Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi

Chương 2: Không sợ chị



Quan Tự đứng ngoài sân thật lâu, lại không thấy thiếu nữ như tiểu tiên nữ bước ra, cô nghĩ, nàng khẳng định nàng đã bị mình dọa sợ nên trốn trong phòng, không dám ra ngoài.

Quan Tự thầm than, trong lòng có chút tiếc nuối.

Cô cũng không có suy nghĩ không an phận nào với thiếu nữ kia, vì dù sao nàng thoạt nhìn chỉ vừa 18, là thời điểm thiếu niên thanh xuân, hơn nữa đứa nhỏ sạch sẽ như vậy khiến người khác cảm thấy nếu có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào với nàng thì đều là tội ác tày trời.

Đứa nhỏ xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều như vậy, chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng là phong cảnh tươi đẹp rồi.

Quan Tự không biết thiếu nữ xinh đẹp nhấc váy chạy vào nhà kia, hiện tại đang thông qua khe cửa nhìn trộm mình.

Quan Tự cho rằng hành động của mình đã dọa Tưởng Khinh Đường, thật ra khi Tưởng Khinh Đường gặp cô, vừa thẹn vừa mừng, trong lúc nhất thời không biết làm sao đành đào tẩu, không muốn Quan Tự nhìn thấy mình chật vật.

Tưởng Khinh Đường đứng sau cửa, nhìn trộm Quan Tự, tuy rằng ở khoảng cách xa, không thấy rõ mặt của Quan Tự, nhưng Tưởng Khinh Đường vẫn nhìn đến ngây người, đôi mắt luyến tiếc không muốn chớp, như sợ chỉ cần chớp mắt, Quan Tự sẽ biến mất, bản thân sẽ không tìm ra.

Thật giống.

Ánh mắt Tưởng Khinh Đường vừa lưu luyến vừa băn khoăn nhìn dáng người Quan Tự giống với người trong trí nhớ của mình.

Thật giống với trước kia.

Nhiều năm như vậy, dung nhan của cô vẫn không thay đổi, khi cười lên thần thái ôn nhu vẫn giống như đúc, chỉ là trên người có thêm khí chất trầm ổn bình tĩnh làm người khác an tâm.

Nhiệt độ trên mặt Tưởng Khinh Đường từ khi gặp được Quan Tự vẫn chưa giảm xuống, hiện tại vì trốn trong nhà nhìn trộm, mặt càng nóng hơn, mặt nàng đỏ ửng như bị nóng, nhịp tim đập loạn. Miệng cũng bắt đầu đau.

Cảm giác e lệ, vui sướng xa lạ này làm nàng không thể khống chế bản thân, đành nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, mong giảm đi sự khẩn trương trong lòng.

"Con câm! Con câm kia mày ở đâu?" Giọng nữ trên lầu truyền xuống mang theo sự tức giận: "Cọ đến cọ lui làm gì? Kêu mày lên lầu có nghe không? Nay mày gan thật, ngày càng không nghe lời người lớn nói, chờ tao nói cho phu nhân nghe, xem bà thu thập mày thế nào!"

Người kia càng nói càng tức giận, không biết ném vỡ thứ gì, một tiếng loảng xoảng vang lên, Tưởng Khinh Đường chỉ cảm thấy trần nhà run lên, nàng sợ đến mức giật mình.

Nhưng ngoài cửa, Quan Tự vẫn đang đứng đó, Tưởng Khinh Đường luyến tiếc bỏ đi.

Nàng sợ lần này mình đi rồi, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào mới có thể lại gặp được Quan Tự.

Chỉ lần gặp mặt này thôi, mình cũng đã đợi mười mấy năm.

Thật dài.

Tưởng Khinh Đường nghĩ, mũi chua xót, hốc mắt hơi ướt.

Có lẽ.... có lẽ sau hôm nay, sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được chị nữa.

Vì tối nay là sinh nhật tuổi hai mươi của Tưởng Khinh Đường, tiệc tối nay là tiệc mừng sinh nhật của nàng.

Nói là tiệc sinh nhật nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ không nói, đây là tiệc thân cận.

Qua hôm nay, Tưởng Khinh Đường sẽ gả cho một gã đàn ông nào đó mà nàng chưa từng gặp qua.

Tưởng Khinh Đường cảm giác cổ mình như có một bàn tay vô hình đang bóp lấy khiến nàng hít thở không thông, đành dùng tay nắm chặt dây chuyền trên cổ, mong nhận được chút an ủi.

"Nha đầu chết tiệt, cánh mày cứng rồi phải không? Một hai bắt tao xuống bắt mày lên có phải không?" Cùng tiếng nói vang lên là tiếng bước chân xuống lầu, Tưởng Khinh Đường không dám chậm trễ, lưu luyến nhìn Quan Tự một cái, nhẫn tâm quay đầu, chạy đến cầu thang, khi lên lầu, nàng xoa khóe mắt không để người trên lầu phát hiện cảm xúc khác thường của mình.

Ở cua quẹo của thang gặp được một nữ nhân trung niên hùng hổ.

Bà là bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Khinh Đường, người trong nhà đều gọi là dì Trần.

Tưởng Khinh Đường lên lầu bị bà ngăn lại, đành đứng tại chỗ, cúi đầu.

"Hừ, biết lên lầu rồi? Sao không ở bên ngoài nữa đi? Chết bên ngoài luôn cũng được, trên dưới Tưởng gia cũng không cần nuôi phế vật như mày, phu nhân có lẽ nằm mơ cũng thắp nhang cảm tạ." Dì Trần hai tay ôm ngực, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống nhìn Khinh Đường, xoang mũi cười nhạt.

Tưởng Khinh Đường nắm chặt váy, vẫn cúi đầu, bất động.

"Ngẩn người cái gì? Còn không mau cút lên lầu! Mặt mũi của mày thật lớn, mấy nhà tạo hình của phu nhân hiện tại đang chờ hầu hạ mỗi mình mày, mày còn chưa biết đủ, có phải còn muốn có người mời mình đi lên không?"

Tưởng Khinh Đường rụt người lại, nghiêng người tránh dì Trần lên lầu.

Trong phòng ngủ lầu hai của nàng, quả nhiên có ba nữ nhân xa lạ đang trò chuyện, trong phòng không có ghế, các nàng không hề cố kỵ ngồi lên giường của Tưởng Khinh Đường, Tưởng Khinh Đường đứng ở cửa phòng, khẽ nhíu mày, bước vào phòng, khom người cung kính với ba nữ nhân ngồi trên giường nàng.

Ba người nhìn nhau, ánh mắt khinh miệt nhìn Tưởng Khinh Đường, một người trong đó trào phúng: "Bé câm à, mặt mũi mày thật lớn, phu nhân cố ý để bọn tao đến hầu hạ mày, bà ấy cái gì cũng chưa làm, mày còn để tụi tao thỉnh mày, sao, ý mày là mày lợi hại hơn phu nhân?"

"Cô Lý, cô đừng nóng giận, nó không phải đã tới rồi sao." Dì Trần ban nãy còn hung ác, lúc này mặt tươi cười, thái độ hòa ái mà Tưởng Khinh Đường chưa từng gặp qua: "Mời ba cô mau bắt đầu, đừng để chậm trễ chuyện của phu nhân, các cô nói có phải không?"

Ba người tự hỏi thật sự chính là vậy, đừng vì nhỏ câm này mà chậm trễ chuyện của phu nhân, vì thế người được gọi là cô Lý bĩu môi nói với Tưởng Khinh Đường: "Ngồi vào bàn trang điểm đi."

Tưởng Khinh Đường ngoan ngoan ngồi xuống.

Ba nữ nhân kiêu căng ngạo mạn nhìn nhau, đến cạnh Tưởng Khinh Đường bận việc.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Tưởng Khinh Đường, lão gia còn muốn bộc lộ sự kinh diễm của nàng để bàn chuyện thông gia, nghe phu nhân nói, nếu cậu La hay cậu Trịnh coi trọng nhỏ câm này, vậy tương lai Tưởng gia còn sợ không có phần ở Tân Lĩnh sao?

Cho nên hôm nay tạo hình của nhóc câm không thể qua loa được.

Tưởng Khinh Đường chết lặng ngồi trước bàn trang điểm, để mặc bọn họ đùa nghịch trên người nmình.

Chuyên viên trang điểm, tạo hình sư, trang phục sư.

Các nàng bận rộn công việc của mình, dùng bông dặm phấn, lược, trang phục mẫu khoa tay múa chân trên người Tưởng Khinh Đường.

Tưởng Khinh Đường nhìn mái tóc rối tung của mình trong gương, ánh mắt tan rã, vô hồn. Làn da nàng trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, vì trên mặt không có biểu cảm, thoạt nhìn như một pho tượng vô hồn.

Vẻ linh động trước mặt Quan Tự đã sớm biến mất.

Những năm nay Tưởng gia vừa đứng vững ở Tân Lĩnh, nhu cầu cấp bách là kết thân với các gia tộc lớn, vừa lúc xuất thân của Tưởng Khinh Đường không tốt, lại không biết nói, mấu chốt là vẻ ngoài xinh đẹp, còn không biết phản kháng, là đối tượng liên hôn thích hợp nhất.

Tưởng Khinh Đường không phải bẩm sinh không thể nói.

Khi nàng còn nhỏ là một tiểu nha đầu biết nói biết cười, hoạt bát đáng yêu.

Chỉ là sau khi cha mẹ gặp nạn, vì tuổi còn quá nhỏ lại tận mắt nhìn thấy cha mẹ qua đời, nàng bị đả kích từ đó không biết nói.

Không chỉ như vậy, đầu óc cũng dần trì độn, người khác cho nàng ăn, nàng sẽ ăn, cho nàng uống, nàng sẽ uống. Nàng sống trong viện hẻo lánh cách xa chủ trạch của Tưởng gia, bình thường không ra ngoài, nếu hôm nào dì Trần quên đưa cơm cho nàng, dù cả ngày không ăn không uống, nàng cũng sẽ không chủ động hỏi.

Người làm trong nhà đều lén nói vị đại tiểu thư này vừa ngốc vừa khờ, nếu không phải lớn lên xinh đẹp, làm sao có người trong sạch muốn nàng, bọn họ nói rồi thở dài, đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, đáng tiếc không chỉ là người câm còn là kẻ ngốc.

Mọi người trong Tưởng gia đều gọi Tưởng Khinh Đường là "nhỏ câm", lâu dần, gần như không còn ai nhớ rõ tên thật của nàng.

...................

"Lý Khiết, cô mau nhìn giúp tôi xem, nên dùng màu mắt nào mới hợp với nó đây?" Chuyên viên trang điểm cầm bảng mắt, không ngừng do dự nên chọn màu nào, đành quay đầu hỏi tạo hình sư giúp nàng lựa chọn.

Trong miệng tạo hình sư là một cây kẹp chữ U, trên tay đang tạo mẫu tóc cho Tưởng Khinh Đường, nhìn bảng mắt một chút, không kiên nhẫn nói: "Nào cũng được, cô dụng tâm với con nhỏ này làm gì? Dù sao nó cũng ngốc, trang điểm có ra sao cũng không biết, cô trang điểm cho nó đẹp, nó cũng không nhớ đến cô."

Chuyên viên trang điểm thấy cũng phải, không rối rắm nữa, chọn một màu mắt nào đó đánh cho Tưởng Khinh Đường.

Động tác của nàng quá thô lỗ, đầu cọ trong cẩn thận chạm vào mắt Tưởng Khinh Đường, Tưởng Khinh Đường bị đau chớp mắt, tay giơ lên muốn dịu mắt, nhưng vừa vươn lên đã nắm chặt, đặt trên đùi, dáng ngồi đoan chính, chỉ có đôi mắt là nhắm lại.

Tưởng Khinh Đường biết, chỉ cần cử động một chút, nhất định sẽ bị mắng, bị trào phúng, dù sao cũng không phải chuyện lớn, nhịn một chút sẽ qua, không cần làm lớn chuyện.

Chuyên viên trang điểm dù không để tâm, nhưng khi trang điểm nàng vẫn không thể không cảm thán, da của nhỏ này thật căng mịn, đã vậy gần như không nhìn lỗ chân lông. Nàng làm trong nghề đã mười năm chưa từng thấy da mặt ai tốt như vậy.

"Cô Lý, cô Trương, các cô đã xong chưa!" Vừa làm tóc cho Tưởng Khinh Đường, dì Trần đột nhiên chạy vào phòng, nói với ba người đang bận rộn: "Phu nhân gọi các cô qua đó!"

"Phu nhân?" Chuyên viên trang điểm ném lượt lên bàn: "Phu nhân gọi chúng tôi có chuyện gì sao?"

"Mấy người trong phòng của phu nhân vụng về, tay nghề không tốt bằng các cô, làm không đẹp bằng các cô, hiện tại đang nổi giận! Chỉ đích danh muốn các cô đến giúp bà tạo hình, các cô xem..." Dì Trần chưa nói xong.

"Còn nói gì nữa, đương nhiên phải đến giúp phu nhân trước tiên." Tạo hình sư Lý Khiết buông lược xuống.

"Phải phải, bình thường phu nhân đối với chúng tôi thế nào, chẳng lẽ trong lòng chúng tôi còn không biết sao?"

Các nàng ngươi một câu ta một câu, cãi cọ ồn ào, buông bỏ đồ trong tay, cùng nhau đến chỗ phu nhân, không đến vài phút, trong phòng Tưởng Khinh Đường đã yên tĩnh lại, chỉ còn đống hỗn độn và nàng ngồi yên trên bàn.

Mắt Tưởng Khinh Đường chỉ vừa trang điểm một bên, thoạt nhìn thật bẩn, trên tóc còn kẹp các loại kẹp, trong phòng yên ắng không tiếng động, cả tiếng hít thở của nàng cũng thật mỏng.

Nàng ngơ ngác ngồi thẳng lưng trước bàn trang điểm mười lăm phút, chắc chắn đám người đó không quay lại, lúc này mới chậm rãi lấy tay xoa hai mắt.

Ban nãy chuyên viên trang điểm đánh mắt, phấn mắt bay vào trong mắt nàng, không thoải mái, xoa nhẹ vài cái, chớp mắt, cảm thấy phấn đã rơi ra, lúc này mới dễ chịu hơn.

Nàng đã quen nhịn mọi chuyện, cả phấn vào mắt cũng có thể nhịn lâu như vậy.

Tưởng Khinh Đường ngồi trước gương chốc lát, tháo đi những kẹp tóc trên đầu mình, chải tóc lại, đứng lên, vào phòng rửa mặt.

Nàng chưa từng dùng phấn mắt, vừa rồi không biết bọn họ thoa thứ gì lên mặt nàng, nàng chỉ cảm thấy thật dày thật nặng, cả mặt cũng không nhìn rõ, thầm nghĩ bọn họ đến chỗ phu nhân cũng phải một buổi mới xong, không biết khi nào bọn họ về, mình vẫn nên rửa mặt trước đã.

Có lẽ bọn họ nhìn thấy "thành quả" của mình bị Tưởng Khinh Đường phá, sẽ mắng một phen.

Mặc kệ thôi, ngày nào mà chẳng như vậy.

Hiện tại trong lòng nàng chỉ có Quan Tự.

Nàng rửa mặt xong, nhanh chóng chạy ra, kéo cửa sổ, nghiêng người nhìn xuống dưới lầu, nhìn hướng Quan Tự đứng, đôi mắt mở to hết mức, sau đó gương mặt dần thất vọng.

Trong sân không một bóng người.

Quan Tự đã sớm đi rồi.

Tưởng Khinh Đường chưa từ bỏ, lại chạy xuống lầu, tìm kiếm trong sân lần nữa.

Quả nhiên không có.

Bả vai rụt xuống, ánh mắt ảm đạm, lê bước về nhà, ngồi trước cửa phát ngốc.

Nàng cúi đầu, tay nắm một cành cây, trong mắt đều là Quan Tự.

Quan Tự cười rộ lên thật đẹp, giọng dịu dàng bảo mình đừng sợ, bảo mình không phải người xấu, còn hỏi mình tên là gì.

Tưởng Khinh Đường nhấp môi, khóe môi khẽ cong một chút, trong lòng có chút ngọt.

Quan tỷ tỷ.....cười rộ lên vẫn xinh đẹp như trước, giọng cũng dễ nghe như trước.

Giọng nói dễ nghe như đang hát.

Chị lớn lên thật cao, khi mình còn nhỏ, phải ngẩng đầu lên nhìn chị, vốn tưởng lớn lên sẽ cao như chị, kết quả hôm nay phát hiện, bản thân vẫn phải nhìn lên.

Đôi chân kia thật dài, thẳng tắp lại xinh đẹp.

Mặt Tưởng Khinh Đường hơi nóng, sợ hãi nghĩ, mình biết chị là người tốt, làm sao sẽ sợ chị? Lúc trước không sợ, hiện tại càng không sợ. Chỉ là khi vừa thấy chị, mình đã vui đến mức tay chân không biết đặt đâu.

Chị là.......người tốt nhất trên thế giới này.

Nhưng có lẽ Quan Tự đã không còn nhớ rõ mình.

Cũng phải, Tưởng Khinh Đường tự giễu, kéo khóe môi, khi năm đó mình gặp chị, bản thân chỉ cao đến đùi chị, mà hiện tại mình đã là người lớn.

Một người lớn có thể lấy chồng.

Tưởng Khinh Đường buồn rầu, lời hứa trước kia có lẽ mãi sẽ không thực hiện được.

Dù sao Quan Tự sớm đã không nhớ rõ.