Khi Bá Vương Long Gặp Thảo Xà Nhỏ

Chương 5: Lần đầu tiên ăn chực



Đường Tiến Duệ nói chuyện điện thoại xong sau, trong nồi cũng hạ nhiệt, ít nhất sẽ không nóng đến phỏng tay. Hắn đổ thêm ít nước vào nồi, đốt nắm rơm, nghĩ xem có nên mua bóng đèn hay không. Phòng hắn đang ở cũng có bóng đèn tròn nhưng đều là loại cũ lắm rồi, ban đêm bật hết lên cũng chẳng sáng được bao nhiêu. Mặc dù thị lực của hắn rất tốt, nhưng hắn không thể để mắt mình chịu khổ được.

Lạc Tử Hâm chắc không nấu cơm nhanh như thế, Đường Tiến Duệ nghĩ một lát rồi bắt đầu dọn đồ của mình.

Trước đây hắn không có thói quen này, nhưng sau bị bắt đi lính, hắn không thể sống trong cảnh bừa bộn được nữa.

Hắn tiện tay lấy áo ngủ và dép lê ra, lại sờ thử trên giường đất. Mặc dù trên giường đã ố vàng nhưng không có chỗ nào hỏng hóc, cũng không bị dính bẩn hay có mùi, lúc này hắn mới yên tâm trải chăn lên. Dọn dẹp xong hắn mới ra ngoài tìm Lạc Tử Hâm.

Lạc Tử Hâm tưởng hắn là đói bụng đến sốt ruột, vừa đánh trứng gà vừa nói: "Một lát nữa cơm mới chín, anh, có phải anh đói bụng không?"

"Không phải, anh muốn hỏi em có cần mua gì không, anh muốn đi... ừm, cửa hàng bán lẻ mua ít đồ."

"À, em không cần mua gì đâu, cảm ơn anh." - Lạc Tử Hâm hơi ngạc nhiên. Mặc dù hơn nửa ngày nay hai người đều tiếp xúc với nhau, nhưng thực chất họ quen nhau hơn hai mươi tiếng thôi mà. Đi mua đồ còn hỏi cậu có cần gì không để mua hộ... Hai người thân thiết đến thế à?

"Vậy anh đi một lát rồi về."

"Dạ." - Lạc Tử Hâm lấy lại tinh thần, quay người thêm gia vị vào trứng gà, cậu muốn làm món trứng chưng.

Đường Tiến Duệ nhìn chằm chằm Lạc Tử Hâm đeo tạp dề một lúc mới đi. Một thanh niên cao to tuấn tú đi trên đường thu hút không ít ánh nhìn, mặc dù hắn mặc một thân đồ thể dục hơi quái dị. Hắn từng được huấn luyện trong quân đội một thời gian, trên người có một loại khí chất rất đặc biệt. Lúc đi lưng thẳng tầm nhìn thẳng thẳng, từng bước dường như đều mang một luồng gió mạnh mẽ.

Con gái chủ quán vừa nhìn thấy Đường Tiến Duệ mà tim đã đập rộn ràng như trống mùa xuân, tươi cười chủ động chào hỏi: "Anh trai, anh muốn mua gì?"

Đường Tiến Duệ trực tiếp hỏi: "Có bóng đèn tròn không?"

Con gái chủ quán lấy hết các loại bóng đèn ra, giới thiệu một lần rồi hỏi: "Anh trai, anh muốn mua loại gì?"

Đường Tiến Duệ chọn loại sáng nhất, mua liền năm cái, lại mua thêm hai hộp thịt xông khói. Mua xong thì mang về nhà thay luôn.

Lạc Tử Hâm vừa sang gọi thì Đường Tiến Duệ cũng thay xong, hắn bật thử đèn, cười hỏi cậu: "Em nấu cơm xong rồi?"

"Vâng, xong rồi ạ." - Lạc Tử Hâm chỉ chỉ bóng đèn trong tay Đường Tiến Duệ: "Cái này hỏng rồi ạ?"

"Chưa hỏng, nó tối quá, anh đổi cái sáng hơn." - Đường Tiến Duệ nói xong thấy Lạc Tử Hâm muốn nói gì đó, cười hỏi: "Làm sao?"

"Thế, anh có dùng cái cũ nữa không?" - Lạc Tử Hâm cẩn thận hỏi.

"Không cần nữa."

"Đèn trước cửa nhà em hỏng rồi. Anh, anh Đường, nếu anh không dùng nữa thì cho em được không ạ?"

"Cái này mờ lắm. Nếu em cần, ừm... Lần đầu tiên em gọi anh là anh Đường, để anh tặng em cái mới."

"Không cần, không cần đâu." - Lạc Tử Hâm xua tay: "Cái này dùng được mà, chỉ là đèn chỗ ngoài cửa thôi, không cần sáng quá đâu."

"Đèn bên ngoài thì càng phải sáng. Đợi anh." - Đường Tiến Duệ không cho cậu từ chối, bỏ đèn cũ xuống lấy một bóng đèn mới: "Một mình anh làm sao dùng hết chỗ này, để không nó cũng hỏng mất. Đợi tí anh thay cho em luôn."

"Thế, cảm ơn anh Đường, một lát nữa em trả lại tiền cho anh."

"Không cần trả tiền, cho anh ăn thêm một bát cơm là được, chịu không?" - Đường Tiến Duệ thấy Lạc Tử Hâm trịnh trọng gật đầu, cười cười tung hứng bóng đèn trong tay, doạ Lạc Tử Hâm căng thẳng muốn chết. Cậu nhìn bóng đèn bay lên khỏi tay Đường Tiến Duệ, tim cũng nhảy lên một cái, bóng đèn an toàn rơi xuống tay hắn, tim cậu mới yên tâm trở về chỗ cũ.

Hai người cùng đến trường cửa nhà Lạc Tử Hâm, Đường Tiến Duệ nhanh chóng thay đèn rồi rửa tay ăn cơm.

Lạc Tử Hâm làm ba món một canh. Một đĩa nấm mèo xào dưa chuột, một đĩa cá khô nhỏ chiên dầu, một bát trứng chưng, bên trên phủ một lớp tôm nõn nhỏ và một nắm hành thái nhỏ xanh biếc thơm nức mũi. Canh là canh khoai tây thái sợi. Bên cạnh còn ba đĩa dưa muối, dưa chuột thái miếng, củ cải giòn, và một món mà Đường Tiến Duệ chưa thấy bao giờ.

Ở đây ngoài trứng gà và khoai tây thì không còn nguyên liệu tươi nào cả, nhìn qua các món trên bàn không đẹp mắt chút nào. Nhưng Đường Tiến Duệ chưa từng thử những món này nên thấy rất mới lạ.

"Đây là cái gì?" - Đợi bà nội ngồi xuống, Đường Tiến Duệ gắp món kì lạ kia lên, nhìn nó khá giống sợi nhân sâm, hỏi Lạc Tử Hâm.

"Là rễ rau cần ướp."

"Rễ rau cần cũng ăn được á?"

"Ừm. Cái này có thể giúp giảm huyết áp, giúp ngủ ngon nữa. Người nào bị huyết áp thấp thì không nên ăn, nhưng người bình thường đều ăn được." - Lạc Tử Hâm nói xong múc một thìa trứng cho bà nội: "Bà nội, cơm vẫn còn nóng lắm, bà ăn từ từ."

"Được rồi được rồi, hai đứa cũng ăn đi." - Bà Lạc cười nói, nhìn qua vô cùng vui vẻ.

Trong mắt bà, cháu trai của bà quá cô đơn. Rõ ràng đứa nhỏ học giỏi ngoan ngoãn, vậy mà không được đến trường. Mỗi ngày ở nhà chăm bà nội già yếu, đứa nhỏ còn không chịu ra ngoài vì lo cho bà, gần như không có bạn bè gì cả. Bây giờ có hàng xóm tuổi tác xấp xỉ làm bạn, bà cũng thấy mừng thay cho cháu trai mình.

Đường Tiến Duệ từng hỏi về ba mẹ Lạc Tử Hâm nhưng cậu không muốn trả lời, hắn cũng biết không nên hỏi chuyện này nữa, vừa ăn vừa kể cho cậu nghe vài chuyện thú vị.

Trong bữa ăn, bà Lạc hỏi Đường Tiến Duệ vì sao lại đến thôn Tam Kiều, Đường Tiến Duệ nửa thật nửa giả nói: "Ông nội chê cháu lãng phí quá nên đuổi ra ngoài."

Bà Lạc nói: "Ôi, lãng phí là không được, nhưng mà đây cũng không phải chuyện to tát gì, sửa được là tốt rồi, sửa được là tốt rồi."

Đường Tiến Duệ cười: "Bà nói đúng lắm." Hắn cầm chén đưa cho Lạc Tử Hâm, hoàn toàn không biết khách sáo là cái gì: "Còn nữa không?"

Lạc Tử Hâm nhận bát, xới một bát thật đầy cho hắn: "Trong bếp vẫn còn đó."

Người ta là khách, cho dù nhà cậu không có món gì ngon thì cũng phải chuẩn bị đủ để người ta no bụng.

Đường Tiến Duệ ăn từng miếng to, hắn cảm thấy món rau cần kia có mùi vị cực kì đặc biệt. Món này khi mới nhai sẽ thấy hơi đăng đắng cay cay, nhai thêm một chút nữa sẽ hết vị đắng, chỉ còn mùi cay ngai ngái đặc trưng của raylu cần và một chút mằn mặn của muối, ăn cực kì đưa cơm!

Lạc Tử Hâm ban đầu còn lo lắng Đường Tiến Duệ ăn không quen, giờ nhìn hắn ăn ngon như thế, trong lòng không hiểu sao lại thấy vui vẻ.

Bà Lạc lớn tuổi, ăn một ít rồi về nghỉ, Đường Tiến Duệ thì xơi liền ba bát đầy mới tạm no, dừng đũa. Nhìn cách ăn như hùm như sói thế này, không ai có thể nghĩ hắn là con nhà giàu mà giống một người mấy ngày không được ăn cơm.

Đường Tiến Duệ ăn xong cũng không giúp đỡ được gì, ngồi một bên hút thuốc nhìn Lạc Tử Hâm dọn dẹp bát đũa. Rõ ràng người hầu trong nhà làm việc này suốt ngày, hắn chưa từng để ý đến. Nhưng nhìn Lạc Tử Hâm dọn dẹp hắn lại thấy bản thân cực kì có kiên nhẫn, ngắm nhìn cậu không rời mắt. Lạc Tử Hâm rửa chén hắn ngồi ngắm, Lạc Tử Hâm lau bàn hắn cũng ngồi đó ngắm.

Lạc Tử Hâm quay đầu lại, Đường Tiến Duệ cười nói: "Em hiền lành thật đấy."

Lạc Tử Hâm ngại đỏ cả tai, không biết phải nói gì.

Đường Tiến Duệ dáng vẻ này của cậu, cười ném tàn thuốc vào đống lửa: "Thôi, muộn rồi, anh về trước đây. Cảm ơn em hôm nay đã đi mua đồ cùng anh, còn nấu cho anh một bữa tối cực kì ngon. Ngày mai gặp lại."

"Mai gặp lại."

"Đúng rồi." - Đường Tiến Duệ đi tới cửa thì quay đầu: "Buổi tối em có cần khóa cửa không?"

"Có ạ." - Lạc Tử Hâm đi theo ra ngoài, nhìn Đường Tiến Duệ trở về mới khóa cửa lại.

Đường Tiến Duệ nghe tiếng khóa cửa, ngẩng đầu nhìn sắc trời, một bầu trời đầy sao như muốn rơi xuống thành cơn mưa sao lấp lánh, đẹp đến mức làm cho lòng người say đắm.

Đột nhiên hắn cảm thấy sống tại thôn Tam Kiều này cũng không phải chuyện gì khó chịu.