Khế Ước Con Tim

Chương 12: An Anh Anh An



Buổi tối, tâm trạng của Đông Anh trở nên khó chịu. Cô ngồi vùng vằng ở bàn học một hồi nhớ lại đoạn đối thoại với Thu Hồng lúc trưa. Thu Hồng nói với cô rằng:

"Nói thật thì nếu Hoàng An và Hồng Nhiên là một cặp thì cũng hợp đó chứ, cũng trai tài gái sắc đó chứ, một cặp An Nhiên".

Hồng Nhiên là bạn nữ kia, học lớp 11B. Thu Hồng kể lại Nhiên đã theo đuổi Hoàng An từ năm lớp 10, nhưng Hoàng An không đồng ý, vì Nhiên lúc trước là học sinh quậy phá nên Hoàng An còn không muốn nói chuyện với cô ấy. Hiện tại cô ấy thay đổi, cố gắng học tập, được chút thành tích nên đã tìm đến Hoàng An.

Điều Đông Anh khó chịu không phải mỗi một chuyện Nhiên tỏ tình với Hoàng An. Cô khó chịu vì Nhiên thích Hoàng An nên cố gắng được vào top 10 của lớp, còn Đông Anh chỉ mới hạng 14, thua người ta. Nhiên còn cao ráo hơn Đông Anh, đứng gần với Hoàng An đúng là hợp thật. Cô lầm bầm.

"An Nhiên cái gì mà An Nhiên! Không hợp gì hết trơn".

Đông Anh nằm xuống giường ngủ, nhìn lên trần nhà một cách trống rỗng, bất giác cô thốt ra.

"An Anh? Anh An?" Cô tự mình nhíu mày

Đúng là có chút không thuận miệng thật!

Nhưng ngay hôm sau mọi thứ lại làm cô vui vẻ trở lại, hôm sau là thi môn Thể dục, Quốc phòng. Khi thi Thể dục, nội dung nhảy cao, nam phải nhảy đạt tối thiểu một mét mốt, nữ phải đạt 90 xen ti mét. Thầy giáo lần lượt đọc tên các bạn học sinh lên thực hiện.

"Trần Hoàng An thực hiện, Trương Nữ Đông Anh chuẩn bị!"

Cô nghe tên mình cũng cậu gọi cùng với nhau thì mỉm cười chạy lăn tăn đến nơi chuẩn bị. Thầy giáo chấm điểm động tác nhiều, được lợi thế chiều cao nên Hoàng An dễ dàng nhảy qua xà. Thầy giáo quan sát chấm điểm rồi bảo cậu hạ mức xà xuống cho Đông Anh.

Hoàng An hạ xà xuống 90 xen ti mét, nhưng cậu không vội về lại hàng mà náng lại đứng cạnh xà. Đông Anh mỉm cười nhìn cậu, rồi chuẩn bị theo lệnh của thầy giáo. Cô lấy đà chạy thật nhanh đến xà, bật nhảy. Động tác đúng nhưng thiếu một chút may mắn, gót chân của cô còn đụng xà là xà rơi xuống, Đông Anh cũng vì vậy mà mất thăng bằng mà lảo đảo.

Hoàng An đứng bên cạnh đưa tay sang đỡ lấy cô, cậu nắm tay thành nắm đấm đỡ ngang eo cô, Đông Anh được đỡ lấy vội vịn lấy vai cậu. Một tay kia của cậu bắt lấy xà, vừa vặn không làm ra sự việc gì lớn. Cả lớp chứng kiến một màn này liền ồ lên đồng thanh. Thầy giáo chính là thầy dạy Quốc phòng trước đó, thầy nhìn hai người chỉ nhịn lại nụ cười rồi nói.

"Thực hiện lại!"

Đông Anh đỏ mặt buông Hoàng An ra, cô loay hoay trở về vị trí xuất phát, cậu vẫn chưa trở về mà đứng ở đó tiếp tục đỡ xà lên. Trái tim của Đông Anh đập phập phồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô hết sức lấy lại bình tĩnh rồi nhảy qua xà trót lọt.

"Hai bạn tiếp theo..." Thầy đọc tên các bạn lựa tiếp theo.

Đông Anh bẽn lẽn quay về hàng vội ôm lấy cánh tay của Thu Hồng, sắp ngại đến cháy mặt rồi, lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi như vậy. Thu Hồng ở bên cạnh cứ lầm bầm mà trêu bạn.

Đến tiết Quốc phong, nội dung thi là tháo lắp súng. Nam cần đạt 15 giây và nữ cần đạt 20 giây. Vẫn là thầy giảo khi nãy, ông cười cười rồi đọc tên.

"Trần Hoàng An, Trương Nữ Đông Anh, Phạm Mỹ Bình".

Ba người đứng trước ba khẩu súng, Đông Anh không dám nhìn vào Hoàng An, chỉ dám lén nhìn cánh tay rắn chắc ở nhay bên cạnh rồi đỏ mặt.

"Chuẩn bị, bắt đầu!" Thầy giáo bấm đồng hồ.

Ba người nhanh chóng thực hiện một loạt động tác, Hoàng An xuất sắc thực hiện trót lọt, động tác dứt khoát, kết thúc lúc 9 giây. Cậu bỏ súng xuống bàn, lùi về sau một bước đứng nghiêm. Đông Anh cũng nhanh nhẹn phía sau, ở giây thứ 14 thì cô đặt súng xuống bàn lùi về sau.

"Khóa an toàn".

Cô nghe giọng Hoàng An vừa đủ lọt vào tai, cô đưa mắt nhìn lại súng của mình thì phát hiện mình chưa gạt cần định cách bắn về vị trí. Cô lại bước lên lần nữa gạt cần về lại vị trí. Lúc này bạn nữ bên cạnh cũng đã xong, cả ba lùi về sau đứng thẳng hàng. Thầy giáo chấm đạt rồi lại gọi tiếp ba bạn lên kiểm tra.

Đông Anh quay về chổ lén đưa mắt hình Hoàng An, khi nãy là cậu cố ý nhắc cô đứng không? Cô tủm tỉm cười một mình. Hóa ra cái tên "An Anh" cũng có lợi đó, được gọi để thực hiện cùng nhau, nghe cũng hơi thích đó.

Lúc ra về, Đông Anh chạy nhanh chân đến gặp Hoàng An, cô vui vẻ nói.

"Lớp trưởng, lúc nãy cảm ơn anh nhiều nha!"

"Ừa không có gì đâu!" Hoàng An nhẹ giọng trả lời

"Hẹn gặp lại lớp trưởng ngày mai nhé!" Đông Anh vẫy tay chào rồi chạy lon ton ra về.

Hoàng An nhìn theo bóng dáng của Đông Anh rồi cứ như vậy rơi vào trầm tư, cậu không hiểu rõ mình nữa rồi. Cậu đang để ý đến Đông Anh trong một cách vô thức.

...----------------...