Khi Bệnh Kiều Hắc Hoá

Chương 33: Cuồng sắc tình (3)



Editor: Coca

Beta: Mirinda

Trong bóng đêm, bóng dáng Tằng Kỳ có chút lạnh lẽo...

"Tằng Kỳ, cậu buông tớ ra." Thư Nhiên cẩn thận nói.

Giây tiếp theo, cô bị ai đó kéo qua một bên, cả người cô lảo đảo, ngay sau đó bị dồn lên tường.

Thư Nhiên ngạc nhiên, trên người Tằng Kỳ mang theo mùi rượu. Lúc này, gương mặt tinh xảo của hắn gần trong gan tấc, chóp mũi cả hai chạm vào nhau. Ánh mắt hắn mê ly, hơi thở dồn dập, mùi rượu của hắn xộc vào mũi cô làm cô có chút say.

"Nhiên Nhiên."Đột nhiên hắn thấp giọng nói: "Tôi rất yêu cậu, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã yêu cậu, tình yêu đó không giảm đi mà chỉ lớn lên theo từng ngày."

"Hả?" Thư Nhiên sợ ngây người.

Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân vừa không xinh đẹp lại vừa ngốc, không những thế còn hay làm phiền hắn, chọc cho hắn không vui. Cô vốn nghĩ Tằng Kỳ sẽ chán ghét cô, nhưng có chết cũng không nghĩ đến việc hắn thích cô. Đặc biệt là Tằng Kỳ luôn luôn lãnh đạm, không bao giờ biểu lộ cảm xúc, tự nhiên đùng một cái hắn nói thích cô làm cho cô sợ không nhẹ.

Thấy Thư Nhiên không đáp lại mà thay vào đó là sốc không nói nên lời, Tằng Kỳ nở một nụ cười.

Không phải là nụ cười lãnh đạm của ngày thường, đôi mắt đào hoa của hắn hơi hơi đỏ làm cho nụ cười trở nên có chút quyến rũ tà mị.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt Thư Nhiên, ánh mắt ôn nhu, phảng phất như cô là món bảo bối trân quý nhất thế gian.

"Sao Nhiên Nhiên lại nhìn anh như vậy? Em có biết mỗi lần em dùng ánh mắt đó nhìn anh thì anh luôn muốn ăn* em không? Cả hai chúng ta sẽ hoà hợp, vĩnh viễn ở bên nhau."

(*Ăn theo nghĩa là ăn tươi nuốt sống.)

Thư Nhiên nghe vậy, cơ thể cô run lên, cô càng không dám nói gì, chỉ biết dùng đôi mắt long lanh ngơ ngác mà nhìn hắn.

Đột nhiên hắn hung hăng hôn cô. Tằng Kỳ cúi đầu xuống, liếm hôn đôi môi mềm mại của Thư Nhiên, tay hắn giam cầm cơ thể cô làm cô không thể nào tránh thoát.

"A.. mau buông tớ ra..." Thư Nhiên dùng sức đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn cắn một cái, mùi máu lan ra ở khoang miệng hai người.

"Bang."

Tằng Kỳ bị đẩy ra, mặt hắn bị cô đánh lệch sang một bên, trên gương mặt trắng nõn hằng rõ dấu tay.

"Xin...xin lỗi." Thư Nhiên chạy trối chết, thân ảnh nho nhỏ dần biến mất trong màn đêm.

Thư Nhiên hốt hoảng trốn về nhà, cô vội vàng rửa mặt rồi leo lên giường, cả đêm đều mơ thấy ác mộng.

Thư Nhiên không có thói quen kéo rèm cửa sổ, cho nên chính cô cũng không biết rằng luôn có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cửa sổ, nhìn suốt cả buổi tối, chưa bao giờ ngừng nghỉ, không bao giờ rời xa...

Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Nhiên tỉnh giấc, cô nghe được tiếng ồn ào dưới phòng khách. Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi xuống lầu, phát hiện là Tằng Kỳ đang ngồi trên sofa, cười cười nói nói với mẹ cô.

Tằng Kỳ thấy cô xuống lầu, hắn nở một nụ cười ôn nhu.

"Nhiên Nhiên lại đây, có bạn con đến chơi. Bây giờ hai đứa ở đây nói chuyện nhé, mẹ phải đi mua ít đồ." Mẹ Thư Nhiên cầm túi đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Phải chiêu đãi bạn học Tằng Kỳ thật tốt đó!"

"......" Thư Nhiên nói không nên lời.

Sau khi sự việc tối hôm qua xảy ra, cô cũng nhận ra tấm lòng của Tằng Kỳ dành cho mình. Nhưng cô không thể đáp lại tình cảm đó, bởi vì cô đã thích người khác được ba năm.

Người cô thích là học trưởng Lâm An Lộ, tài sắc vẹn toàn, ôn tồn lễ độ, lúc cười lên thì vô cùng ấm áp, là mẫu bạn trai lý tưởng của nhiều nữ sinh, Thư Nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Năm cô học sơ tam*, nghe nói Lâm An Lộ sẽ đăng kí vào trường này nên cô cũng đăng kí vào đây, nhưng vì không đủ điểm nên cô đã làm nũng xin ba ba vận dụng mối quan hệ, chính vì vậy nên cô mới vào được.

(*Sơ tam: tương đương lớp 9 bên Việt Nam mình.)

"Nhiên Nhiên đang nghĩ gì vậy?" Tằng Kỳ mỉm cười nói: " Mỗi lần em thất thần làm anh cảm thấy vô cùng bối rối a..." Ngữ khí hắn ôn nhu lại mềm mỏng, phảng phất như đang làm nũng.

Bây giờ Tằng Kỳ rất khác lúc trước, lúc trước hắn vô cùng lãnh đạm nhưng bây giờ hắn lại rất ôn nhu, đôi mắt đào hoa như chứa bọt nước trong suốt lấp lánh, si mê mà nhìn cô.

Thư Nhiên cảm thấy phức tạp, cô nhịn không được mà nói: "Tằng Kỳ, thật ra tớ muốn nói rõ với cậu.... tấm lòng của cậu tớ có thể hiểu được, nhưng tớ thật sự không......" Hai chữ "thích cậu" còn chưa kịp nói ra đã bị Tằng Kỳ chen ngang.

"15 ngày." Đột nhiên Tằng Kỳ nói: "Nhiên Nhiên, làm bạn gái của anh trong vòng 15 ngày thôi được không?"

Thư Nhiên nhíu mày, cô muốn cự tuyệt nhưng đột nhiên hương thảo mộc xộc vào mũi cô, Tằng Kỳ đang ôm chặt lấy cô.

"Chỉ 15 ngày thôi, nếu sau 15 ngày mà em không thích anh thì anh sẽ buông tay, được không? Chúng ta sẽ không công khai, không nói cho ai hết."

Trên thực tế thì Thư Nhiên cũng không chán ghét Tằng Kỳ, từ tận đáy lòng cô vẫn luôn cảm kích hắn vì hắn hay giúp cô giảng đề. Không những thế mà hắn còn chăm sóc cô tỉ mỉ. Nếu hai người không thể trở thành người yêu thì có thể làm bạn bè tốt, nếu sau 15 ngày mà hắn có thể buông bỏ.....thì không bằng cô giúp hắn buông bỏ đi? Thư Nhiên trầm mặc suy nghĩ, sau đó liền gật đầu.

Sáng hôm sau, Tằng Kỳ đã đứng trước cửa chờ cô, trong tay hắn còn cầm bữa sáng do chính tay hắn làm.

"Nhiên Nhiên, chào buổi sáng."

Tằng Kỳ đưa bữa sáng cho cô, hắn chỉ chỉ xe đạp rồi nói: "Lên đi, anh chở em đến một nơi."

Thư Nhiên ngồi lên. Hôm nay thời tiết khá đẹp, tuy đang là mùa đông nhưng lại có chút ấm áp, dọc theo đường đi còn có chút gió nhẹ thổi qua.

Thư Nhiên ngồi ở phía sau, trong tay cô cầm bữa sáng. Tằng Kỳ như đang cố tình chạy chậm, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, phảng phất như hắn đang chở cả thế giới của hắn.

Thư Nhiên đang thắc mắc Tằng Kỳ muốn chở cô đi đâu thì xe dừng lại.

Tằng Kỳ xuống xe, hắn cởi bao tay của mình ra rồi tự tay đeo cho cô.

"Mang vào, coi chừng cảm lạnh."

Đôi tay lạnh lẽo của cô được bao tay ủ cho ấm áp, Tằng Kỳ leo lên xe tiếp tục chạy. Đôi bao tay sưởi ấm tay cô, Thư Nhiên cảm thấy mặt có chút nóng, một loại tình cảm xa lạ lan ra toàn thân.

Cô ấp úng nói: "Cảm ơn cậu......Cậu đối xử với tớ thật tốt."

"Chỉ cần em muốn thì anh có thể làm vậy cả đời."

Tằng Kỳ hơi nghiêng đầu qua, để lộ chóp muỗi trắng nõn, cô có thể cảm nhận được nụ cười ấm áp của hắn.

Mặt Thư Nhiên đỏ như trái cà.

Tằng Kỳ dẫn cô đến bờ hồ. Hồ nước an tĩnh không gợn sóng, cây cỏ xung quanh mọc um tùm, mặc dù đang là mùa đông nhưng lại tràn ngập sự sống.

"Thật đẹp mắt." Thư Nhiên nói. Một nơi đẹp như vậy mà tại sao đến một người cũng không có?

"Anh vô tình tìm được nơi này, lúc ấy liền muốn dẫn Nhiên Nhiên đến đây." Tằng Kỳ sủng nịch xoa xoa đầu cô.

Hai người ngây người trong chốc lát. Tằng Kỳ lấy giấy vẽ ra, hắn đưa một bức tranh cho Thư Nhiên.

Thiếu nữ trong tranh giống cô y đúc. Thư Nhiên không khỏi cảm thán, Tằng Kỳ thật sự quá lợi hại, thành tích học tập không những ưu tú mà còn vẽ đẹp như vậy.

Hai tuần trôi qua, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt. Mỗi ngày Tằng Kỳ đều sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô, sau đó dẫn cô đi thư viện, khu vui chơi, bờ biển......Phảng phất như cả hai là người yêu thật sự, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.

Còn tiếp...