Khế Ước Phò Mã

Chương 158



158

Bởi vì Cố Vân Cảnh từng sống ở Vong Ưu Cốc hơn mười năm, tuy nói thời gian Cố Trung đi theo nàng không bằng Thải Nguyệt nhưng trong nội tâm của nàng Cố Trung không phải là hạ nhân, mà là thân nhân của nàng. Từ lúc trở lại Hầu phủ, Cố Trung luôn luôn ở bên cạnh nàng, vạn sự đều nghe theo nàng chỉ huy, bất kể khó khăn như thế nào đều đứng ở trước mặt nàng, chưa hề lùi bước. Cố Trung thật sự phát huy nhuần nhuyễn trung nghĩa tình hoài của một người làm thuộc hạ. Nếu không phải đi Vạn Xuân Lâu vậy Cố Trung cũng sẽ không bỏ mạng... Cố Vân Cảnh vạn phần tự trách. Nếu nàng có thể dự đoán được tất cả, nàng tuyệt đối sẽ không để Cố Trung đi truy đuổi như vậy... Chỉ tiếc mọi chuyện không thể nào đoán trước... Hồi tưởng lại giọng nói và dáng vẻ của Cố Trung, cùng với thời gian hai người làm bạn bên cạnh nhau, Cố Vân Cảnh muốn khóc, thanh âm nghẹn ngào:

"Tuyết Nhi, thi thể Cố Trung ở đâu?"

Lúc này còn chưa tắm thuốc xong, Cố Vân Cảnh đã giãy dụa, Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng đè vai Cố Vân Cảnh, sụt sùi nói:

"Cố Trung với một số người khác cách trung tâm vụ nổ rất gần, cho nên hài cốt không còn. Mặc dù đã được thu nhặt lại đại đa số nhưng... không thể xác định được trong đó ai là Cố Trung... Bởi vì không cách nào xác định được cụ thể là ai, cho nên An Vương ca ca đã tập trung lại, cho xây mộ bia thật lớn, xem như là truy điệu cho họ."

Vô luận triều đại nào, chết không toàn thây là tối kỵ, là bi thảm nhất.

Cố Vân Cảnh run giọng nói: "Ngay cả toàn thây cũng không có sao? Toà mộ bia kia hiện tại ở đâu?"

"Vùng ngoại ô thành tây. Nhưng gần đây trời lạnh gió lớn, thân thể ngươi cốt hư, không nên đi ra ngoài. Chờ thời tiết khá hơn, chúng ta lại đi tế bái Cố Trung."

Binh lính chết trong Vạn Xuân Lâu có hơn trăm người, mặc dù kết cục bi thảm nhưng phẩm cấp thấp, nếu là bình thường sẽ chẳng ai để ở trong lòng, chớ nói đến chuyện phí tâm xây dựng mộ phần. Tiêu Trạm sở dĩ hưng sư động chúng như vậy nguyên nhân là vì Cố Trung. Do Tiêu Trạm thường xuyên đến Trấn Viễn Hầu Phủ, dần dà quen thuộc Cố Trung.

Cố Trung là bạn của Tiêu Trạm, lại có quan hệ không hề tầm thường với Cố Vân Cảnh, Tiêu Trạm vốn từng hạ lệnh sai người xây một ngôi mộ khí thế cho Cố Trung, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ bởi vì thi hài của các nạn nhân ở cùng một chỗ không thể nào phân chia, thành ra chỉ đành xây một cái mộ tập trung thật lớn như thế.

Cố Vân Cảnh biết rõ nội tình, chậm rãi nói: "An Vương điện hạ thật sự có lòng."

Tiêu Mộ Tuyết khẽ thở dài: "Vân Cảnh, ta biết ngươi không dễ chịu, nhưng bây giờ không phải là lúc khổ sở. Việc chúng ta cần làm chính là phá án, nhanh chóng bắt được vây cánh Khúc Phi Khanh, bắt chúng đưa ra công lý để an ủi bọn họ trên trời có linh thiêng."

Công chúa nhìn phò mã vài lần, lại dặn dò: "Việc này nghe ta, chờ qua một thời gian, khi nào ngươi khá hơn lại ra ngoài, được không?"

Cố Vân Cảnh là hai mẹ con Vũ Thanh U vất vả kéo về từ quỷ môn quan, Tiêu Mộ Tuyết sẽ không để phò mã mong manh của nàng lại đi nhận đả kích. Tuy là người nào khi nhìn thấy tòa mộ phần kia đều có khả năng sẽ rất bi thương, nhưng nếu Cố Vân Cảnh đã được ổn định tâm lý, chuẩn bị kỹ càng, rồi lại đi bái tế, thì dù có bi thương cũng sẽ đỡ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Chỉ bằng tình nghĩa giữa nàng và Cố Trung, Cố Vân Cảnh không thể đợi thêm được nữa, hiện tại muốn chạy đến ngoại ô thành tây ngay, nhưng nàng vẫn nhịn được nội tâm xúc động. Không phải vì thể hư, không phải vì thời tiết lanh, mà bởi vì hiện tại nàng không thể tùy tiện lộ diện - Tiêu Tông tất sẽ mượn cơ hội này (nàng trọng thương) mà mưu đồ một vài chuyện, nếu để bọn họ biết nàng tỉnh lại, như vậy bọn họ hoặc sẽ kín đáo hơn, hoặc sẽ từ bỏ không làm, thì khi Tiêu Trạm muốn diệt trừ bọn họ lại phải đi tìm thời cơ phù hợp khác. Cố Vân Cảnh đương nhiên sẽ không để cho cơ hội thanh trừ thế lực Chiêu vương Tiêu Tông khi không chạy mất hết. Địa vị của Cố Trung trong lòng nàng là nặng, nhưng không nặng bằng triều cương, không nặng bằng quyết tâm phụ tá Tiêu Trạm, gầy dựng một quốc gia thái bình thịnh thế.

Cố Vân Cảnh gạt nước mắt sắp rơi xuống, gật đầu: "Uhm. Ta nghe nàng."

Ước chừng nửa canh giờ qua đi, tắm thuốc hoàn tất, Tiêu Mộ Tuyết lau khô người Cố Vân Cảnh – khi sờ đến bả vai gầy gò của phò mã, nàng lại đau lòng... Cố Vân Cảnh cực kỳ gầy... Bình thường Cố Vân Cảnh mặc trường bào, nó rộng thùng thình nên che đậy được thân hình gầy yếu, nhưng bây giờ... Công chúa điện hạ ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng. Mặc dù đã từng nhìn qua cơ thể của nhau ở những lúc mây mưa, nhưng khi đó nàng ý loạ.n tình mê, cả quá trình chỉ nhắm mắt hưởng thụ, không có chút chú ý đến vấn đề Cố Vân Cảnh gầy yếu. Cho tới hôm nay, Tiêu Mộ Tuyết mới có cơ hội thưởng thức cở thể Cố Vân Cảnh, có điều khi đụng chạm đến xương sống lồi rõ ra của phò mã, toàn bộ trái tim công chúa như bị nhấc lên.

"Vân Cảnh, ngươi quá gầy, về sau ta phải giám sát ngươi ăn thêm mấy bát cơm."

"Ta không phải người dễ béo, dù ăn nhiều cơm cũng vẫn gầy như vậy à." Cố Vân Cảnh nói. Rồi nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Mộ Tuyết cau mày, nói thêm, "Nhưng ta sẽ cố gắng."

......

Lúc này, một chỗ vắng vẻ trong hậu viện Hầu phủ, hai mẹ con Vũ Thanh U, Thượng Quan Hề Nhược cùng nhau ngồi trên băng ghế đá. Một người lo lắng. Một người nghiêm túc.

Vũ Thanh U mở miệng trước:

"Hề Nhược, mẹ có một số việc cần thương nghị với con một chút."

Cái gọi là mẹ con liền tâm, Thượng Quan Hề Nhược ngước mắt, khi va chạm với ánh mắt của Vũ Thanh U, nàng đã biết mẹ mình muốn nói cái gì. Không ngoài chuyện tình giữa nàng và Cố Vân Cảnh đâu.

Con người trong quá trình trưởng thành đều sẽ có thay đổi, nhất là suy nghĩ và tình cảm là thay đổi rõ ràng nhất, điểm này Thượng Quan Hề Nhược thể hiện rất rõ. Mấy năm trước, nàng vẫn là một đứa trẻ thích khóc và ồn ào, thường xuyên dắt lấy quần áo Cố Vân Cảnh đòi hỏi các loại điêu khắc. Nếu Cố Vân Cảnh không cho, Thượng Quan Hề Nhược khóc luôn - nàng lúc ấy thiên chân vô tà, hoạt bát như thế đó, nhưng kể từ khi Cố Vân Cảnh rời đi Vong Ưu Cốc trở lại hoàng thành, Thượng Quan Hề Nhược bỗng trưởng thành lên rất nhiều, không còn là đứa trẻ thích khóc và ồn ào như trước, mà biến thành thiếu nữ đặt mình vào hoàn cảnh Cố Vân Cảnh mà suy nghĩ. Nàng bắt đầu lo lắng sức khỏe của Cố Vân Cảnh, lo lắng thân phận bí mật của Cố Vân Cảnh, cũng lo lắng luôn Cố Vân Cảnh ở chung với công chúa điện hạ như thế nào... Tóm lại là bất cứ chuyện gì liên quan đến Cố Vân Cảnh, Thượng Quan Hề Nhược suy tư một lần, lo lắng mười lần. Thượng Quan Hề Nhược vốn đã yêu Cố Vân Cảnh, nhưng do khi đó còn nhỏ, không biết tình cảm này sẽ phát triển mãnh liệt, lúc đó chỉ muốn theo đuổi một cuộc sống ngây thơ lãng mạn của thiếu niên chứ không muốn để lộ tình cảm này ra. Để bây giờ khi lớn lên, mới biết được tình cảm của mình dành cho Cố Vân Cảnh đã khắc sâu đến cỡ nào... Vô số đêm thâu, tại Vong Ưu Cốc, trong rừng trúc, dưới ánh trăng, nàng thổi lấy từ khúc « cao sơn lưu thủy » từng chơi cùng với Cố Vân Cảnh. Khúc âm hỗn loạn, ruột mềm trăm mối, chỉ là vì một người. Chỉ tiếc, dù là lấy khúc tiếng như côn sơn ngọc nát, Cố Vân Cảnh cũng sẽ không giống năm đó nghe tiếng chạy đến, mặc thanh sam ngồi trên băng ghế đá, đỡ bộ cổ cầm đàn tấu với nàng. Thượng Quan Hề Nhược không thể nào kể rõ tâm sự của mình, chỉ có thể dùng tiếng đàn biểu đạt tình cảm trong lòng, biểu đạt sự nhớ nhung đối với Cố Vân Cảnh. Nàng yêu Cố Vân Cảnh. Nàng còn tưởng rằng giữa Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết không có tình yêu, chỉ có một tờ khế ước, nàng chờ đợi khi khế ước hết tác dụng nàng sẽ thổ lộ phương tâm. Nàng vẫn cho rằng đây là chuyện thiết thực, có khả năng xảy ra, nhưng hôm nay đi vào Hầu phủ, nàng mới biết tâm nguyện của mình vĩnh viễn không có khả năng thực hiện bởi vì Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết cực kỳ ân ái. Mặc dù không có trải qua tình yêu phong phú lên xuống chập trùng nhưng bởi vì luôn chôn giấu tình cảm trong lòng cho nên nội tâm của Thượng Quan Hề Nhược cực kỳ mẫn cảm, nhất là đối với mảng tình cảm, khi nãy ở trong phòng đó, nàng đã bắt được tin tức mà hai người kia truyền ra từ biểu cảm, nét mặt, từng cái nhăn mày... Một khắc đó, lòng dạ Thượng Quan Hề Nhược như tro tàn, nhưng nàng còn phải ở trước mặt mọi người bảo trì miễn cưỡng vui cười thần sắc, quả thực không dễ chịu. Hiện tại đối mặt với mẹ của mình, nàng cũng không cần kiềm chế, nàng cũng đang muốn thổ lộ tất cả ý nghĩ trong lòng mình nói cho mẹ mình nghe.

Thượng Quan Hề Nhược khẽ nói:

"Con biết mẹ muốn nói cái gì. Có phải chuyện giữa con với sư tỷ không?"

Biết con gái không ai bằng mẹ, tình cảm của Thượng Quan Hề Nhược dành cho Cố Vân Cảnh, Vũ Thanh U thấy hết. Bà gật đầu, trong ánh mắt chứa nhiều trìu mến và đau lòng:

"Con cũng nhìn thấy Vân Cảnh và công chúa rất ân ái đó... Cho nên, mẹ cảm thấy hay là con từ bỏ đi. Vân Cảnh không phải là người con có thể theo đuổi. Tình cảm mà không có kết quả như thế này, người bị thương chỉ có chính con mà thôi."

Thượng Quan Hề Nhược thảm đạm cười: "Con có thể tuỳ tiện buông xuống tình cảm này sao mẹ? Nhưng nếu là như vậy thì tình cảm của con cũng không có gì đáng trân quý."

Vũ Thanh U có chút giật mình, cuống quít hỏi: "Lẽ nào con muốn...?"

Bà nghĩ con gái mình muốn chặn ngang Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết... Tuy không thể cầm dao đoạt tình nhưng chân chính yêu đến cốt tủy, sâu trong linh hồn thì còn quản cái gì không thích hợp, không thể làm? Vũ Thanh U cảm thấy với cái trạng thái như bây giờ của con gái mình, khó đảm bảo nàng không có ý tưởng này.

"Hề Nhược, con từ từ, hãy nghe mẹ nói, con ngàn vạn lần không thể đi cầm dao đoạt tình như thế kia, nó sẽ chỉ thêm khổ cho cả ba người thôi!" Bà khuyên can ngay. "Vân Cảnh sư tỷ con thật sự yêu công chúa đó, coi như con dùng một vài thủ đoạn ám muội để chiếm trái tim của nàng thì mẹ cảm thấy cũng không có khả năng, đến lúc đó, tình cảm tỷ muội của hai đứa hoàn toàn vỡ tan, không thể cứu vãn được nữa. Mà khoan hãy nói đến điểm ấy, con nhìn công chúa xem... Nếu như nói Vân Cảnh yêu công chúa là yêu đến tận xương thì công chúa yêu Vân Cảnh là yêu đến sâu trong linh hồn."

"Nhưng công chúa không biết thân phận thật của sư tỷ- nếu nàng ấy biết, chắc chắn sẽ giận tím mặt, rồi sư tỷ cũng liên đới bị trị tội. Con muốn cố gắng... không phải hoàn toàn là vì mình, mà là vì sư tỷ. Mẹ cảm thấy nàng thật có thể sống cùng công chúa điện hạ sao?" Thượng Quan Hề Nhược nói.

Vũ Thanh U nhìn xem trong mắt con gái còn có chút hy vọng thì rất không đành lòng nói ra chân tướng, nhưng vì phải giải quyết dứt khoát để gút mắc các bên triệt để kết thúc, bà cần phải nói.

"Con vẫn chưa biết, công chúa đã biết thân phận Vân Cảnh rồi. Nàng ấy không những biết, mà còn nguyện ý yêu Vân Cảnh như thế, con nói xem, tình yêu đó không phải là yêu đến sâu trong linh hồn sao?"

Mắt Thượng Quan Hề Nhược tối sầm, hi vọng của nàng lại bị dập tắt... Nàng che ngực, tim như bị đao cắt hai lần, đau đến nàng muốn khóc. Bỏ qua yếu tố bản thân, nàng lại rất muốn cười bởi vì Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết yêu nhau là một chuyện đáng được chúc phúc.

Nội tâm Thượng Quan Hề Nhược nửa vui nửa buồn. Mãi rất lâu về sau nàng mới nói:

"Rất tốt, sư tỷ không cần lo lắng thân phận bị bại lộ nữa."

Vũ Thanh U không đành lòng hỏi: "Cho nên, Hề Nhược, bây giờ con hiểu ý mẹ nói sao? Nếu hai người họ không có yêu nhau, con còn có thể cố gắng. Nhưng hiện tại họ đã là một đôi ân ái, mẹ hy vọng con có thể cất giấu cái tình cảm này đi, dù cho con vẫn còn yêu Vân Cảnh cũng không thể biểu lộ."

Vũ Thanh U sở dĩ nói như vậy cũng là vì Cố Vân Cảnh suy nghĩ. Bà biết rõ cá tính tên đồ đệ này quá mức thiện lương - thiện lương đến mức có thể mưu đồ dùm cho người khác mọi chuyện, còn bản thân thì lại không để ý - nàng và con gái bà có tình cảm thanh mai trúc mã, lấy cá tính Cố Vân Cảnh tới nói thì nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn tổn thương Thượng Quan Hề Nhược. Vũ Thanh U có thể tưởng tượng được cảnh Cố Vân Cảnh nếu biết tâm ý con gái mình thì sẽ lâm vào cảnh bất lực, rối rắm như thế nào? Chẳng bằng để Thượng Quan Hề Nhược chôn giấu bí mật này trong lòng, vĩnh viễn không lộ ra. Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Mặc dù biết như vậy là rất tàn nhẫn đối với Thượng Quan Hề Nhược, nhưng còn cách nào đâu? Có lẽ, con gái bà thích Cố Vân Cảnh vốn đã là một điều tàn nhẫn rồi.

Cũng may là Thượng Quan Hề Nhược đã quen... Hai năm qua, nàng một mực cất giấu nó rất nghiêm cẩn, chưa từng để lộ ra trước bất kỳ ai, bởi vậy Thượng Quan Hề Nhược bây giờ có thể chấp nhận sự tàn nhẫn này.

Bên trong khuôn mặt sáng rỡ phảng phất nét bi ai, tiếng nói thanh thúy êm tai đột nhiên cũng biến thành có chút khàn, "Con biết nên làm như thế nào. Con biết sư tỷ và công chúa tình cảm sâu đậm, con cũng không có nghĩ là sẽ chia rẽ bọn họ. Nhưng nếu có một ngày... nếu có một ngày, con có cơ hội thích hợp, con nhất định sẽ cho sư tỷ thấy tâm ý của con, bởi vì con không muốn mang theo tiếc nuối rời đi nhân thế."

Vũ Thanh U kéo tay con gái đặt ở tim mình cầm nắm thật chặt, dường như đang truyền sức mạnh và ấm áp cho nàng, tay còn lại thì chậm rãi lau nước mắt cho nàng.

"Mẹ biết trong lòng con khó chịu, muốn khóc cứ khóc, đừng kìm nén, như vậy không tốt.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Vị Có Một Không Hai
2. Ngoan, Hôn Anh
3. Đợi Tôi Sau Giờ Học
4. Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính
=====================================

Vũ Thanh U đã biết tâm sự của Thượng Quan Hề Nhược khi còn ở Vong Ưu Cốc, nhưng dù gì cũng là nỗi đau của con gái, bà không không đành nói ra, mà Thượng Quan Hề Nhược cũng không thích tìm bà thổ lộ, bởi vậy bà cũng chưa từng tận tình khuyên bảo Thượng Quan Hề Nhược xử lý vấn đề tình cảm của mình như thế nào. Nay đã nói rõ đến mức này, con gái bà không cần giống như trước mà kìm nén, có gì khó chịu đau khổ cứ phát tiết. Có điều, ngoài Vũ Thanh U ý liệu, Thượng Quan Hề Nhược thật kiên cường, đến nỗi làm bà cảm thấy con gái mình thay da đổi thịt đến khó tin... Nếu dựa theo tính tình trước kia của nàng, Thượng Quan Hề Nhược nhất định là sẽ khóc thật to... Dù không có khóc to thì cũng sẽ trốn trong lòng bà nức nở. Nhưng bây giờ, cả hai tình huống kia đều không xảy ra, trái lại chỉ là bình tĩnh nhìn Vũ Thanh U nói:

"Con không còn là con nít nữa, mẹ không cần phải lo cho con. Con không sao. Con sẽ xử lý tốt. Sẽ không để cho sư tỷ và công chúa thêm buồn phiền. Cũng sẽ không để mọi người nhọc lòng vì con."

Thượng Quan Hề Nhược lấy tay lau nước mắt, đối với Vũ Thanh U điềm đạm cười.

Vũ Thanh U bùi ngùi nói: "Hề Nhược trưởng thành."

......

Khang vương phủ.

Tiêu Liên hồi phủ, tâm tình vẫn còn nặng trĩu. Hắn vốn tưởng Hoàng Phủ Vân có thể chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng, nhưng không ngờ kết quả là công dã tràng. Mà Hoàng Phủ Vân lại không có quá nhiều biểu lộ dị dạng, ông ta cực kỳ lạnh nhạt, nâng chung trà lên và thảnh thơi uống. Tiêu Liên luôn cảm thấy ông ta hết sức kỳ quái... Trên mặt người này rõ ràng không hề có vẻ nhụt chí nào... Tiêu Liên cẩn thận thăm dò:

"Tiên sinh, có phải ngươi có cách cứu phụ hoàng?"

Tiêu Liên cũng không biết vì sao hắn lại phải hỏi như vậy... Có lẽ là do ánh mắt và nét mặt của Hoàng Phủ Vân cho hắn có can đảm đi.

Hoàng Phủ Vân nhấp trà, nói: "Trà này ngon thật. Hơn hai mươi năm rồi, hương vị hồ châu thính tuyết vẫn không thay đổi. À không, không chỉ có không thay đổi, mà dường như càng ngày càng ngon. Hm, với cái lá như thế này, là chủng loại ngày nay mới bồi dưỡng sao? Không tệ, không tệ. Tốt hơn trước kia không ít."

Tiêu Liên sững sờ, vừa khiếp sợ vừa không hiểu nhìn Hoàng Phủ Vân bởi vì hồ châu thính tuyết là một loại trà ngon nhất trong các loại trà. Nó có cái tên cực kỳ phong nhã, song nguồn gốc cái tên đó thì lại rất là dài."

Nghe nói hơn hai mươi năm trước, con cái của Tiên đế Tiêu Chấn đông đảo, tổng cộng có tới mười sáu người. Trong đó có người tinh thông chính trị, có người năng chinh thiện chiến, có người phong nhã. Nói đến phong nhã thì không phải Tiêu Hoắc – con trai thứ mười ba của Tiêu Chấn – thì sẽ không có ai có thể hơn. Nghe nói, vị Thập tam gia này không giống bình thường. Hắn không có chí khí gì to lớn mà chỉ có sở thích đấu chim, vui chơi ở lầu các thưởng thức trà.

Vị vương gia này có vẻ bề ngoài vô cùng tốt, tối ngày vô công rỗi nghề, ăn mặc quần áo màu vàng óng không nghiêm chỉnh, hở hang, sau lưng thì treo túi thuốc phiện. Tay thì cầm lồng chim, nửa đứng nửa dựa vào cửa. Mặt mày hắn tinh xảo, tướng tá vô cùng tốt, có thể diễn dịch phát huy hương vị vô lại vô cùng tinh tế. Du côn/lưu manh/vô lại mà không mất phong nhã chính là đặc tính của Tiêu Hoắc. Hắn tinh thông trà đạo, đối với trà vô cùng xem trọng. Có thể nói hiện tại, các tri thức thưởng thức trà, phương pháp, giám định và thưởng thức trà như thế nào trong các sách xưa phần lớn là hắn lưu truyền.

Hắn không tranh không đoạt, mỗi ngày sống một cuộc sống tiêu dao của riêng mình, vì vậy mà kết bạn với một nhóm người tri thức. Bọn họ thường xuyên tụ tập ở trong đình Hồ Châu của hắn. Người cùng chí hướng cùng chuyện trò, cùng nằm trên tháp nhìn tuyết thưởng trà... Vui thay, sướng thay, may mắn thay!

Có một ngày, bên ngoài tiểu đình Hồ Châu rơi tuyết lớn, vương gia đúng lúc tận tâm trồng được một loại trà, nhưng chưa có đặt tên. Thế là hắn bưng trà, xiêu vẹo vất vưởng tựa ở lan can, rồi bỗng trông thấy bông tuyết bay tới rơi trên vai... Vương gia bỗng sinh ra một ý niệm trong đầu, thế là đặt tên trà này là Hồ Châu thính tuyết.

Người phong nhã cuối cùng chạy không khỏi kết quả bi thảm... Tiêu Quan sau khi kế vị có chiều hướng muốn đồ sát huynh đệ, Tiêu Hoắc là một trong số đó. Dù là vị vương gia này không có dị tâm, ngày ngày chỉ muốn tiêu dao, nhưng Tiêu Quan khi đó bị bệnh đa nghi rất nặng, mà Tiêu Hoắc tuy không có thực quyền song lại có kết giao với nhóm người trí thức. Người trí thức thì trọng tình nghĩa, tài hoa văn chương phi phàm, bản lĩnh khẩu tru bút phạt (dùng ngòi bút làm vũ khí) của họ không hề thua kém gươm đao vũ khí trong tay võ tướng, Tiêu Quan sợ Tiêu Hoắc giật dây bọn họ cho nên thu hồi phủ đệ Tiêu Hoắc để ban thưởng cho một vị tướng quân có công. Tướng quân thì vũ phu, không hiểu phong nhã hay tư tưởng, cảm thấy tiểu đình Hồ Châu không có giá trị gì để để lại cho nên phá bỏ, đổi thành trường luyện võ.

Đến đây, trụ sở của nhóm người trí thức mà Thập tam gia quen biết bị sụp đổ. Rất nhiều đại thần qua lại thân thiết với Tiêu Hoắc đều không có kết cục tốt. Còn bản thân vị Thập tam hoàng tử, bởi vì bị liên lụy với cụu Thái tử, đầu một nơi thân một nẻo.

Hồ châu thính tuyết là một loại trà rất ngon cho nên nó được giữ lại, nhưng bởi vì là Tiêu Hoắc đặt tên cho nên Tiêu Quan để người ta sửa lại thành Thiên đường nhân gian.

Sau này, cái tên đó trở thành cấm kỵ, hiếm ai dám nói ra cái tên cũ. Cho nên bây giờ Khang vương chấn kinh, run rẩy hỏi:

"Tiên sinh, ngươi vừa mới nói gì?"