Khi Ánh Dương Mỉm Cười

Chương 20



Vào làm việc tại Hải Đăng Travel được một tuần, Dương Minh nhìn chung đã giải quyết ổn thỏa những công việc trong kế hoạch anh đặt ra trước đó.

Với tình hình này xem ra ông trời cũng muốn giúp anh một tay.

Khuôn mặt luôn căng thẳng lãnh đạm của chàng trai như được dãn ra mấy phần, đôi môi mỏng luôn mím chặt cũng bất giác cong lên.

Giờ phút này, Dương Minh đang xem qua báo cáo các tour du lịch nội địa được triển khai trong tuần. Xem đến nửa chừng anh liền tiện tay bấm một cuộc gọi cho thư ký riêng.

"Cô mời Trưởng phòng hướng dẫn đến văn phòng gặp tôi."

Tầm năm phút sau, Trưởng phòng hướng dẫn Thanh Nam nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Ông ta đứng trước mặt Dương Minh, kính cẩn mở miệng: "Cậu cho gọi tôi không biết có chuyện gì?"

"Chú ngồi đi." Dương Minh lãnh đạm nhả ra ba chữ.

Tuy trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ nhưng Trưởng phòng Thanh Nam vẫn bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế salon đối diện với cái vị Phó giám đốc nào đó.

Suốt một tuần qua kể từ khi cậu ta xuất hiện tại công ty, mọi thứ nơi đây như được thực hiện với tốc độ gấp hai thậm chí gấp ba lần bình thường. Ở các phòng ban khác, từ Trưởng phòng cho đến nhân viên dưới trướng, ai cũng đều bị cậu ta chỉnh đến hư người. Làm gì có ai còn tâm trạng thảnh thơi hóng hớt như trước đây nữa.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu, câu nói "tuổi trẻ tài cao" nó đáng sợ như thế nào.

Cơ mà chẳng lẽ hôm nay cũng đến lượt ông ta bị chỉnh rồi sao?

Thật hồi hộp a.

Dương Minh liếc nhìn báo cáo trên tay mình cũng không thèm nhìn lấy người đang ngồi trước mặt tự nhiên mở miệng:

"Cô gái tên An Di thực tập ở phòng hướng dẫn của chú được bao lâu rồi?"

Như không ngờ tới Dương Minh sẽ hỏi vấn đề này, Trưởng phòng Thanh Nam có chút tiêu hóa không kịp, sau vài giây đơ người, ông ta rất nhanh liền đáp lời: "Cũng gần một tuần rồi. Cô ấy biểu hiện khá tốt, tôi dự định sang tuần sẽ cho cô ấy đi tour kết hợp để học hỏi thêm kinh nghiệm thực chiến."

"Không cần đợi sang tuần." Dương Minh vừa nói vừa đặt xuống trước mặt người đàn ông một tờ lịch trình chi chít chữ: "Chú đưa cho cô ấy lịch trình này, sắp xếp cho cô ấy nghỉ buổi chiều hôm nay để chuẩn bị."

"Ý của cậu là.. muốn cho cô ấy đi tour kết hợp để hỗ trợ sao?" Trưởng phòng Thanh Nam có chút mờ mịt hỏi lại Dương Minh.

"Ý của tôi là.. để một mình cô ấy làm Tour guide của tour này."

"Gì cơ? Cậu.. cậu nói thật sao?" Trưởng phòng Thanh Nam như sắp phát điên lên rồi, hoàn toàn không hiểu cái vị Phó giám đốc này đang nói cái gì.

Đột nhiên thay đổi Tour guide cho kế hoạch đã được duyệt trước đó cả tuần lễ, điều đáng nói hơn lại thay đổi bằng một thực tập viên mới vào làm việc chưa đến một tuần.

Cái vị này muốn làm khó người ta cũng không cần ra tay độc ác như thế chứ.

Dương Minh nhàn nhã tựa lưng vào thành ghế salon, đôi mắt đen tuyền híp híp nhìn về phía Trưởng phòng hướng dẫn: "Chú nghe không rõ?"

Cái nhìn của người đàn ông nào đó khiến cả người Trưởng phòng Thanh Nam không tự chủ được khẽ run lên. Cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của chàng trai, ông ta vội gật đầu: "Tôi hiểu rõ ý cậu nhưng.. cậu sắp xếp như thế liệu có hợp lý không? Cô ấy.."

"Chú có ý kiến với quyết định của tôi?" Không đợi người kia nói hết câu, Dương Minh lạnh giọng đánh gãy lời ông ta.

"Tôi không dám." Trưởng phòng Thanh Nam cúi đầu đáp.

"Yên tâm, tôi sẽ đích thân đi giám sát tour này." Dương Minh tỏ ra tốt tính nói thêm một câu: "Nếu cô ấy hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi có thể cân nhắc để cô ấy trở thành nhân viên chính thức của Hải Đăng Travel sau khi kết thúc tour. Bây giờ, chú cứ làm theo lời tôi nói là được."

Trưởng phòng Thanh Nam như có điều muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ đành bất lực gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đi làm ngay."

* * *

Phòng hướng dẫn.

"Cốc.. cốc.. cốc."

An Di đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa phòng, cô nàng không chút do dự bước vào bên trong tiến thẳng đến trước bàn làm việc của Trưởng phòng.

"Trưởng phòng, chú gọi con ạ!" An Di mỉm cười lên tiếng trước.

Trưởng phòng Thanh Nam đảo mắt nhìn An Di vài lần, sau một lúc đắn đo, ông cũng không thể làm gì khác ngoài việc mỉm cười đưa cho cô một tờ lịch trình.

"Đây là lịch trình tour của con vào sáng mai. Con xem và ghi nhớ thật kĩ nhé."

"Dạ? Lịch trình tour của con sao?" An Di nghĩ là mình nghe nhầm nên cố ý hỏi lại thêm lần nữa.

"Đúng. Là lịch trình tour đầu tiên của con. Chỉ một mình con mà thôi." Trưởng phòng Thanh Nam dứt khoát khẳng định.

Giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp của An Di khỏi phải nói có bao nhiêu thắc mắc cùng kinh ngạc.

"Con sẽ dẫn tour này một mình thật sao?"

"Ừm. Con không có tự tin vào bản thân mình hay là.. không muốn?" Trương phòng Thanh Nam dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô gái.

"Con.. Con không phải không tự tin. Kể từ ngày đầu tiên đi làm, con vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng để có thể đi tour bất cứ lúc nào. Nhưng mà.. lịch trình này đã được xét duyệt từ tuần trước, bây giờ lại đột nhiên thay đổi hướng dẫn viên, bản thân con cảm thấy có chút không hợp lý lắm." An Di thẳng thắn đưa ra ý kiến của mình.

Một tour từ Thành phố Hồ Chí Minh đến Nha Trang ba ngày hai đêm, đây không phải là quá sức với một thực tập viên như cô sao?

Đã vậy, thời gian để cô chuẩn bị còn không đến một ngày? Này, có phải đánh giá quá cao năng lực của cô rồi không?

Như hiểu được lo lắng của cô gái nhỏ, Trưởng phòng Thanh Nam dịu giọng trấn an: "Con yên tâm, đây là ý kiến của lãnh đạo. Về phần con cứ việc làm tốt nhiệm vụ của mình là được."

An Di suy nghĩ một lúc, rất nhanh liền gật đầu đồng ý: "Dạ Trưởng phòng, con hiểu rồi ạ."

"Tốt! Vậy để chú cho con một vài lời khuyên khi hướng dẫn tour này."

Thật ra, cũng không cần Trưởng phòng phải đích thân nói ra, An Di cũng đại khái đoán được mình nên dẫn tour này như thế nào.

Trong tour sáng mai có tất cả chín hành khách gồm bốn cặp nam nữ và một người thanh niên. Bản thân họ đều là những người trẻ tuổi nên việc hướng dẫn sẽ đơn giản hơn phần nào. Trong trường hợp này hướng dẫn viên nên để cho hành khách có nhiều thời gian riêng tư ở bên nhau, phải biết khi nào nên nói khi nào nên giữ im lặng.

Ngoài ra, Trưởng phòng cũng bảo cô nên đặc biệt chú ý đến người thanh niên đi một mình trong tour lần này. Cậu ấy ở nước ngoài mới về nên rất cần một người hướng dẫn, bảo cô nên tập trung vào cậu ấy nhiều hơn.

Sau khi tiếp thu hết những lời khuyên của Trưởng phòng, An Di đầy tự tin mở miệng:

"Dạ. Con đã rõ. À.. Con còn có một câu hỏi."

"Con hỏi đi?"

An Di cân nhắc chọn từ sau đó thẳng thắn dò hỏi: "Tour này đi bằng xe ô tô nhưng lại về bằng máy bay. Có phải con sẽ kết thúc nhiệm vụ của mình khi tất cả hành khách làm xong thủ tục và lên máy bay?

" Đúng vậy. "Trưởng phòng Thanh Nam gật đầu xác nhận.

An Di:" Vậy sau đó, con có thể tự túc trở về theo cách của con được không chú? "

Trưởng phòng Thanh Nam không khỏi nghi ngờ:" Công ty đã chuẩn bị cả vé máy bay cho con, sao con không về luôn cho tiện? "

An Di có chút khó nói:" Dạ, thật ra con còn có chút việc riêng cần xử lý. "

Sau khi kết thúc tour cô sẽ được nghỉ một ngày, lần trước đi vội quá nên lần này cô muốn ghé nhà thăm ba mẹ của mình thêm chút.

Trưởng phòng Thanh Nam cũng không thắc mắc thêm nữa, ông ta trực tiếp đồng ý:

" Được rồi, vậy chú sẽ báo hủy vé máy bay của con. Chiều nay con được nghỉ. Về nhà thu xếp hành lý và chuẩn bị mọi thứ thật tốt nhé. Chúc con may mắn. "

" Cảm ơn Trưởng phòng đã đích thân hướng dẫn cho con. Con sẽ làm thật tốt. "

* * *

An Di một mình thả bộ trên con đường quen thuộc dẫn về nhà, trong đầu cô bây giờ ngập tràn những suy nghĩ vu vơ khó hiểu.

Việc cô tự dưng trở thành hướng dẫn viên chính cho một tour ba ngày hai đêm ở Nha Trang khiến cô có chút bất an.

Lịch trình tự dưng bị thay đổi vào phút chót thật có gì đó không bình thường. Nếu như hướng dẫn viên được chọn có việc bận đột xuất không thể đi tour thì đáng lý ra công ty phải giao nó cho một người có đầy kinh nghiêm để ứng phó mới đúng?

Tại sao lại giao cho một nhân viên mới thực tập có vài ngày như cô?

Cơ mà lại đích thân Trưởng phòng triển khai tour?

Ông ấy cũng đâu có rảnh đến nỗi phải tự mình làm mấy chuyện cỏn con này?

Ý kiến của lãnh đạo?

Họ muốn gì ở mình?

Là đánh giá cao hay đơn giản chỉ muốn gây khó dễ?

Không được, dù có là lý do gì đi chăng nữa mình nhất định không để có bất kỳ sai sót nào xảy ra.

Muốn làm khó mình? Cũng không nhìn một chút xem mình là ai.

Nghĩ rồi, khóe môi An Di nhếch lên một nụ cười đầy hứng thú.

Nhưng mà lúc này, cô gái nào đó lại gặp phải một vấn đề nan giải khác.

A.. Mình phải mặc gì đây?

Mình vẫn chưa chuẩn bị đồ để đi hướng dẫn thực tế?

Phải mặc cái gì đó vừa trẻ trung, năng động nhưng lại không làm mất đi sự chuyên nghiệp vốn có. Là hướng dẫn viên của một công ty lớn mà ăn mặc lôi thôi như trẻ trâu thì không được tí nào.

À.. Chị Phương Vy! Phải nhờ đến chị Phương Vy thôi.

Nghĩ là làm ngay, An Di vội cầm điện thoại nhanh chóng gọi cho Phương Vy.

Đầu dây bên kia cũng rất nhanh liền bắt máy.

Phương Vy:" An Di sao em?

An Di: "Dạ. Chị ơi, bây giờ chị có ở cửa hàng không?"

Phương Vy ân cần dò hỏi: "Chị đang ở cửa hàng đây. Sao thế em?"

An Di có chút kích động khó che giấu: "A may quá! Vậy giờ em qua chỗ chị, chị chọn giúp em mấy bộ thật nổi bật nhé, sáng mai em phải đi tour rồi."

Phương Vy: "Đi tour ở đâu vậy em?"

An Di: "Nha Trang ạ."

Lúc này, đến cả Phương Vy cũng kích động không kém:

"Tuyệt. Đúng lúc bên chị vừa cho ra mấy bộ thật hot đây. Chị sẽ chọn sẵn, em đến ngay nhé!"

An Di: "Được ạ, em đến ngay."