Khế Ước Phò Mã

Chương 162



162.

Cố Vân Cảnh vốn muốn nói "Sao phải khổ vậy chứ? Tương lai còn một đoạn đường rất dài phải đi." Nhưng khi trông thấy vẻ mặt cứng cỏi của Tố Thu, câu nói này rõ ràng bị nghẹn tại cổ họng, nhả không ra.

Cố Vân Cảnh trầm tư một hồi lại nói:

"Tốt, cô đã khăng khăng như thế, ta thế nào nhẫn tâm phật ý của cô. Cô nguyện ý ở lại Hầu phủ, vậy cứ ở lại đi."

Tố Thu cảm ơn xong rồi đứng ở một bên. Không lên tiếng. Yên lặng nhìn bài vị Cố Trung. Cố Vân Cảnh cũng không nói gì thêm. Đốt ba cây nhang tế bái Cố Trung. Tế bái xong thì cắm nhang vào lư hương. Lại rót hai chén rượu. Tay trái tay phải đều cầm một chén, buồn bã nói:

"Đây là túy hoa điêu, khi còn sống ngươi thích uống nhất. Chén rượu thứ nhất, ta kính ngươi!"

Dứt lời, nàng đem rượu trong tay trái vẩy trước bài vị Cố Trung, tay phải giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

"Qua nhiều năm như vậy, ngươi đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực tại Hầu phủ, không oán không hối, chưa từng so đo, chỉ cầu một lòng làm tốt công việc. Chén rượu thứ hai, ta kính ngươi!"

Cố Vân Cảnh tái diễn lại động tác cũ một lần nữa.

"Ngươi, vì công vụ mà hi sinh! Chén rượu thứ ba này, ta kính ngươi!"

Cố Vân Cảnh thể yếu, không nên uống rượu, hiện tại trọng thương chưa lành càng không thể uống. Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Tuyết nhỏ giọng ngăn cản:

"Vân Cảnh, ngươi uống ít chút."

Công chúa vươn tay, muốn cầm đi chén rượu nhưng Cố Vân Cảnh vẫn tránh đi.

"Ta biết ta không nên uống rượu nhưng ba chén này bất kể như thế nào ta cũng phải uống. Hắn khi còn sống từng nói, hi vọng có một ngày cùng ta uống một trận, không say không về, hiện tại xem ra, nguyện vọng này không thực hiện được nữa rồi, cho nên ta phải cùng hắn uống ba chén rượu cuối cùng này." Cố Vân Cảnh kiên trì nói.

Thanh âm vô tận bi thống cùng thê lương.

Tiêu Mộ Tuyết biết chủ tớ hai người tình cảm rất sâu đậm, Cố Vân Cảnh nói đã đến nước này, nàng sao khuyên can được nữa? Chỉ lẳng lặng hầu ở một bên, nhìn xem Phò mã uống rượu.

Yết hầu Cố Vân Cảnh phát lên tiếng ực ực, chén rượu thứ ba đã vào trong bụng. Túy hoa điêu là rượu mạnh, nó làm yết hầu nàng đau nhức, đến nỗi mắt nàng rơm rớm nước mắt. Kỳ thật nàng cũng không phân biệt được nước mắt này đến cùng là do rượu, hay do Cố Trung mà chảy, hay là cả hai.

Cố Vân Cảnh vuốt trán, lảo đảo về sau hai bước, Tiêu Mộ Tuyết thấy thế vội đỡ, ôn nhu nói: "Vân Cảnh, lễ đã hoàn, muốn nghỉ ngơi hay không?"

Cố Vân Cảnh khoát tay nói: "Không cần, ta có thể chịu đựng được, ta muốn ở chỗ này với Cố Trung một hồi. Ngày xưa ta chỉ lo công vụ, chưa từng có cơ hội lắng nghe hắn. Ta vẫn luôn biết Cố Trung có rất nhiều lời muốn nói với ta."

Trong nội tâm nàng rất tự trách bởi vì cuối cùng không còn nghe được tiếng nói của Cố Trung nữa. Nếu có thể trở lại quá khứ, Cố Vân Cảnh cảm thấy vô luận bận rộn thế nào đi chăng nữa nàng nhất định sẽ dành một đêm trăng sáng để nâng cốc chuyện trò vui vẻ với Cố Trung. Chỉ tiếc thời gian như nước, người mất rồi, một khi đi qua, làm sao có thể ngược dòng tìm lại.

Tiêu Mộ Tuyết từ bỏ thuyết phục Cố Vân Cảnh, nàng thở dài, cầm khăn lau nước mắt và vết rượu lưu tại khóe miệng Phò mã.

"Vậy chúng ta cùng nhau trò chuyện với hắn."

Cố Vân Cảnh trước bài vị nói rất nhiều, từ chuyện vặt cho đến đại sự. Nàng gian nan cười:

"Tiểu tử ngươi sao lại không có diễm phúc, Tố Thu cô nương tốt bao nhiêu, ngươi nhẫn tâm bỏ nàng mà đi? Ngươi đi như vậy, nàng về sau phải sống trong đau khổ rồi."

Cố Vân Cảnh đã nghĩ Tố Thu hơi nhu nhược rồi. Nàng đúng là rất thích Cố Trung. Cái chết của đối phương xác thực mang đến sự đả kích không nhỏ cho nàng. Nhưng cũng không đến mức làm nàng sống trong bi thương tiêu cực. Tố Thu tuy là nữ giới nhưng cầm được buông được, tư tưởng của nàng thậm chí còn rộng rãi hơn cả nam giới. Nàng biết chuyện cũ đã qua, bi thương vì nó quá nhiều cũng không giải quyết được gì. Điều cấp thiết nhất cũng là hữu dụng nhất bây giờ là kế thừa ý chí của người đã mất - bắt lấy hung thủ, giúp Cố Trung và những người vô tội chết thảm báo thù rửa hận.

Tố Thu cũng đổ vài chén rượu, vẩy trước linh tiền Cố Trung, kiên cường nói: "Cố Trung, ngày đó ngươi cứu ta một mạng, từ đó trở đi, trong lòng ta đã có ngươi. Sau này, ở Hầu phủ tiếp xúc, tình cảm của ta dành cho người ngày càng sâu đậm. Mặc dù chúng ta chưa chính thức thành hôn, nhưng kể từ ngày An Vương điện hạ và Phò mã nhắc tới hôn sự của chúng ta thì trong lòng ta đã coi ngươi là chồng. Ngươi qua đời, ta vô cùng bi thống, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đắm chìm mãi trong bi thống, từ nay về sau ta sẽ thay ngươi chiếu cố Phò mã."

Lúc Tố Thu chịu tiếp cận Lữ Trọng, Cố Vân Cảnh đã nhìn ra nàng là một người rất can đảm, nhưng vẫn không ngờ ở tại thời điểm mất đi người yêu thương này nàng vẫn còn bảo trì được tâm cảnh rộng rãi và ý chí như thế, thật khiến cho người ta khâm phục. Cố Vân Cảnh quay đầu lại chú ý nhìn Tố Thu một chút, trong ánh mắt tất cả đều là kính nể.

Hầu phủ vì Cố Trung tổ chức đám tang long trọng, Vũ Thanh U và Thượng Quan Hề Nhược vốn là khách, không cần có mặt ở buổi cúng thất này, nhưng bởi vì họ từ Thải Nguyệt biết được Cố Trung tận tâm tẫn trách, luôn luôn bảo vệ Cố Vân Cảnh, cũng không có tính toán hắn là hạ nhân mà là coi hắn như thân nhân đối đãi. Vả lại, trong mắt họ, chỉ cần là người làm bạn, có chiếu cố Cố Vân Cảnh, đều được họ tôn trọng và cảm kích. Cho nên, mẹ con Vũ Thanh U tại Thải Nguyệt dẫn đầu đi đến sảnh truy điệu Cố Trung. Nguyên bản Vũ Thanh U và Tố Thu cũng không gặp nhau, nhưng ở Hầu phủ mấy ngày có tiếp xúc – Thải Nguyệt thường ở bếp nấu thuốc, Tố Thu thì theo phụ giúp – thuốc Vũ Thanh U mang từ Vong Ưu Cốc tới, khi nấu lên sẽ có mùi rất nồng, lại gay mũi, nhưng Tố Thu chưa hề có nửa câu phàn nàn, chỉ yên lặng đi theo sau lưng Thải Nguyệt nấu thuốc cho Cố Vân Cảnh. Những yếu tố đó đã đủ để Vũ Thanh U đối với vị cô nương tướng mạo cực đẹp này đột nhiên phát sinh hảo cảm.

Vũ Thanh U chậm rãi đi đến trước mặt Tố Thu, nói với nàng một vài lời, chủ yếu là những lời khuyên nàng phải bảo trọng, nén bi thương vân vân. Xuất phát từ đồng tình, Thượng Quan Hề Nhược cũng nhỏ giọng an ủi Tố Thu. Hai mẹ con đốt nén nhang, tế bái Cố Trung.

Mọi người cứ như thế ở trong sảnh rất nhiều canh giờ, cho đến mặt trời sắp lặn, đến thời gian dùng cơm tối mới rời khỏi. Bởi vì Tố Thu còn muốn tiếp tục túc trực bên linh cữu cho nên nàng ở lại.

Vũ Thanh U đi ra sảnh về sau cảm thán nói: "Cố Trung, đứa nhỏ này tốt bao nhiêu cứ như vậy không còn. Thế sự thật vô thường."

Cái chết của Cố Trung khiến Cố Vân Cảnh đối với sinh mệnh hiểu thấu đáo rất nhiều, nàng sinh ra cảm khái: "Xác thực như thế. Nếu cẩn thận suy nghĩ mới thấy, sinh tử bất quá chỉ trong chốc lát. Mỗi một khoảnh khắc còn sống, ai có thể biết một giây sau lại sẽ phát sinh cái gì? Cố Trung còn trẻ, còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành. Những tâm nguyện này coi như đến cuối cùng đều đã biến thành tiếc nuối. Nhân sinh sợ nhất không phải chết, mà là mang theo tiếc nuối rời đi."

"Bởi vậy khi chúng ta còn sống, phải nắm chắc cơ hội, tận hưởng lạc thú trước mắt, giảm bớt tiếc nuối." Cố Vân Cảnh nhìn Tiêu Mộ Tuyết một chút, nói tiếp, "Trước kia con một mực xem việc phụ tá An Vương điện hạ thành tựu thiên cổ như là nhiệm vụ của mình, một năm qua vì nó mà đã bôn ba lao lực, nhiều lần sinh tử. Con cho rằng như thế là dâng hiến vì sự nghiệp vĩ đại... Mãi cho đến khi gặp phải vụ nổ đó, con mới hiểu ra, con đã ích kỷ biết bao nhiêu."

"Lúc bị trọng thương, gần như tử vong, toàn thân đau đến mất ý thức, duy nhất chỉ có một chút xíu ý thức còn sót lại là não. Thời khắc sống còn, điều mà con nghĩ không phải là thiên cổ bá nghiệp, mà là Tuyết Nhi."

"Lúc đó con chỉ nghĩ con không thể chết, nhất định không thể chết, bởi vì con còn có rất nhiều chuyện chưa làm được cùng với nàng. Tụi con chưa cùng nhau ngắm tuyết, cưỡi ngựa, thưởng hoa mai,... Còn có rất nhiều chuyện đẹp đẽ mà có ý nghĩa không có thời gian đi làm. Con đã coi những chuyện đó trở thành tiếc nuối, may mà trời có mắt, cuối cùng để mọi người cứu con trở về. Hiện tại vất vả sống lại, con muốn có trách nhiệm với chính sinh mệnh của mình, có trách nhiệm với Tuyết Nhi, tuyệt đối sẽ không ỷ lại, tùy ý chà đạp sức khỏe."

Vũ Thanh U nghe xong trong lòng an ủi không ít, nói: "Người trải qua sinh tử, sinh ra cảm khái quả nhiên sâu sắc. Nghe ngươi nói như vậy ý là muốn quay về Vong Ưu Cốc dưỡng bệnh đúng không? Mạch tượng ngươi hỗn loạn, tâm thần không yên, chắc là có rất nhiều chuyện tích tụ tại tâm, tình huống này đúng là cần trở về dưỡng bệnh. Một ngày ngươi còn ở hoàng thành sẽ chỉ làm tình huống càng thêm tệ mà thôi. Ta cùng Hề Nhược đã nghe qua những đại sự trong triều, biết bản tính của ngươi là không tra xét đến cùng thì sẽ không đi về Vong Ưu Cốc. Vì để cho ngươi có thể không có vương vấn chuyện gì mà trở về, ta đặc biệt đi theo Hề Nhược đến đây, chính là hi vọng có thể giúp ngươi, để ngươi tận lực không mệt nhọc. Hiện tại Cố Trung cũng qua bảy ngày rồi, ngươi chọn một ngày về Vong Ưu Cốc đi, ở đây giao cho ta và Hề Nhược là được."

Thải Nguyệt nghe xong vội vàng gật đầu, nàng hoàn toàn tán thành ý kiến này. Kỳ thật từ khi Cố Vân Cảnh thổ huyết, Thải Nguyệt đã một mực thuyết phục nàng về Vong Ưu Cốc dưỡng bệnh. Nhưng Cố Vân Cảnh bướng bỉnh, vô luận Thải Nguyệt khuyên như thế nào cũng không được. Thải Nguyệt tự biết thân phận của mình hèn mọn, thấy nói thêm nhiều cũng không tốt, bởi vậy đã ở trong thư xin nhờ Vũ Thanh U nhất định phải khuyên Cố Vân Cảnh về Vong Ưu Cốc. Mà cũng không cần Thải Nguyệt dặn dò, Vũ Thanh U sau khi xem hết thể trạng của Cố Vân Cảnh cũng không muốn để đồ đệ ở lại hoàng thành, tiếp tục lao tâm lao lực. Chỉ là mấy ngày nay không tìm thấy lý do thích hợp, cho nên khi thấy Cố Vân Cảnh cảm khái, vô tình bắt lời cho Vũ Thanh U, bà tự nhiên cũng thuận theo mà lựa lời nói.

Cố Vân Cảnh cụp mắt suy nghĩ một phen, vẫn lắc đầu: "Sư nương hiểu lầm ý con rồi. Con nói là sau này khi làm công vụ sẽ đồng thời chú ý tới thể trạng, sẽ không giống trước kia mỗi ngày bận rộn mà quên uống thuốc. Và sẽ dành thêm thời gian để cùng với Tuyết Nhi làm một số chuyện có ý nghĩa. Chứ không phải là muốn về Vong Ưu Cốc ngay bây giờ."