Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 4: Có một người yêu anh từ rất lâu (4)



Chu Y Y bê hai chén nước đường, đứng ở trước cửa thư phòng.

Cửa kép được một nửa, đèn trong phòng rất sáng, Tiết Bùi đang ngồi ở bên cạnh, đang viết cái gì đó trên giấy nháp, quay đầu giải thích cho nó công thức, ánh đèn ban đêm nhu hoà bao phủ ở trên người anh, từ gốc độ của cô, có thể nhìn thấy sườn mặt của anh, hoàn mỹ như một kiệt tác được thượng đế tạo ra, liền thấy ánh sáng trở nên vô cùng vi diệu.

Cô gõ cửa đi vào thư phòng, đem hai chén nước đường kia đặt ở trên bàn trà, nhỏ giọng nói: "tớ đem nước đường để đây, nếu đói bụng nhớ uống."

"Cảm ơn chị, vất vả rồi." Chu Viễn Đình thế nhưng sẽ nói ra những lời nói dễ nghe, trước mặt người ngoài nó luôn luôn ngoan ngoãn.

Chu Y Y đi qua đánh bụp một cái lên đầu nó, một chút cũng không nhẹ nhàng, Chu Viễn Đình đau mà quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, Chu Y Y cũng trừng mắt nhìn lại: "Vì có Tiết Bùi ở đây, mày liền nhanh chóng nghiêm túc học tập, thế thì qua quốc khánh, liền không có thời gian dạy bảo mày, còn nữa, mày đừng có nhắn WeChat quấy rầy người khác, khi mày không trả cho người ta phí học bổ túc."

Tiết Bùi nhìn bọn họ đùa giỡn, khóe hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Cậu đừng có hù dọa a Đình."

Anh nói xong liền duỗi tay cản cô lại, trong lúc lơ đãng ngón tay hai người chạm vào nhau, lòng bàn tay có chút nóng lên, Chu Y Y lập tức rụt tay về.

"Hôm nay tụ họp bạn bè như thế nào?" Hắn tùy ý hỏi.

"Vẫn như vậy, cũng không có gì đặc biệt."

"Tớ xem trong diễn đàn ảnh chụp rất náo nhiệt, có vài thầy cô giáo cũng đến." Hắn ý có điều chỉ.

"Thì rất nhiều người tới, năm nay người tới rất đông, lúc sau cô Chu cũng sới, cô còn hỏi vì sao năm nay cậu không tới, cô nghĩ rằng năm nay cậu sẽ đến, nên mới đồng ý tham gia." Chu Y Y suy nghĩ, đem nguyên lời nói chuyển tới anh, " Cô nói năm sau là cô về hưu rồi, cậu là học sinh ưu tú nhất của cô, cho nên muốn gặp lại cậu một lần."

Nhắc lại chuyện xưa, Tiết Bùi có chút cảm xúc, hầu kết giật giật: "Tớ hai ngày nữa định quay trở lại trường học, cậu làm gì, có muốn quay lại cùng tớ không?"

"Tớ không đi được," Chu Y Y xua xua tay, cười có chút xấu hổ, "Tớ chắc hẳn là nét bút hỏng trong sự nghiệp của cô giáo, không nên quay về tránh cho cô cảm thấy ngột ngạt."

"Lại nói bậy."

Tiết Bùi cười cười, giống khi còn nhỏ duỗi tay xoa xoa tóc cô.

Chu Y Y đối với loại thân mật này có mâu thuẫn, thân mình đều cứng đờ, tuy cô biết rằng ở trong mắt Tiết Bùi, hành động này chẳng qua là tiếp xúc bình thường giữa hai người, nhưng sau đó cô vẫn né tránh.

"Vậy các người tiếp tục tớ ra ngoài trước."

"Chờ chút, tớ có cái này cho cậu." Tiết Bùi gọi cô lại, từ góc thư phòng lấy ra một túi quà màu đen, "Ngày hôm qua cậu đi quá nhanh, chưa kịp đưa cho cậu."

Chu Y Y nhìn thấy logo của túi, biết rằng bên trong là đồ trang điểm của nhãn hiệu vô cùng quý giá, không duỗi tay nhận lấy: "Không cần, tớ dùng rất ít mỹ phẩm dưỡng da, tặng tớ cũng lãng phí."

Tuy rằng mỗi năm Tiết Bùi đều tặng cho cô một chút quà, có đôi khi sách bản giới hạn, có đôi khi lại là đồ hiệu quý, nhưng năm nay, cô nói với hắn không giống như những năm trước.

Tiết Bùi đang muốn nói thêm gì đó, Di động đặt trên bàn trà của Chu Y Y đột nhiên phát phát.

Là một tin từ WeChat.

Lý Trú: 【 ngủ rồi sao? 】

Thời điểm này, nhắn tin như vậy, vào giờ này khắc này bầu không khí trở nên có chút ái muội.

Tiết Bùi quay đầu nhìn cô một cái, đôi môi mím chặt.

Không biết Lý Trú tìm cô có chuyện gì, Chu Y Y thắc mắc mà nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị đem điện thoại cầm lên, tin nhắn thứ 2 lại tới tiếp.

【 vừa rồi, cậu có đồ để trên xe của tớ. 】

【 hình ảnh 】

Trong ảnh chụp là một cái móc chìa khóa, có thể do cô không cẩn thận lúc đứng dậy bị rớt từ trong túi ra.

......

Trong thư phòng không khí bỗng nhiên an tĩnh đến dị thường không biết Chu Viễn Đình ra ngoài khi nào, hiện tại cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cuối cùng là Tiết Bùi mở miệng trước, đánh vỡ trầm mặc này: "Vừa rồi là Lý Trú đưa cậu về sao"

"Đúng." Chu Y Y gật đầu.

Tiết Bùi thần sắc ngưng lại một chút, anh nhích gần cô một bước, anh lớn lên rất cao,ánh đèn đổ xuống anh bóng của anh bao trùm lấy cô, ngược lại có chút cảm giác áp bách mãnh liệt.

"Sao không gọi điện cho tớ, tớ đến đón cậu?"

Chu Y Y tránh ánh mắt của anh: "vừa lúc tiện đường, cũng không biết cậu có đang bận hay không."

Tiết Bùi cúi đầu, nghiêm túc tựa đầu hỏi: "Chẳng qua tớ nghe nói Lý Trú là đối tượng phát triển không tồi, tớ nghe cậu ta đang công tác ở Tân Thành, gần đây dì đang muốn cậu ổn định cuộc sống, nếu không có đối tượng nào tốt, thật ra có thể xem xét cậu ta......" Tiết Bùi nghiêng người đứng dựa vào giá sách, "Đương nhiên, bất kể là ai, tớ có thể giúp cậu quan sát hắn."

Bỗng nhiên một sợi dây bỗng đứt ra trong lồng ngực một tiếng chói tai.

Ngay lúc này, Chu Y Y không biết làm thế nào, ngược lại nở nụ cười, nụ cười lễ phép lại xa cách.

Cô nói: "Được, tớ đã biết, tớ sẽ lưu ý."

Buổi Tối hôm nay Tiết Bùi đi về rồi, Chu Y Y đang dọn dẹp phòng thì phát hiện hai món đồ, một cái là bài thi một cái là quyển sách màu xanh của bạn cùng lớp.

Bài thi kia nhăn nhúm được nhét ở tầng ngăn kéo thứ nhất trên giá sách, Giáy đã ố vàng, Nhưng những nét chữ rồng bay phượng múa vẫn rõ ràng.

Đây là năm đó Tiết Bùi bắt trước chữ ký của Chu Kiến Hưng năm đó, cấp 3 năm ấy cô thi học kỳ môn sinh học điểm rất kém, kém 2 điểm mới đạt tiêu chuẩn, không dám đem về nhà để ba mẹ ký tên, đành phải đi xin sự giúp đỡ của Tiết Bùi, Ngay Từ đầu Tiết Bùi rất có nguyên tắc, nói cái gì anh cũng không đồng ý, Chu Y Y năn nỉ ỉ ôi, lại làm nũng lại doạ, rốt cục anh mới gật đầu.

Vì để không có lần sau, Tiết Bùi bổ túc cho cô một học kì môn Sinh học, cuối cùng thi cuối kì cũng đạt được tiêu chuẩn.

Một khác kiện vật phẩm là một quyển nhật kí bạn học màu xanh, phong bì màu sắc rực rỡ, năm đó nhóm nhạc Nam Cực kì nổi tiếng, rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô năm đó, cô tìm được ở tỏng chiếc tủ cất đồ cũ, đã qua vài năm,một số trang đã bị nấm mốc, động một chút, còn có tro bụi rơi xuống.

Cô lật xem từng tờ, nhìn thấy những lời nhắn bạn học để lại, trong mắt chậm rãi dâng lên ấm áp.

Năm ấy mọi người vẫn còn non nớt, lời nhắn lại hoa hoè loè loẹt, cái gì đều có, Chu Thiến lúc ấy viết lời nhắn là:" Hy vọng bạn học Y Y của chúng ta ở tuổi 25 sẽ trở thành phú bà, sau đó mua cho tớ một House lớn, như vậy tớ liền không cần phải đi làm rồi.

Chu Y Y tức giận mà nở nụ cười, dùng di động chụp lại tờ này, chuẩn bị gửi cho Chu Thiến.

Chỉ là đột nhiên, nàng lật sang trang sau, nụ cười động lại ở khoé miệng, đốt ngón tay trở nên có chút trắng bệch.

Đó là lời chúc phúc Tiết Bùi viết cho cô, chữ của anh luôn luôn dễ dàng nhận biết, cứng cáp hữu lực, Đầu bút mãnh mẽ, mọi giáo viên trong lớp đều khen ngợi chữ của anh.

Mà ở chỗ trống trên tờ giấy, năm đó anh viết cho cô lời chúc: "Chúc Nhất Nhất của chúng ta nhanh lớn, thi đậu vào trường học mình yêu thích."

Đôi mắt bỗng nhiên đỏ.

Cảm xúc kìm nén bấy lâu có chút bộc phát ra ngoài, cô cuộn một mình trong gốc phòng, ôm đầu gối khóc nức nở, hai mắt mong lung đẫm lệ, cô nhớ tới có một năm mùa đông, cô phát sốt rất nghiêm trọng, đó là thời điểm thi cuối kì.

Trận bệnh này vào thời điểm không đúng lúc, xếp hạng của cô rơi xuống rất nhiều, liền sợ điểm để đạt được tiêu chuẩn cũng không đạt được, vì thế dù chưa khỏi bệnh cô liền mau chóng trở lại trường học, sợ chậm trễ chương trình học.

Tiết kia là tiết học thể dục, cô mặc một chiếc áo lông vũ dày đứng ở dưới bóng cây, nhưng vẫn lạnh đến mũi đỏ bừng, cô vừa hà hơi vừa xoa tay, ở trong gió mùa đông lạnh đến run rẩy.

Lúc ấy trong lớp có một bạn học nam vì trêu bạn học nữ nào đó, chân dùng sức đá vào thân cây, tuyết trên cây thoáng chốc bị lay đổ, trong đám bạn học từng trận hét lên, nhanh chóng tản ra.

Nàng có bệnh nên phản ứng chậm nửa nhịp, thính giác cũng chậm hơn rất nhiều, lúc cô ý thức được truyện gì đang xảy ra, đã đã chạy không kịp, cô bất giác mà nhắm mắt lại, chuẩn bị tốt tinh thần đầu đầy tuyết

Chỉ là, cuối cùng, có người giúp cô chặn lại tuyết động.

Chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, đó là mùi hương của một thiếu niên sạch sẽ, mát lạnh.

Ngẩng đầu, vừa lúc đối mắt với đôi mắt so với ngôi sao còn sáng hơn của Tiết Bùi, tuyết đọng ở trên tóc, mắt, mày của anh, nhưng hai mắt của thiếu niên vẫn ôn nhu như nước.

Đây là lần đầu tiên Chu Y Y biết được cái cảm giác gọi là: " động tâm".

Chỉ là, khi đó cô không biết, Thiếu niên này chỉ cách cô một bước, từ đầu đến cuối, chưa bao giờ có một khắc nào đó chân chính thuộc về cô.