Khi Ánh Dương Mỉm Cười

Chương 12



Phía bên phòng tổ chức.

An Di đã được gọi tên vào phỏng vấn.

Cô nàng nhìn nhanh khắp căn phòng một lượt. Có tất cả bốn người trực tiếp thực hiện phỏng vấn, đó là những trưởng phòng của các phòng ban chủ chốt trong công ty: Phòng tổ chức, phòng hướng dẫn, phòng Marketing và phòng điều hành. Có ba người được gọi vào phỏng vấn cùng một lúc. Họ sẽ được phỏng vấn song song với nhau thay vì từng người một.

An Di thoải mái nhìn sang bên cạnh, hai cô gái vào cùng cô dường như có chút lo lắng, trên mặt họ hiện rõ vẻ thiếu tự tin, hai tay cũng vì thế mà đang run lên.

Bình tĩnh tự tin chắc chắn sẽ là điểm cộng tốt nhất vào lúc này.

Suy nghĩ như thế cô nàng điều chỉnh nhịp thở tự nhiên mỉm cười.

"Chào các bạn!" Trưởng phòng tổ chức nói lớn: "Trước hết, tôi xin gửi lời cảm ơn vì các bạn đã tin tưởng nộp hồ sơ tại Hải Đăng Travel. Hy vọng các bạn sẽ có một kết quả tốt. Chúng ta bắt đầu nào."

Tiếp sau đó, bốn vị trưởng phòng trao đổi ánh mắt với nhau, người đầu tiên trưởng phòng hướng dẫn mở miệng:

"Tôi muốn hỏi bạn Nguyễn Tâm Anh. Bạn có ngại khi phải làm hướng dẫn viên cho một tour nước ngoài trong một thời gian khá dài, chẳng hạn như tour Việt Nam – Singapore – Malaysia trong vòng 7 ngày 6 đêm?"

Cô gái tên Nguyễn Tâm Anh nghe rõ câu hỏi, sau một lúc suy nghĩ, cô nàng có chút không được tự nhiên ấp úng trả lời:

"Dạ.. thưa các trưởng phòng, bản thân tôi không cảm thấy ái ngại hay lo lắng khi chịu trách nhiệm hướng dẫn cho một tour xa và dài ngày. Nhưng mà.. tôi thực sự có một chút vấn đề về ăn uống. Nhược điểm của tôi là.. khó có thể ăn các món ăn ở nước ngoài. Tôi hứa sẽ cố gắng khắc phục nhược điểm đó của mình để có thể thích nghi hơn với công việc. Nhưng nếu tôi được công ty lựa chọn, tôi mong công ty có thể sắp xếp cho tôi vào Nhóm hướng dẫn viên tour trong nước. Tôi xin hứa sẽ cố gắng làm việc thật tốt, cống hiến hết mình cho công ty. Cảm ơn công ty rất nhiều."

"Cảm ơn câu trả lời của bạn Tâm Anh." Trưởng phòng hướng dẫn nói, nhìn sắc mặt của ông ta có vẻ cũng không mấy hài lòng.

"Cũng với câu hỏi như trên, tôi muốn nghe ý kiến của bạn Trần Khả Ý." Trưởng phòng tổ chức tiếp lời.

Cô gái tên Trần Khả Ý có vẻ tự tin hơn, nhìn phong thái và sắc mặt cũng có thể cho thêm một điểm cộng.

"Dạ thưa tất cả các trưởng phòng." Khả Ý tự tin trả lời: "Tôi tự tin tôi có thể làm tốt nhiệm vụ của mình nếu được hướng dẫn một tour như vậy. Tôi có ngoại ngữ tốt, kiến thức cũng tương đối vững nên tôi không thấy quá áp lực cho một tour bên ngoài nước."

"Vậy theo bạn yếu tố cần có nhất ở một người hướng dẫn viên là gì?" Trưởng phòng hướng dẫn tiếp lời hỏi Khả Ý.

Cơ hồ là không cần thời gian để suy nghĩ, Khả Ý rất nhanh liền trả lời:

"Dạ, theo tôi yếu tố cần có nhất ở một người hướng dẫn viên là có kiến thức sâu rộng. Vì hướng dẫn viên là người trực tiếp giới thiệu cho du khách về những địa điểm mà họ đến. Nếu người hướng dẫn không có kiến thức sâu rộng hiển nhiên sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty trong mắt du khách. Nếu tôi được chọn làm nhân viên của quý công ty, tôi xin hứa sẽ cống hiến hết sức mình vì sự phát triển của quý công ty. Tôi xin cảm ơn."

"Cảm ơn câu trả lời của bạn." Trưởng phòng hướng dẫn mỉm cười hài lòng kết luận.

Qua phần thể hiện khá tự tin của Khả Ý, An Di không khỏi liếc mắt nhìn cô ta thêm vài lần.

Cô gái này.. cũng được đấy.

Nếu được chọn đây có lẽ là một đối thủ đáng gờm trong tương lai của cô.

Cũng thú vị!

Không để An Di có thời gian suy nghĩ lung tung, rất nhanh trưởng phòng điều hành đã nhìn về phía cô đặt câu hỏi:

"Xin hỏi bạn Thái An Di, bạn có đồng ý với câu trả lời của bạn Khả Ý hay không? Nếu không thì theo bạn đâu mới là yếu tố cần có nhất ở một người hướng dẫn viên du lịch?"

Ặc!

Không ngờ lại là câu hỏi này!

Cái vấn đề này cũng quá khó trả lời đi.

Trực tiếp phủ nhận cũng không được mà đồng tình lại càng không có tính đột phá.

Mặc kệ thôi!

An Di suy nghĩ chọn từ một chút, cô bình tĩnh mỉm cười trước khi đưa ra câu trả lời của mình.

"Dạ thưa các trưởng phòng, có thể thấy câu trả lời của bạn Khả Ý khá thuyết phục. Đúng là kiến thức sâu rộng rất quan trọng đối với một hướng dẫn viên nhưng đó chưa phải là quan trọng nhất. Đối với bản thân tôi, tôi luôn cho rằng khả năng giao tiếp mới là yếu tố cần có nhất. Nếu bạn am hiểu mọi thứ bạn được học, kiến thức của bạn khá bao quát nhưng khi đứng trước du khách của mình bạn lại nói chuyện lắp bắp, bạn không thể truyền đạt kiến thức mà bạn có một cách tốt nhất tới người nghe thì đó là lỗi của giao tiếp. Ngược lại, nếu bạn có khả năng giao tiếp tốt, ứng biến nhanh bạn có thể xử lý hoàn hảo mọi tình huống xảy ra trong suốt chuyến đi cho dù kiến thức của bạn chỉ ở mức trung bình. Làm sao có thể à?"

An Di ngừng lại quan sát phản ứng của mọi người. Dường như ai nấy cũng đều bị cuốn hút vào câu trả lời của cô.

Lúc này, An Di mỉm cười hài lòng tiếp tục mở miệng:

"Đó là vì.. du khách luôn cần một người hướng dẫn viên nhiệt tình thay vì một hướng dẫn viên quá xuất sắc. Cái họ cần là một người thân thiện và biết chia sẻ."

"Rất tốt." Trưởng phòng Marketing hưng phấn kêu lên, trên mặt ông ta hiện lên vài tia kích động khó che giấu: "Theo tôi thấy, nếu dựa vào kết quả học tập cũng như những ý tưởng mà bạn đã đưa ra trong các chuyến đi thực tế, bạn chắc chắn sẽ trở thành một nhân viên Marketing sáng giá ở phòng Marketing của tôi. Bạn nghĩ sao với lời đề nghị này?"

Ặc ặc!

Lại thêm một vấn đề nan giải?

Nơi cô xin ứng tuyển là phòng hướng dẫn.

Cái này.. cái này nên trả lời như thế nào để các trưởng phòng không cảm thấy khó chịu đây.

An Di đảo mắt nhìn vào những gương mặt đầy hứng thú như đang chờ xem kịch vui của các trưởng phòng, bất đắc dĩ lên tiếng:

"Tôi cảm ơn sự đánh giá của Trưởng phòng Marketing, nhưng nếu được lựa chon, tôi xin phép được từ chối lời đề nghị này. Việc tôi ứng tuyển vào phòng hướng dẫn là có lý do riêng của tôi, một phần cũng vì đam mê. Tất nhiên dù được công ty bổ nhiệm ở vị trí nào tôi cũng sẽ làm việc thật tốt. Tôi không hứa sẽ làm được gì cho công ty nhưng tôi tin chắc mình sẽ làm hết sức có thể. Tôi xin kết thúc câu trả lời của mình."

Cùng lúc đó, bên trong phòng Phó giám đốc.

Hoàng Đăng một mực dán mắt vào màn hình camera giám sát, nghe câu trả lời hoàn hảo đến không còn chỗ chê của An Di, anh không nhịn được bật cười nói khẽ với Dương Minh bên cạnh.

"Cô ấy quá xuất sắc đúng không?"

"Đúng vậy." Dương Minh cũng có phản ứng không khác Hoàng Đăng là mấy.

Từ lần gặp trước, anh có tìm hiểu một chút về con người của An Di, anh biết cô là một người có năng lực và tư duy rất tốt. Thực chất buổi phỏng vấn này anh cũng không mấy lo lắng cho cô nhưng xem ra biểu hiện hôm nay của cô vẫn khiến anh có chút bất ngờ.

Dương Minh: "Tôi có cảm giác đây không phải là buổi phỏng vấn xin việc, nó giống như một buổi họp bình thường giữa các phòng ban với nhau. Cô ấy rất tự tin và quyết đoán."

"Ừm. Còn rất biết cách quan tâm và giúp đỡ người khác nữa." Hoàng Đăng thuận miệng bổ sung thêm.

Nói rồi, anh mới phát hiện ra mình lỡ lời.

Chết tiệt!

Không biết Dương Minh có nghe được hay không?

Hoàng Đăng nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Dương Minh dò xét. Không một chút che giấu đối diện Dương Minh cũng dùng ánh mắt như thế nhìn về phía anh.

"Quan tâm và giúp đỡ người khác? Sao cậu biết?" Dương Minh nghi ngờ mở miệng.

"À à.. Tôi đoán vậy." Hoàng Đăng biện ra một lý do để lấp liếm: "Mấy nay tôi rảnh có tìm hiểu chút ít về nhân tướng học. Cô gái này.. xét về ngoại hình đúng thật có tướng quý nhân, là hay quan tâm và giúp đỡ người khác ý. Haha!"

Dương Minh nhướng mày nhìn tên nào đó đang không ngừng chém gió.

Nhân tướng học?

Tướng quý nhân?

Lừa quỷ chắc!

Cậu ta đây là đang xem mình thành một đứa trẻ lên ba mà lừa sao?

Mặc dù biết rõ Hoàng Đăng đang cố tình che giấu, có điều Dương Minh cũng không tiếp tục vạch trần cậu ta. Anh ngã người tựa lưng vào thành sofa, khoanh hai tay trước ngực sâu xa mỉm cười nhìn Hoàng Đăng không chớp mắt.

Cái nhìn cùng nụ cưới như có như không của Dương Minh khiến Hoàng Đăng chột dạ không thôi. Anh cười ha hả vội đứng dậy tìm cớ chuồn đi.

"Thôi không làm phiền cậu nữa, tôi về đây. Khi nào cậu thu xếp được thời gian thì gọi cho tôi. Tôi chờ đấy."

"Được rồi. Cậu đi cẩn thận. Gặp lại sau."

Tên này, muốn trốn?

Được thôi, xem cậu trốn được đến khi nào?

Tôi cũng rất muốn biết cậu đang giở trò gì sau lưng tôi đấy.

Đoạn, Hoàng Đăng mở cửa bước thật nhanh ra khỏi phòng.

Cơ hồ là vừa ra khỏi cửa, Hoàng Đăng đã dùng một tốc độ không thuộc về con người chạy khắp nơi tìm An Di.

Đáng tiếc là anh vẫn không tìm thấy cô.

Hây da..

Lại hụt mất rồi.