Khế Ước Máu: Chồng Quỷ

Chương 68: Quỷ ăn linh hồn



Sau cái chết của nữ sinh Hạ Lan là liên tiếp những vụ tự sát khác nhau tại trường học, đa số đều là nữ sinh. Kể từ đó tin đồn trường học bị ma ám bắt đầu nổ ra, phía thầy hiệu trưởng đã có đứng ra giải thích nhưng cũng không có tác dụng gì…

Đội vợ chồng nhà họ Hạ chung sống với nhau mấy chục năm mới có nổi một mụn con, cô là đứa con gái duy nhất của họ. Từ cái ngày Hạ Lan xảy ra chuyện, người vợ bị trầm cảm nặng nề. Cô ta luôn tự trách do mình không quan tâm tới Hạ Lan nên con bé mới nghĩ quẩn mà tự sát, người chồng hết lời trấn an nhưng không có tác dụng.

Ban ngày, người chồng tất bật đi làm lại còn phải hay gọi điện về thăm chừng vợ ở nhà. Bác sĩ tâm lý nói thời gian này là thời gian nhạy cảm, bảo anh ta trông chừng vợ cho thật tốt.

Quả thật có mất lần người vợ muốn nhảy lầu tự sát, cũng may là có người nhìn thấy rồi ngăn cản. Người chồng là một người đàn ông thương vợ, thương con nên đối với chuyện lần này tinh thần của anh ta đi xuống tới mức chạm đáy.

Hôm nọ, có một đồng nghiệp giới thiệu cho anh một bà Đồng nổi tiếng ở trên núi. Người làm chung nói bà ấy rất linh nghiệm, gần như là có thể giao tiếp với người chết. Người làm chung ấy còn bật bí nhỏ rằng:“Bà Đồng ấy có siêu năng lực khiến người chết sống dậy. Anh thử hỏi về tình trạng của con bé nhà anh coi sao, nó mới mất nhiều khi chưa có đi đầu thai đâu.”

Cảm giác lo lắng và sợ hãi bao trùm lấy người đàn ông, vì từ xưa tới nay anh chưa từng tin mấy cái chuyện mê tín dị đoan này. Suy nghĩ hết mấy đêm, anh ta quyết định bàn bạc lại với vợ của mình. Người vợ đồng ý không hề do dự và giục anh đi tìm bà Đồng ấy ngay lập tức. Họ bỏ công, bỏ việc chỉ có một mong muốn là hồi sinh được đứa con gái yêu quý của bọn họ…

*

Bước vào ngôi nhà hoang cũ kỹ ở trên vùng núi S, nơi này được người ta đồn đoán là nơi gần với Địa Phủ nhất. Sường mù dày đặc nên không khí ở nơi này vô cùng âm u, và lạnh lẽo. Căn nhà đơn sơ chẳng có một thứ nội thất gì, chỉ có một người đàn bà già nua ngồi ở giữa nhà nhắm mắt, tư thế hệt như đang ngồi thiền.

“Xin hỏi… Chúng tôi tới tìm bà Đồng Huệ.” Người chồng cất tiếng hỏi trước.

Lý Huệ mở mắt, trong đôi mắt của người đàn bà này con ngươi màu đen chiếm đa số diện tích. Phút chốc cả hai thấy lành lạnh sống lưng, người vợ đứng nép sát vào người chồng hơi run rẩy.

“Tìm ta có chuyện gì?” Lý Huệ lạnh nhạt hỏi.

“Xin bà hãy giúp đỡ chúng tôi. Con gái tôi vừa mới mất cách đây vài hôm, bà hãy cứu lấy nó đưa nó trở về với chúng tôi được không? Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần con bé sống lại.” Anh ta cất giọng van nài, đủ thể hiện được tình yêu thương của mình dành cho đứa con gái vừa qua đời.

“Ta không cần tiền, ta cần thứ khác. Quan trọng các ngươi có dám làm không?”

“Là thứ gì?”

“Là xác của một đứa bé trai sinh vào đúng 12 giờ đêm.”

Sắc mặt của hai vợ chồng phút chốc không còn một giọt máu, hai người họ biết tìm đâu cái xác ấy?

Sau khi hai vợ chồng nhà họ Hạ rời đi, Lý Huệ mới thở phào nhẹ nhõm, bà thật sự không muốn làm như vậy cũng vì bà đã hết cách rồi. Đứa con trai bé bỏng của bà và Nhất Quan vừa sinh ra đã thiếu một đoạn hồn phách nên không thể thành hình. Nhất Quan nói bây giờ phải để cho con trai lên Dương Gian hút âm khí, có vậy mới giữ được mạng sống của nó. Lúc đầu Lý Huệ không chịu, nhưng khi nghe chồng bà nói mấy âm hồn vất vưởng trên Dương Gian là đang trốn quỷ sai, họ tồn tại như một sự thiếu sót của Địa Phủ. Nếu để con trai bọn họ lên đó, cũng giống như đang giúp đỡ Địa Phủ một tay tiêu diệt hết đám oán khí đó. Chứ bọn họ không thể nào cứ bắt trộm linh hồn đang chịu hình phạt ở dưới Địa Ngục được, nếu cứ làm vậy Quỷ Vương sẽ phát hiện ra rồi sẽ tiêu diệt đứa con của bọn họ mất.

Vì thương con nên bà Lý Huệ không dám làm khác đi, bà cố gắng coi đây là điều tốt nên làm giúp Địa Phủ.

*

Dương Uyển Chi xuất hiện ở một ngôi trường cấp ba, theo cảm nhận của cô chỗ này có một luồng âm khí rất mạnh.

Cô bước vào cánh cửa trường, chỗ này cũng không có bất cứ học sinh nào, gần như là bị bỏ hoang. Đi qua dãy hành lang tối tăm, bỗng cô nghe được tiếng khóc than của phụ nữ. Đi thêm vài bước nữa liền thấy một oan hồn đang gục mặt ở trong góc mà khóc, tiếng khóc nghe thật thê lương mà bi thảm.

“Ra đây đi.” Cô gọi.

Oan hồn đó bay tới trước mặt cô, Dương Uyển Chi lúc này mới nhìn thấy gương mặt của cô ta. Thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, hình như là học sinh cấp ba. Cô ta không có bàn chân, chỉ có phần cẳng chân lơ lửng rất kinh dị. Bộ đồng phục học sinh đầy máu me, tóc tai rũ rượu, mặt mày thì hốc hác… Nếu như cô không phải là người cõi âm, chắc chắn nhìn cô ta sẽ bỏ chạy mất.

Trông rất kinh khủng, và oán khí của cô ta rất nặng.

“Chị là ai, sao chị nhìn thấy tôi?” Ma nữ hỏi Dương Uyển Chi.

“Ta đến từ Địa Phủ, tại sao ngươi không xuống Địa Phủ để chuyển kiếp đi. Còn vương vấn nơi này để làm gì?”

“Chị dẫn tôi đi với, có thứ đang muốn tìm tôi.” Nói xong vẻ mặt cô ta hốt hoảng, ôm đầu rồi run rẩy.

Dương Uyển Chi khó hiểu hỏi lại:“Đó là thứ gì?”

“Nó là quỷ, một con quỷ hút linh hồn. Có rất nhiều bạn học đã bị nó ăn linh hồn. Tôi trốn ở đây, mỗi ngày nó đều tìm kiếm. Tôi sợ lắm!”

Theo như lời cô bé nói cô bé chết do tự tử, nhưng cô bé lại không hề muốn tự tử. Lúc đó giống như có một thứ gì đó vô hình điều khiển bắt cô phải nhảy xuống từ tầng thượng vậy.

Dương Uyển Chi cảm thấy kỳ lạ vô cùng, vậy nó là thứ gì?

Theo như lời cô bé nói, mỗi ngày tới 12 giờ đêm nó sẽ tới đây lùng sục mọi thứ. Cho nên cô cũng nán lại để xem rốt cuộc là kẻ nào đang tác oai tác oái.

Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, bầu không khí bắt đầu càng âm u, lạnh lẽo hơn. Từng cơn gió rít qua tạo nên âm thanh rất sắc bén, hết như một lưỡi dao đang cắt hái vậy. Làn khói đen mang theo một luồng âm khí lớn bay lơ lửng đến, Dương Uyển Chi liền đuổi theo. Nó quay đầu chuyển hướng chạy rất nhanh, đi qua mấy con phố thì mất dấu. Cô lần đầu tiên thấy cái thứ yêu ma, quỷ quái như vậy. Cho nên sau khi gọi Hắc Bạch Vô Thường tới bắt vong, thì cô cũng trở lại Địa Phủ. Cái này chắc là La Mục Khải biết rõ nhỉ.

Hôm nay sắc mặt của La Mục Khải thật sự rất kém, cô sờ sờ lên gò má hắn lo lắng hỏi:“Ngài sao vậy, trông tệ lắm.”

“Không sao, em đã đi đâu thế?” Hắn ngồi xuống ghế sofa gần đó, trông có vẻ rất nặng nề.

“Quỷ Vương cái đám khói ăn linh hồn người khác, nó là cái gì?” Cô tò mò hỏi, chuyện này cô chưa gặp bao giờ.

Nghe xong La Mục Khải cũng ngạc nhiên, hắn hỏi cô nhìn thấy nó ở đâu. Cô mới kể lại là cô đi kiểm tra một vài nơi có âm khí nặng, thì gặp đám khói đen ấy. Hắn nghe xong liền thở dài:“Uyển Chi nghe lời tôi cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được đem Ngọc Tụ Hồn ra, hiểu không?”

“Là sao thế?”

Hắn ho khụ khụ, sau đó liền nôn ra một đống chất nhầy màu đen.

“Anh bị sao thế La Mục Khải, anh có phải có bệnh rồi không?”

“Em đừng lo, tạm thời em ở bên cạnh tôi đừng đi đâu cả. Tôi sẽ bế quan vài ngày để dưỡng sức, không sao đâu đừng sợ.”

“La Mục Khải anh nói thật đi, một trận thiên lôi đó khiến anh bị thương phải không?” Lần trước hắn bị thiên lôi đánh cũng nôn ra một đống bầy nhầy màu đen này mà, vì hắn cứu cô.

“Đừng sợ, không phải do em đâu.”

Hắn xoa đầu cô cười dịu dàng, hắn mãi mãi luôn dịu dàng như vậy…

Lần này cô thật sự rất lo lắng cho sức khoẻ của La Mục Khải, càng về sau hắn càng giống như một con sâu bệnh, ngày một yếu đi.

Dương Uyển Chi đi tới chỗ Gương Tiền Kiếp một lần nữa để tìm gặp ma nữ không đầu.