Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 30: Bại lộ thân phận



Lúc Sơ Tình đưa Yên Cảnh về nhà vừa đặt hành lý xuống thì anh dùng pháp lực mê hoặc cô, ánh mắt của Sơ Tình trở nên mơ hồ không có tiêu cự.

Yên Cảnh đưa đến hợp đồng thuê nhà dài hạn cho Sơ Tình “Cô Sơ Tình cô nói là sẽ cho tôi thuê nhà dài hạn ở nhà cô đến lúc tôi không muốn ở thì mới đi có đúng không, phiền cô ký tên vào hợp đồng thuê nhà để thỏa thuận theo quy định của pháp luật nhé.”

Sơ Tình gật đầu ngồi xuống lật xem hợp đồng như bình thường rồi cầm bút ký tên vào hợp đồng cho thuê.

Sau khi đạt được mục đích Yên Cảnh búng tay một cái thì Sơ Tình không còn bị mê hoặc nữa.

Yên Cảnh bày ra vẻ mặt vui vẻ lên tiếng “Cảm ơn cô Sơ Tình đã giúp đỡ cho tôi thuê lại một căn phòng trong nhà của cô nhé.”

Sơ Tình ngẩn người ra “Cái gì, tôi cho anh thuê phòng lúc nào chứ?”

Yên Cảnh liền chìa hợp đồng ra trước mặt Sơ Tình “Cô bị sao vậy? Vừa nãy cô mới đồng ký hợp đồng cho tôi thuê phòng còn gì.”

Sơ Tình trố mắt ra kêu lên “Không thể nào” rồi đọc lại bảng hợp đồng thuê nhà mà Yên Cảnh đưa cho mình.

Sơ Tình không dám tin vào mắt mình nữa rõ ràng đó là chữ ký của cô “Tôi thật sự nói rằng cho anh thuê nhà dài hạn sao?”

Yên Cảnh gật đầu “Đúng vậy, cô nói là thấy hoàn cảnh của tôi tội nghiệp nên sẽ mở lòng từ bi cho tôi thuê một phòng ở đây.”

Sơ Tình đưa tay đỡ trán suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng “Vậy nếu bây giờ tôi đổi ý thì sao hả?”

Yên Cảnh lật hợp đồng đến điều khoản bồi thường nếu đơn phương hủy hợp đồng “Cô xem nè nếu cô đơn phương chấm dứt hợp đồng thì cô phải đề cho tôi 1 tỷ đó.”

Sơ Tình khẽ cười trừ thầm nghĩ [1 tỷ, tiền đâu mà đền trời, đầu óc mình bị làm sao vậy nè đột nhiên lại cho anh ta thuê phòng chi vậy không biết.]

Yên Cảnh khẽ cong môi đắc ý lên tiếng hỏi “Sao hả? Cô tính đền cho tôi 1 tỷ hả? Tôi không từ chối đâu chỉ cần cô đưa tiền thì tôi sẽ dọn đi ngay.”

Sơ Tình trợn mắt lên nhìn Yên Cảnh rồi đáp “Tôi không có tiền đâu, anh cứ ở lại đi hết cách rồi.”

Vậy là bước đầu tiên của Yên Cảnh đã thành công, anh đã tạo cho mình một thân phận mới thích hợp để tiến đến với Sơ Tình như một người bình thường, chuyện ký túc xá trường phải sửa chữa và cả căn biệt thự đền bù này đều do anh bày ra chỉ để được đường đường chính chính sống bên cạnh Sơ Tình thôi.

Sơ Tình cứ nghĩ rằng sống một người con trai chung nhà thì sẽ hơi bất tiện nhưng tính ra thì từ ngày có Yên Cảnh sống chung cô cũng cảm thấy rất là thoái mái, việc nhà Yên Cảnh làm hết, cơm do Yên Cảnh nấu luôn việc của cô chỉ là đi học và về nhà nghỉ ngơi thôi.

Sơ Tình lên tiếng khen ngợi Yên Cảnh “Anh đúng là một người đàn ông tốt nha sau này ai gả cho anh nhất định là có diễm phúc lắm đó.”

Yên Cảnh nghe vậy liền bày ra vẻ mặt đáng thương “Nói thật lòng thì tôi có một vị thê.”

Sơ Tình nghe vậy thì tò mò “Là thanh mai trúc mã của anh hả? Chắc là chờ ngày tốt nghiệp đại học xong thì anh và cô ấy sẽ tiến đến hôn nhân có phải không?”

Yên Cảnh lắc đầu “Cô ấy bỏ trốn rồi, đào hôn với tôi đấy.”

Sơ Tình nghe vậy lại cảm thấy chột dạ, cô cũng đang bỏ trốn đang đào hôn với tên cửu vĩ thiên hồ kia đây.

“Sao cô ấy lại bỏ trốn vậy hả?”

Yên Cảnh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt của Sơ Tình bằng ánh mắt lạnh lẽo “Bởi vì tôi đối xử với cô ấy quá tốt, hết lòng tin tưởng cô ấy cho nên mới bị lừa gạt như vậy đấy.”

Sơ Tình cảm thấy mình bị đá xéo lần thứ hai bởi vì cô cũng lừa gạt Yên Cảnh, cô thầm nghĩ [Bây giờ nghĩ lại mới thấy là mình chơi ngu rồi lỡ như Yên Cảnh hồ tiên thật sự tìm được mình thì chắc là sẽ xử tội mình vì dám lừa gạt lòng tin của anh ta đây.]

“Cô đang nghĩ gì vậy hả Sơ Tình?”

Sơ Tình khẽ cười đáp “Không có gì hết…”

Sơ Tình muốn đứng dậy bỏ đi lên phòng thì đột nhiên Yên Cảnh bắt lấy cổ tay cô kéo một cái khiến cô ngã vào người anh, cô ngồi trên đùi anh, hai tay đặt hờ trên vai anh, hai người đối diện với nhau trong khoảng cách gần.

Sơ Tình giật mình “Anh…anh làm cái gì vậy hả?”

Yên Cảnh nhếch môi mỏng mỉm cười “Sơ Tình nàng còn dám nói là không có gì sao hả? Nàng dám lừa gạt lòng tin của vi phu chẳng những vậy còn muốn bỏ trốn đào hôn với ta nữa đúng không hả?”

Đột nhiên tóc của Yên Cảnh từ màu đen dần chuyển sang màu bạch kim, quần áo hiện đại trên người anh cũng bắt đầu biến thành y phục cổ trang màu trắng, chẳng mấy chốc Yên Cảnh đã trở lại hình dáng thật sự của mình khiến cho Sơ Tình kinh ngạc đến độ không nói nên lời.

Qua một lúc thật lâu Sơ Tình mới có thể cất tiếng hỏi “Sao lại là anh được hả Yên Cảnh hồ tiên?”

Yên Cảnh hừ một tiếng “Vậy nàng mong ta là ai hả?”