Khi Bệnh Kiều Hắc Hoá

Chương 35: Người hầu bệnh kiều (1)



Editor: Coca

Beta: Mirinda

CP: NGƯỜI HẦU BỆNH KIỀU HẮC LIÊN HOA X TIỂU THƯ VÔ DỤNG

Vào tết nguyên đán, người người nhà nhà tất bật chuẩn bị đón chào năm mới, trong triều đình cũng mở tiệc chiêu đãi các vị quan thần, có thể nói là không khí nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Đương kim thừa tướng tên là Liễu Tương, là đệ đệ của Thái Hậu. Vì có Thái Hậu chống lưng nên địa vị trong triều của hắn phất lên như diều gặp gió.

Trong triều, các vị quan thần nối đuôi nhau vào phủ Thừa Tướng để tham dự tiệc tất niên. Chỉ cần cẩn thận quan sát một chút liền phát hiện năm nay có rất nhiều chàng trai trẻ tham dự.

Nguyên nhân rất đơn giản, cả đời Liễu Tương cô độc, chỉ có duy nhất một hòn ngọc quý là Liễu Thừa An. Năm nay Liễu Thừa An đang tuổi cập kê, lại còn là đứa con gái duy nhất của thừa tướng, nên nếu ai cưới nàng thì nhất định sẽ có thừa tướng chống lưng, con đường làm quan sẽ êm đẹp không sóng gió. Không chỉ thế, Liễu Thừa An được người đời đồn đại là tài sắc vẹn toàn, ba tuổi đã biết vẽ tranh, năm tuổi có thể sáng tác thơ văn, cầm kỳ thư hoạ không việc gì là nàng không biết làm, nàng còn sở hữu một dung mạo khuynh sắc khuynh thành, vì lời đồn này nên nàng cực kì nổi tiếng.

Khách khứa ổn định chỗ ngồi, sôi nổi mời rượu nhau. Mặc dù ai cũng rôm rả nói chuyện nhưng thực tế là vẫn luôn để ý xem khi nào thừa tướng Liễu Tương đến.

Trong góc có một thiếu niên đang ngồi một mình, hắn mặc chiếc áo dài màu xanh lam, một sợi dây cột ở phần đuôi tóc, trong mắt hiện lên một tia nhàm chán. Dung mạo Việt Hành Phong anh tuấn nhưng lúc nào cũng lãnh đạm, có vài người thấy hắn liền bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

"Năm nay Việt lão tướng quân lại phái tướng quân Việt Hành Phong đến tham dự, xem ra mối quan hệ của Việt gia và Liễu gia đã như nước với lửa." Một người đàn ông nhẹ giọng nói khẽ.

Một người đàn ông khác tiếp lời: "Theo ta thấy, Việt lão tướng quân cũng quá kiêu ngạo. Liễu Tương đường đường là thừa tướng, sau lưng còn có Thái Hậu chống lưng, mà khi Liễu Tương mở tiệc thì hắn chỉ kêu người khác đến mà không tự mình tham dự, đúng là lớn mật."

"Haiz, thật ra Việt lão tướng quân cũng lập được rất nhiều chiến công vang dội. Ngươi nhớ không? Hắn chính là người dẹp loạn triều đình, kiêu ngạo chút cũng là chuyện bình thường, phủ Thừa Tướng được hắn phái người đến tham dự cũng có thể coi như là một niềm vinh hạnh."

"Các ngươi thì biết cái gì!" Đột nhiên có một người chen ngang, người kia khẽ nói: "Ta nghe nói...... Là do Việt Hành Phong khăng khăng muốn tới, ta còn nghe được tin đồn hắn vừa gặp Liễu tiểu thư đã đem lòng si mê nàng, có lẽ lần này hắn tới là do muốn cầu hôn nàng đó!"

Việt Hành Phong liếc mắt nhìn về phía cửa, nơi đó người ra người vào tấp nập nhưng vẫn không có bóng dáng của Liễu Thừa An.

Liễu Tương đang mỉm cười chiêu đãi khách khứa, đột nhiên ông thấy Việt Hành Phong đang ngồi một góc uống rượu, nụ cười ông khựng lại một chút nhưng chốc lát sau đã quay về bộ dáng ban đầu, ông ngay tức khắc đi đến trước mặt Việt Hành Phong.

Việt Hành Phong đứng dậy, hắn giơ ly rượu lên hành lễ: "Liễu Tương."

"Miễn lễ miễn lễ, lúc nãy không thấy ngươi nên không đến kính rượu, là do ta sai sót." Liễu Tương uống sạch ly rượu, cả hai đều là cáo già nên cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu nói này.

Việt Hành Phong gật đầu, hắn cũng uống sạch ly rượu.

Liễu Tương kính rượu xong cũng nói vài câu cho có lệ rồi rời đi.

Việt Hành Phong lại liếc mắt nhìn về phía cửa rồi thất vọng thu về, biểu tình như đang suy tư việc gì đó.

Gã sai vặt đứng cạnh hắn nhịn không được mà lẩm bẩm: "Không phải nói đêm nay Liễu tiểu thư sẽ đến tham gia sao? Sao trễ như vầy rồi mà còn chưa thấy......"

Cùng lúc đó trong đình phủ Liễu..

Liễu Thừa An hoảng loạn chạy về phía đại sảnh của bữa tiệc, đột nhiên nàng vô tình nhìn thấy một đám người đang đứng vây quanh ở phía xa.

"Tiểu thư......" Thúy Dung gọi một tiếng, thúc giục nàng chạy nhanh lên. truyện tiên hiệp hay

Liễu Thừa An suỵt một tiếng, Thúy Dung đành phải yên lặng lùi về một bên.

Một thiếu niên ăn mặc xuề xoà, hắn ngã ngồi trên mặt đất, bị mấy tên người hầu vây quanh. Dáng người hắn cao gầy tinh tế, quần áo rách nát làm tôn lên làn da trắng bệch, tóc mái dài che đi đôi mắt hắn làm nàng không thấy được biểu tình của hắn.

"Tiểu tử thúi đừng có mà giả bộ! Mau giao thứ đó ra đây, bằng không ông đá chết ngươi!" Một người hầu có thân hình cao lớn hét lên, dứt lời liền tiến đến đá hắn một cái.

Thiếu niên ngã trên mặt đất, nhưng dù có thế nào thì hắn vẫn không thèm rên một tiếng. Mái tóc dài màu đen rời rạc một chút làm lộ khuôn mặt nhỏ tinh xảo, gương mặt này vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức có chút ảo diệu.

Lúc này đuôi mắt hắn đỏ lên, trong mắt còn tích tụ chút hơi nước.

Liễu Thừa An nhận ra, đây là người hầu được tuyển vào cách đây 1 năm, trước khi trở thành người hầu thì là 1 tên ăn mày, tên là Lâm Quân.

Một người hầu lo lắng nói: " Tên tạp chủng này thật ngang bướng, chúng ta đe doạ cỡ nào hắn cũng không chịu nói, nếu hắn không nói thì chúng ta chết chắc rồi!"

"Hắn dám sao?! Con mẹ nó, bây giờ ta sẽ đánh chết hắn!" Tên người hầu vừa dứt lời liền bắt đầu đánh đấm thiếu niên.

Thiếu niên ôm đầu, có chút khiếp sợ mà nói: "Không phải ta, không phải ta...... Ta không có lấy sổ sách gì hết...... Thật sự không phải do ta."

"Thôi bỏ đi đại ca, nếu không phải hắn lấy thì không phải chúng ta đang làm việc thừa thãi sao? Còn chưa kể đến việc lỡ chúng ta đánh chết hắn......"

Có một người khuyên nhưng tên người hầu cao tráng kia vẫn còn tức giận, hắn dùng chân đạp lên ngón tay của thiếu niên rôi dùng sức nghiền nát, thiếu niên nhịn không được mà phát ra tiếng rên.

"Nơi đây đường đường là phủ Thừa tướng mà các ngươi dám lộng hành, các ngươi cũng thật là to gan." Liễu Thừa An chậm rãi đi ra khỏi bụi cây, hôm nay cô mặc một bộ yếm màu tím nhạt, váy áo phiêu phiêu như tiên từ trên trời giáng xuống, đôi mắt màu đen nhánh mang theo chút lười biếng mị hoặc. Tuy đám người hầu đã thấy Liễu Thừa An nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều phải kinh diễm một phen.

Thiếu niên nằm trên mặt đất nhìn nàng, sau đó lại lặng lẽ cúi đầu, bên tai hắn phiếm hồng.

Bọn người hầu sợ đến mức cúi đầu, không dám hó hé một lời.

"Làm mất cuốn sổ quan trọng nhưng không nghĩ cách tìm lại mà lại ở đây đánh người vô tội, đúng là rất bản lĩnh." Liễu Thừa An cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy thì Liễu phủ cũng không cần các ngưoi."

"Tiểu thư! Xin tiểu thư tha mạng.....thật sự rất oan uổng a!!"

"Xin tiểu thư hãy tha cho chúng tôi!!!"

"Người đâu, kéo bọn chúng đi." Liễu Thừa An vô biểu tình mà nói.

Lâm Quân quỳ trên mặt đất, tay hắn lặng lẽ siết chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch chậm rãi phiếm hồng.

Sau khi tống cổ bọn người hầu đi, Liễu Thừa An đi đến trước mặt hắn.

"Ngươi là người của Đông Sương Phòng? Tên là...... Lâm Quân?" Liễu Thừa An mỉm cười.

"Thưa....thưa tiểu thư, ngài....ngài nói đúng rồi." Giọng nói Lâm Quân mát lạnh dễ nghe, vì khẩn trương nên có chút lắp bắp.

Hắn nâng mặt lên, để lộ nụ cười ngượng ngùng. Dung mạo thiếu niên đẹp như viên ngọc, đôi mắt long lanh trong suốt. Mặc dù cả người vết thương chồng chất nhưng vẫn không giấu được dung mạo tuyệt trần đó.

"Tiểu thư......Sắp trễ giờ rồi.....Nếu đến trễ thì lão gia sợ sẽ trách tội." Thúy Dung nhắc nhở Liễu Thừa An, sau đó nàng quay qua liếc nhìn Lâm Quân đầy khinh miệt.

"Biết rồi biết rồi." Liễu Thừa An xua tay, sau đó thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, ngươi có chuẩn bị bức vẽ cho ta chưa?!"

"Thưa tiểu thư, nô tì đã chuẩn bị."

"Ừm, vậy thì chúng ta đi thôi." Liễu Thừa An gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó nên cô quay đầu lại, nói: "Lát nữa ngươi đi lấy thuốc ở chỗ đại phu đi, cứ nói là do ta phân phó là được, sau đó xử lí vết thương của ngươi cho tốt."

Cô vừa dứt lời liền xoay người rời đi.

Sau khi cả đám người rời đi thì thiếu niên thu nụ cười lại, hắn vô biểu tình đứng lên, nhìn về phía Liễu Thừa An rời đi rồi chậm rãi nở một nụ cười, ánh mắt đen tối không rõ. Một lúc lâu sau hắn vỗ vỗ bụi đất trên người, lấy một quyển sổ tay từ bụi cây ra rồi nhét vào trong túi.

Liễu Thừa An đi vào đại sảnh bữa tiệc, bước đi của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, đẹp như mới bước ra từ trong tranh vẽ. Vào lúc nàng xuất hiên có rất nhiều người nhịn không được mà cảm thán, người đời đồn đại quả thật không sai, dung mạo Liễu Thừa An đẹp hơn người, nhưng cũng không ai ngờ đến là khuynh sắc khuynh thành đến mức này.

Ai cũng dán mắt lên người nàng, điều này làm cho Liễu Thừa An cảm thấy phiền chán, nhưng nàng vẫn lấy bức tranh "không thuộc" về nàng ra.

Mỗi năm phụ thân đều sẽ mời những vị danh hoạ nổi tiếng đến ngâm thơ phú từ, sau đó tuyên bố với những người khác là do nàng làm. Đâu ai có thể ngờ đến....thật ra Liễu Thừa An khuynh quốc khuynh thành trong lời đồn lại là bao cỏ*, không biết vẽ tranh làm thơ, đến cả khiêu vũ cũng chỉ biết chút ít.

(*Bao cỏ: chỉ được vẻ bề ngoài, bên trong trống rỗng.)

Nghĩ đến việc sớm hay muộn gì thì chiếc mặt nạ này cũng bị lộ tẩy, Liễu Thừa An liền cảm thấy đau đầu, nàng nhẹ xoa huyệt thái dương.

"Thừa An."

Một giọng nói thanh lãnh vang lên.

Nàng vừa quay đầu lại liền thấy Việt Hành Phong đứng bên cạnh nàng, ánh mắt lạnh lùng thường ngày của hắn nay mang theo một tia cháy bỏng cùng với.....nỗi nhớ nhung da diết.

"Việt đại ca, thì ra là ngươi a." Liễu Thừa An mỉm cười.

Việt Hành Phong nhìn nụ cười của nàng mà thất thần một chút, hắn vội vàng chỉnh đốn lại tinh thần rồi sau đó hành lễ. Thoạt nhìn hắn vô cùng bình tĩnh nhưng hô hấp dồn dập đã bán đứng hắn.

Liễu Thừa An vô tình gặp hắn ở lễ hội hoa đăng, tính cách cả hai hợp nhau nên về sau cũng trao đổi thư từ. Việt Hành Phong còn hay tặng một số món quà quý hiếm khó tìm cho Liễu Thừa An.

Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát. Việt Hành Phong nói về một số điều thú vị trong chuyến đi thăm Giang Nam của hắn, Liễu Thừa An bị hắn chọc nên không ngừng nhoẻn miệng cười. Cho đến khi người của Liễu Tương đến nhắc nhở thì nàng mới nhớ đến việc phải đi hành lễ với những người khác.

Nhìn bóng dáng nàng rời đi, trong mắt Việt Hành Phong dần lộ ra sự si mê lưu luyến, trong lòng hắn ngứa ngáy như có hàng ngàn con sâu đang gặm cắn.

"Sớm hay muộn gì ngươi cũng sẽ là của ta." Hắn lẩm bẩm nói.

Sau khi bức tranh "của" Liễu Thừa An được trưng bày, có không ít người tiếc lời khen.

"Bức tranh này đúng là tuyệt phẩm dân gian!"

"Liễu tiểu thư đúng là tài sắc vẹn toàn!"

.......

Lời khen nổi lên không dứt, Liễu Thừa An lặng lẽ ngáp một cái.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, Liễu Thừa An trở về tiểu viện của mình, phải đi hành lễ từ người này tới người khác nên nàng có chút mệt.

Bỗng nhiên nàng thấy một thân hình thon dài tinh tế đang đứng trước tiểu viện của nàng.

Hắn mặc một bộ đồ mỏng manh, gương mặt nhỏ bị đông lạnh đến mức trắng bệch, hắn hà khí lên lòng bàn tay nhằm sưởi ấm. Hắn vừa ngước mắt lên liền thấy được Liễu Thừa An, đôi mắt của thiếu niên hiện lên 1 tia sung sướng.

Còn tiếp...