang rất nguy kịch, vì được đưa đến bệnh viện không đúng vào thời gian vàng cứu chữa, lại mất máu quá nhiều. Mà bệnh viện chúng tôi... không đủ nhóm máu O để sử dụng. Vì vậy người nhà bệnh nhân ai có nhóm máu O không? Bệnh nhân thật sự không thể tiếp tục đợi nữa."

Phó Hải Thiên siết chặt tay, anh ta chưa bao giờ hận bản thân đến vậy. Sao anh ta lại mang trong người nhóm máu A chứ không phải là nhóm máu O? Anh ta tức giận xen lẫn đau đớn và đấm mạnh tay vào tường, khiến cho tay anh ta chảy máu. Nhưng lúc này nỗi đau đớn ngoài thể sát có là gì so với cơn quặn thắt trong lòng?

"Tôi nhóm máu O, lấy của tôi đi!" Tần Minh Hạo nói, giọng đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Nhưng cần rất nhiều..." Anh không để bác sĩ nói hết đã cướp lời: "Không sao, các người muốn lấy bao nhiêu thì lấy, chỉ cần cứu được cô ấy, rút hết máu của tôi cũng không hề hấn gì."

Kiều Tuấn đứng bên cạnh mà rùng mình, Kiều Tuấn nhận ra đây không chỉ phải lời nói khoác. Nhưng anh đã quyết định, Kiều Tuấn cũng không tiện xen vào hay lên tiếng khuyên ngăn. Anh cứu vợ của mình thì Kiều Tuấn anh cản gì chứ?

...

Y tá đã lấy rất nhiều máu của Tần Minh Hạo, một người to lớn khoẻ mạnh như anh phút chốc đã hoá sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mơ hồ, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Vậy mà anh vẫn cứng đầu muốn ở ngoài phòng cấp cứu chờ cô. Chỉ là vừa đứng lên bước được vài bước thì anh đã ngã khụy xuống sàn đất lạnh lẽo, hai tay chống xuống sàn, muốn đứng lên nhưng lại chật vật không đứng lên được.

Kiều Tuấn tuy giận dỗi vì sự cứng đầu của anh nhưng vẫn không nỡ bỏ mặt anh, liền đỡ anh dậy: "Cậu như vầy, bản thân còn không lo nổi còn muốn lo cho ai? Khi Đặng Linh Vi tỉnh thì cậu có còn tỉnh táo để gặp cô ấy không?"

"Nhưng cô ấy vẫn đang còn trong phòng cấp cứu." Giọng của anh khàn khàn, như đã dùng tất cả sinh khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể để nói chuyện.

"Cậu yên tâm, vị bác sĩ lúc nãy nói chuyện với cậu là một bác sĩ giỏi, ông ấy là tiền bối của tôi, có kinh nghiệm dày dặn hơn tôi. Linh Vi của cậu được cứu rồi." Kiều Tuấn nói.

"Nhưng vậy cũng không được, tôi không muốn khi Linh Vi tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là Phó Hải Thiên." Anh vốn không nghe lọt tai câu nào của Kiều Tuấn, tiếp tục làm theo ý mình.

"Tần Minh Hạo, đã đến lúc nào rồi mà còn ghen tuông. Cậu cứ như vậy, chưa chờ được cô ấy tỉnh thì bản thân cậu đã mất mạng rồi." Kiều Tuấn tức giận nói. Kiều Tuấn thật sự không ngờ con người này lại có thể ấu trĩ đến mức này.

Nhưng Tần Minh Hạo đi được vài bước thì đã ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự.

Kiều Tuấn vốn rất bực bội nhưng lại không khỏi tức cười: "Haizz! Bây giờ thì tiếp tục không chịu nghe lời đi!"