Khế Ước Hào Môn

Chương 170: Rốt cuộc cái gì mới tính là một mạng người?



Trước viện kiểm soát.

Tần Mộc Ngữ một thân quần áo trắng lẳng lặng đi trong gió, nhìn toà nhà tĩnh lặng phía trước, nắm chặt túi tàu liệu trong tay, chân vẫn bước. Bậc thang thật cao, lúc đi vào còn có bảo vệ kiểm tra giấy tờ, cô sửa sang lại một chút rồi đi vào trong, bên trong đại sảnh trống trải mà cô tịch, đây là lần đầu cô đến nơi như vậy, chuyện sắp phải làm, cô cũng không biết rồi nó sẽ ra sao.

Trợ lý phía sau cũng đi lên theo.

“Cô nghĩ chuyện này sẽ ổn chứ?” Trợ lý kéo tập tài liệu trong tay Tần Mộc Ngữ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của Tần Mộc Ngữ bình tĩnh: “Tôi nghĩ vậy.”

Cô trợ lý ngửa mặt lên trời than nhẹ: “Lạy chúa.”

“Có tiền thì việc gì cũng giải quyết được.” Tần Mộc Ngữ nói một câu ngắn gọn, trong đôi mắt trong suốt có một tia hoang mang lưu chuyển, đi về phía trước.

Không nghĩ rằng tay còn chia kịp chạm vào cửa, thì cửa đã mở ra.

Bên trong cánh cửa mở ra xuất hiện bóng dáng làm cho mặt cô tái nhợt, bàn tay mềm mại cứng ngắc trong không trung.

Thượng Quan Hạo.

Người đàn ông cao lớn trông có vẻ không thật, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, bạc môi sắc bén như dao.

Lộ Thính Trường đi theo ở phía sau, khách khí nói: “Lần sau có chuyện gì thì cứ bảo người đến đây báo một tiếng là được rồi, tôi có thể nào bắt cậu đến đây? Tôi cũng không có mặt mũi lớn như vậy...”

Ánh mắt Tần Mộc Ngữ hơi chuyển một chút, cơ hồ trong nháy mắt đã biết chuyện gì xảy ra.

Mà thông minh như Thượng Quan Hạo, nhìn thấy túi tài liệu trong tay cô, cũng đã biết là chuyện gì.

Trợ lý phía sau Thượng Quan Hạo thức thời nhìn biểu hiện, cúi đầu nói: “Thượng Quan tiên sinh thời gian không còn nhiều, chúng ta phải đi ngay.”

Cách khoảng cách gần như vậy, nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của cô, nhưng không cách nào làm cô nhìn đến mình, bàn tay Thượng Quan Hạo để trong túi rất nhanh nắm thành quyền, trong đôi mắt thâm trầm có một tia cảm xúc người khác không hiểu nổi, nhường đường cho cô.

Sắc mặt của tiểu trợ lý phía sau Tần Mộc Ngữ trong nháy mắt lại khó coi hơn, cúi đầu dùng tiếng Anh rủa cái gì đó, thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp, cho dù là dùng thủ đoạn đút lót để giúp Dringlewapen vượt qua cửa ải này, thà nhiều người biết, còn hơn là bị bên đối thủ thấy.

“Đi thong thả... Đi thong thả...” Lộ Thính Trường tiễn Thượng Quan Hạo, nhíu mi chuyển ánh mắt sang Tần Mộc Ngữ: “Cô là...”

Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, ánh mắt Tần Mộc Ngữ nhu hoà, cười yếu ớt lạnh nhạt: “Xin chào ngài Lộ Thính Trường, tôi là Tần Mộc Ngữ trợ lý của chủ tịch Dringlewapen, thật vinh hạnh được gặp ngài, bây giờ tôi có chút chuyện muốn nói với ngài, xin hỏi ngài có thời gian không?”

Lộ Thính Trường ngẩn ra, khoé miệng cười cười, nghiễm nhiên đã biết là chuyện gì.

“Ừ, ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện...” Mà Thượng Quan Hạo đang trên đường đi ra ngoài chỉ nghe thấy âm thanh phía sau ngày càng nhỏ, anh không quay đầu lại cũng biết là chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt tuấn tú thắt chặt, nhớ lại từng bộ dáng của Tần Mộc Ngữ, cô không khuất phục, không sợ bị thương, cũng chưa từng làm loại chuyện này. Rốt cuộc là vì Thượng Quan Hạo anh chèn ép, hay cô vẫn là vì Lam Tử Kỳ mà cái gì cũng nguyện ý làm?

Bàn tay trong túi, càng ngày càng siết chặt, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ tái nhợt.

...........................................................................

Chịu đựng ghê tởm cùng Lộ Thính Trường đi ra khỏi văn phòng, tay chân Tần Mộc Ngữ rã rời.

Tươi cười giả dối giờ phút này cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, túi giấy trong tay đã không còn, cô là không may mắn... Lão cáo già kia tay rõ ràng đã đặt trên túi tiền, nhưng không có đáp ứng cái gì rõ ràng.

“Mẹ kiếp!!!” Mà trợ lý bên cạnh, vẫn đang chửi rủa tiếp.

Tần Mộc Ngữ chịu đựng mồ hôi trên trán nhìn sang trợ lý, bất đắc dĩ mà nở nụ cười. Vỗ vỗ bả vai của trợ lý bảo cô ấy về công ty trước, giờ phút này lòng của cô thật sự lạnh, muốn đi một mình. Trợ lý cuối cùng cũng phát tiết đủ, nhíu mi cầm lấy chìa khoá đi ra khỏi đại sảnh.

Còn Tần Mộc Ngữ đi vào toilet, đem những nơi vừa bị người đàn ông ghê tởm kia chạm vào rửa sạch sẽ, lúc này mới nhìn đến mình trong gương, thong dong mà lãnh đạm đi ra ngoài.

Bên ngoài trời, gió lạnh thổi qua.

Cô có chút mê mang mà đi về phía trước, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe màu đen cước bộ lập tức cứng lại.

Ánh mắt cô run rẩy, nâng mắt lên liền nhìn thấy Thượng Quan Hạo đang tựa vào một bên.

Người đàn ông cao lớn tuấn mĩ, chỉ là sườn mặt lạnh lùng vô cùng. Trái tim của cô lạnh đến đáng sợ, chậm rãi dừng lại cước bộ, lạnh nhạt chuyển ánh mắt đi, cô càng đi càng nhanh, như là phải cách xa anh càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời cũng không gặp lại. Bàn tay để ở trong túi, móng tay đã muốn khảm sâu vào lòng bàn tay.

Phía sau vang lên tiếng bước chân thong thả, bước chân của cô, vĩnh viễn không thể lớn như anh.

Thượng Quan Hạo nắm lấy cánh tay của cô, một tay kéo cô vào trong lòng! Áo khoác của cô tung bay ở trong ngực anh, anh nghĩ phải dùng thật nhiều sức lực để giữ được cô, lại không nghĩ rằng cô gầy đến đáng sợ, lực kéo lấy rất mạnh suýt nữa làm cô đau, thở dài một tiếng, bước chân của cô bị bất động, bị anh giam ở trong ngục.

“Là ai bắt em tới làm loại chuyện này...” Giọng nói khàn khàn của Thượng Quan Hạo vang lên ở bên tai cô, đôi mắt thâm trầm tràn ngập đau nhức, bởi vì dùng sức nên các khớp xương hơi trăng trắng “Lam Tử Kỳ sao?... Em vì cậu ta mà tình nguyện làm loại chuyện này?”

“Chuyện đó có liên quan tới anh sao? Tôi là nhân viên của anh ấy, tôi làm việc để được trả công, không ăn trộm cũng không làm mà hưởng, không cầu cũng không bán, tại sao lại không được làm?” Mắt của cô đỏ au, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi “Thượng Quan Hạo, mời anh buông ra.” Thân hình cao ngất của Thượng Quan Hạo căng cứng, trên mặt vẫn còn vết máu, xác xơ tiêu điều mà rõ ràng.

Anh sẽ không buông tay. Có chết cũng không buông tay.

Chẳng sợ sẽ bị đâm thêm một nhát dao.

“Em không nghĩ sẽ gặp tôi nữa sao?” Thanh âm của anh khàn khàn mà sắc bén, nhẹ nhàng cúi đầu, bạc môi vuốt ve huyệt thái dương của cô, hơi hơi run rẩy: “Nếu không phải vì Tín Viễn, nếu không phải vì chúng ta phải cùng xuất hiện, em liền hận không thể cách tôi thật xa không bao giờ gặp lại tôi nữa... Giống như em trốn ở Manchester suốt bốn năm. Tôi lật tung toàn bộ Trung Quốc cũng tìm không được em... Cuối cùng là tìm không được em.”

Đôi mắt đỏ au nhìn vào mặt của cô, giọng nói của anh khàn khàn: “Bởi vì gần ngay trước mặt em cũng không muốn gặp, huống chi là xa cuối chân trời.”

Tần Mộc Ngữ gật gật đầu, trong mắt hận ý cuồn cuộn, giọng nói khàn khàn: “Anh đã biết, vì sao còn không buông ra? Vì sao không cảm thấy mình nên cút xa ra? Không sợ tôi nhất thời không chịu được mà ra tay giết anh sao?”

Một câu nói, đem kí ức từ rất lâu đều ùa về.

Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo buộc chặt, trong lồng cảm xúc bị đè nén nhanh chóng bùng lên, anh nắm chặt thân thể Tần Mộc Ngữ, dùng lực mạnh đẩy cô ra, thân hình nhỏ bé và yếu ót, cùng năm đó thật giống nhau.

Anh thấy được trên cổ cô dấu vết do bị tàn thuốc nóng làm bỏng, nếu nhớ không lầm, trên lưng của cô, trên cánh tay, đều có sẹo, còn có sợi tóc mềm mại, bị dao cắt qua một ít, làm cho cô yếu ớt giống như búp bê thuỷ tinh.

Ổn định lại hô hấp, đau nhức mà cúi xuống, chống lại khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt của cô.

“Em không nói, tôi còn quên không nhắc nhở em.” Mắt của Thượng Quan Hạo đỏ au mà lãnh liệt, cúi đầu nói: “Năm đó em mất tích, cho nên vụ án mưu sát cứ như vậy bị trì hoãn. Nhưng mà Tần Mộc Ngữ... Em có biết hay không chính em, vẫn là tội phạm bị truy nã.”

Trong đầu giống như có tiếng sấm nổ vang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ nhất thời trở nên trắng bệch, trong đôi mắt trong suốt léo ra hận ý cùng tuyệt vọng, lạnh đến doạ người.

“Tôi có thể nói cho em biết, án tử kia quả thực không phá được, bởi vì chứng cứ không đủ cho nên bọn họ không có biện pháp bắt em, càng không có cách tìm ra dấu vết của người thứ ba ở hiện trường...” Thượng Quan Hạo chậm rãi nói, xiết chặt cánh tay của cô, giống như là phải bóp nát cô ở trong lòng bàn tay, hung hăng áp chế ánh mắt đau nhức, thay bằng sự lạnh lẽo và vô tình.

Bạc môi của anh bao trùm tai cô, nói ra những lời nói vô cùng tàn nhẫn.

“Em cho rằng mình đã chạy thoát, thay tên đổi họ, sửa quốc tịch, sẽ không có ai biết em là ai sao?” Tiếng nói lạnh băng vang vọng bên tai cô “Chính em biết mình là ai... Em cho rằng mình chết đi sống lại sao? Tần Mộc Ngữ, chỉ cần một câu nói của tôi, thì ai cũng không bảo vệ em được... Ngay cả Lam Tử Kỳ cũng không có cách giúp em không phải ngồi tù... Em lại không muốn cho đứa con bốn tuổi biết, người mẹ mà thằng bé yêu nhất thì ra là tội phạm giết người.” Mặt Tần Mộc Ngữ, đã tái nhợt không còn một chút máu.

Cô nghe anh nói, từng chữ lại từng chữ, anh gằn từng chữ, oán hận sâu đậm, đau đến thiêu đốt ruột gan, làm cho người ta run rẩy.

Bốn năm...

Suốt bốn năm...

Cô đã nghĩ vết thương đã đóng vẩy thì sẽ không dễ dàng bị rách ra nữa, không nghĩ rằng khi nhắc đến lại đau như vậy, đâu chỉ là máu chảy đầm đìa? Trên thế giới này nhiều người như vậy, chỉ có duy nhất anh_Thượng Quan Hạo, mới có thể tuyệt tình với cô như vậy.

Bởi vì trong suốt bốn năm, trong đầu anh chỉ có mỗi một câu...

Là cô đã giết Tần Cẩn Lan.

Cho tới bây giờ anh đều cho là như vậy, Tần Mộc Ngữ cô đã giết Tần Cẩn Lan.

Gió lạnh thấu xương từ đằng xa thổi tới, đem sợi tóc mềm mại của cô thổi loạn, sợi tóc màu đen dính trên mặt càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, bàn tay nhỏ bé của cô nắm bàn tay đang giữ chặt cánh tay cô, một chút, một chút, dùng hết sức lực kéo xuống, nâng đôi mắt đỏ au chứa nước mắt lên, nhìn vào anh.

“Tôi là tội phạm truy nã có phải không?” Giọng cô khàn khàn khô khốc, môi run run, nhẹ nhàng nói ra mấy câu: “Anh muốn đi tố giác tôi, báo thù cho người vợ đã chết bốn năm của anh có phải không?”

Tần Mộc Ngữ lui về phía sau, cười yếu ớt: “Vậy anh đi đi... Anh đi đi... Đi nói cho cảnh sát biết tôi là Tần Mộc Ngữ, đi nói với họ là tôi trốn án! Là tôi sợ khi án tử điều tra rõ tôi sẽ phải ngồi tù cả đời! Là tôi giết Tần Cẩn Lan! Anh đi nói đi!!”

Đôi mắt cô đỏ au, không khống chế được hét lên, một giọt nước mắt nóng bỏng nặng nề rơi xuống.

“Thượng Quan Hạo, anh nghĩ rằng tôi sợ anh sao? Nói cho anh biết tôi không sợ... Anh chỉ là muốn tôi thân bại danh liệt chết trước mặt anh mà thôi... Anh là muốn tôi đem cái mạng này trả cho Tần Cẩn Lan... Nói cho anh biết tôi sẽ sống thật tốt! Con của tôi cũng sẽ sống tốt! Sống cho anh xem!!”

“Anh đi đi... Bây giờ anh hãy đi đi...” Cô cười, lau nước mắt, đi về phía ngược lại.

Tần Mộc Ngữ, mày có hận phải không?

Nhưng mà ai biết nỗi hận của mày?

Bóng dáng cao ngất của Thượng Quan Hạo cứng ngắc đứng thẳng, anh biết, anh cùng cô nói đến chuyện này thì phản ứng của cô sẽ là như vậy, đau vĩnh viễn không chỉ có một mình cô.

Sải bước đi lên phía trước, anh một lần nữa bắt lấy cánh tay của cô, hung hăng kéo cô vào trong ngực.

“Em hãy nghe tôi nói...”

Giọng nói trầm thấp của hắn dí sát vào tai cô, cúi đầu nói: “Tần Mộc Ngữ, em hãy nghe tôi nói...”

“Đừng nghĩ rằng tôi không hiểu chuyện này... Tôi đều biết... Tôi biết ngày hôm đó người bị bắt cóc là em, tôi biết mục đích của cô ấy là muốn giết em! Những chuyện này tôi đều biết!” Mắt Thượng Quan Hạo đỏ au, tay nhẹ nhàng chế trụ cái gáy của cô, cúi đầu nhìn mặt cô, giọng nói khàn khàn “Không thể biết là một giờ ấy ở bên trong nhà kho đã có những chuyện gì xảy ra với em... Tôi chỉ có thể suy đoán, đoán là em đã ngộ sát cô ấy... Nhưng mà em có chết cũng không chịu thừa nhận... Tần Mộc Ngữ tôi không phải chưa từng yêu cô ấy... Cho nên mặc dù cô ấy đã làm sai nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không hi vọng cô ấy cứ như vậy mà chết... Cho dù là tôi tự mình điều tra rõ mọi chuyện, cho dù là tôi tự tay giao cô ấy cho cảnh sát để pháp luật quyết định kết cục của cô ấy, cũng tốt hơn bây giờ là không rõ ràng... Cô ấy không nên chết... Thật sự không nên chết!”

Một cỗ chua xót mãnh liệt trào ra trong lòng, cả người Tần Mộc Ngữ mềm nhũn, tất cả sức lực còn sót lại đều tập trung vào bàn tay phải, hung hăng vùng vẫy ở trong lòng anh “Ba!!” Một tiếng giòn vang thật lên ở trên mặt anh.

Thượng Quan Hạo ổn định lại thân thể cao lớn, mặt hơi lệch sang một bên.

Đau đớn bỏng dát, ở nửa khuôn mặt nhanh chóng lan tràn ra, đau đến nỗi mất đi tri giác.

“... Chị ta không nên chết có phải hay không? Vậy Thượng Quan Hạo, anh nói cho tôi biết là ai đáng chết?” Mắt Tần Mộc Ngữ đỏ au ướt át, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói, nước mắt nóng bỏng đong đầy trong mắt nhưng không chảy xuống “Là tôi cùng đứa nhỏ bốn tháng tuổi lúc trước đáng chết phải không? Là ba tôi người nằm trên giường bệnh bất động, bị người khác rút ống thở cũng không thể giãy dụa là đáng chết phải không?”

“Thượng Quan Hạo... Ở trong mắt anh rốt cuộc cái gì mới là mạng người?” Cô dùng hơi thở mỏng manh hỏi, nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt chảy xuống, trái tim bị xé rách đau đến nỗi không thẻ thở nổi.

Cô nhắm mắt lại, nhớ đến kho hàng đầy màu, cô liều mạng chạy trốn Tần Cẩn Lan điên cuồng cầm dao đâm tới, nhớ lại lúc nhìn thấy thi thể cứng ngắc của ba, nhớ lúc ở Manchester tuyết rơi đầy trời, đứa con bé bỏng của cô vì bị viêm phổi sốt cao mà khóc đến không thở được...

Rốt cuộc cái gì mới gọi là công bằng?

Toàn bộ trời đất như rung chuyển, một mảnh đen tối đột nhiên ập tới, cô không thể chống đỡ được.

Thượng Quan Hạo đột nhiên tiến lên, đỡ ngang thân thể sắp ngã xuống của cô. Không khống chế được kêu lên: “Tần Mộc Ngữ!”

Cô lảo đảo đứng vững, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt gắt gao nắm lấy quần áo anh, lông mi ướt sũng lúc này mới mở ra, chờ cho cỗ mê muội kia chậm rãi qua đi. Cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, tại đây trong một khắc vừa rồi cô lại muốn cứ như vậy mà chết đi, không bao giờ tỉnh lại nữa.