Khi Bệnh Kiều Hắc Hoá

Chương 47: Hàng xóm bụng dạ đen tối (5)



Editor: Coca

Beta: Mirinda

Sau khi tan học Lâm Cảnh Tu thường đi làm thêm ở tiệm cơm, thời gian làm việc chủ yếu từ 5 giờ chiều tới 10 giờ tối.

Kết thúc ca làm, Lâm Cảnh Tu rời khỏi tiệm cơm. Không khí buổi tối hơi se lạnh, mặc một chiếc áo khoác hắn lẻ loi một mình đi trên đường.

Lúc đi ngang qua tiệm trang sức được nữ sinh yêu thích dạo gần đây, cậu dừng bước. Bỗng nhớ tới lời cô em gái nói rằng Dư Mặc hẹn cậu vào thứ bảy, trong nháy mắt cảm thấy thật ngọt ngào. Bước chân vào tiệm trang sức cẩn thận xem từng món, trên môi là nụ cười hạnh phúc, trong lúc cậu đang suy tư lựa chọn thì tiếng di động vang lên.

Hai chữ "Dư Mặc" hiện trên màn hình, Lâm Cảnh Tu không khỏi vui vẻ, cậu định bắt máy thì phía bên kia liền cúp điện thoại, sau đó một tin nhắn được gửi tới: "Gặp nhau ở đầu hẻm phố Chữ Thập, ngay bây giờ."

Lâm Cảnh Tu bỗng nhiên nghi ngờ, sao lại hẹn gặp ở một nơi xa như vậy? Nhưng rồi cậu cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, càng không rảnh để lựa chọn trang sức, hấp ta hấp tấp đi đến chỗ hẹn.

Đường phố ban đêm vừa yên tĩnh lại trống trải, có vài người vội vàng đi ngang qua, chắc là về nhà nghỉ ngơi sau một ngày làm việc dài. Cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi ngang qua, Lâm Cảnh Tu thấy nơi này thật hẻo lánh, cậu chưa từng tới đây bao giờ. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt, cậu đứng đợi một lúc thì có tiếng bước chân vang lên đằng sau lưng. Vui mừng quay đầu lại, nhưng nụ cười trên môi cậu liền biến mất, người tới không phải Dư Mặc mà là một người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo mắt kính râm cùng chiếc khẩu trang che đi khuôn mặt.

"Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Lâm Cảnh Tu kinh hãi, cậu liên tục lùi về sau, đang chuẩn bị chạy đi thì bị người đàn ông lạ dùng cây gậy bóng chày đập vào đầu. Đối phương bóp chặt miệng cậu khiến cậu không thể la to cầu cứu được. Kế tiếp là những cú đánh đau điếng người, mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương gãy, điện thoại rơi cách Lâm Cảnh Tu không xa, cậu gian nan vươn tay, muốn nhặt lên gọi cầu cứu. Đối phương cũng chú ý thấy động tác của cậu. Hắn dừng lại, phát ra tiếng cười lạnh. Lâm Cảnh Tu hết sức lắng nghe để đoán xem đối phương là ai, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện ra hắn dùng máy đổi giọng.

"Mày muốn lấy chiếc điện thoại kia à?" Tên ác ma đội lốt người kia ngồi xổm xuống, chậm rãi tháo kính râm, để lộ đôi mắt đào hoa mang theo vô vàn sự lạnh lẽo cùng điên cuồng. "Mày cho rằng mày là cái thá gì? Mày chỉ là một con chó mà thôi! Mày cho rằng chỉ cần nhắn tin cho cô ấy, cô ấy liền chạy tới cứu mày sao?"

Rốt cuộc tên điên này là ai? Không lẽ "cô ấy" trong miệng hắn là Dư Mặc? Hai mắt Lâm Cảnh Tu mở lớn, miệng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

"Hay là..." Tên kia móc con dao ra, chậm rãi nói: "Hay mày cảm thấy tự hào vì cô ấy thích khuôn mặt này của mày?"

Cơn đau âm ỉ trên người khiến Lâm Cảnh Tu chảy ra nước mắt sinh lý, cậu dùng hết sức gào lên một tiếng, cơ thể không nhịn được mà run rẩy. Cơn tra tấn tiếp theo ập đến, tên điên kia dùng dao rạch mặt cậu, sau đó đâm thẳng một cái vào bụng. Thời gian dần trôi qua, sau khi xác nhận Lâm Cảnh Tu đã hoàn toàn tắt thở, Nguyễn Lưu Tô mới thong thả móc khăn tay từ trong túi, cẩn thận lau con dao cùng cây gậy bóng chày, tiếp đó lấy di động ra xóa lịch sử cuộc trò chuyện lúc nãy.

Sau khi về tới nhà, Nguyễn Lưu Tô tranh thủ tắm rửa rồi mới đi ngủ. Bây giờ đã bốn giờ sáng, Dư Mặc ngủ rất sâu, Nguyễn Lưu Tô lén rời khỏi nhà vào ban đêm cô cũng không biết. Kéo cơ thể Dư Mặc lại gần mình, cơ thể cô bị di chuyển đối mặt với Nguyễn Lưu Tô, hơi thở đều đều cùng khuôn mặt lúc ngủ say của cô khiến tâm tình của hắn trở nên dễ chịu lại. Hắn cúi người xuống ngửi mùi hương trên cơ thể Dư Mặc, sau đó si mê miêu tả dung nhan cô lúc đang ngủ say, trong mắt là sự cố chấp và chiếm hữu điên cuồng.

"A Mặc, em đã xử lý trở ngại giữa chúng ta rồi" Nguyễn Lưu Tô lẩm bẩm: "Không một ai có thể ngăn cản chúng ta đến với nhau, em đã xử lý hết bọn chúng, chị chỉ cần yêu em là đủ."

Ngày hôm sau Dư Mặc tỉnh lại, cô nhìn đồng hồ, bây giờ là 6 giờ 35 phút, nên rời giường. Gần đây cô dậy rất sớm, có đôi khi còn sớm hơn cả tiếng chuông báo thức. Nguyễn Lưu Tô cũng ngủ không sâu, hắn dậy còn sớm hơn cả cô. Thiếu niên mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đang đứng trước bếp, trên bàn là bữa sáng được hắn chuẩn bị chu đáo. Áo ngủ của Nguyễn Lưu Tô lỏng lẻo, Dư Mặc nhìn không chớp mắt chiếc xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo kia, muốn dời mắt cũng không được.

"A Mặc, buổi sáng tốt lành." Nguyễn Lưu Tô cười một cách vô hại và phúc hậu.

"A Mặc cái gì? Em phải gọi là Mặc tỷ, mặc dù chị chỉ hơn em có 2 tháng nhưng tóm lại vẫn là lớn hơn!" Dư Mặc dùng sức xoa đầu hắn. Khuôn mặt Nguyễn Lưu Tô đầy ủy khuất: "Về sau em gọi chị là A Mặc có được không?" Đôi mắt hoa đào của hắn lấp lánh hơi nước, giọng nói thì ngọt ngào như làm nũng. Trong nháy mắt khiến Dư Mặc thất thần, như ma xui quỷ khiến cô gật đầu. Hai người cùng nhau ăn sáng, sau đó cùng nhau đi học. Nhưng chưa tới được cổng trường lại nghe được một tin bất ngờ, Lâm Cảnh Tu chết, Mọi người đồn rằng cậu bị sát hại trên đường đi làm thêm về, hiện trường vụ án vô cùng thê thảm, chắc là đắc tội với đại ca giang hồ nào đó. Những vụ bạo lực học đường xuất hiện liên tục làm Dư Mặc kinh hãi. Ngoài kinh ngạc ra cô còn chú ý đến Nguyễn Lưu Tô, vốn dĩ cô và Lâm Cảnh Tu k thân thiết lắm, nhờ Nguyễn Lưu Tô hai người họ mới được tính là quen biết nhau.

Nhưng Nguyễn Lưu Tô lại khác, hắn thích Lâm Tuyết Lê, anh trai của người hắn thích gặp chuyện không may, chắc trong lòng vô cùng sốt ruột. Vất vả lắm Lưu Tô mới gặp được người mình thích, mặc dù chưa hẹn hò, nhưng hắn tốt bụng vầ ngây thơ như vậy, nhất định trong lòng rất khó chịu và thương xót cho Lâm Tuyết Lê.

Hai người tới trường rất sớm, trong lớp vẫn chưa có ai, lớp bọn họ thuộc kiểu bàn đơn nên Nguyễn Lưu Tô ngồi cách cô một bàn. Dư Mặc quay qua nhìn hắn, Nguyễn Lưu Tô đang bình tĩnh làm bài tập, thoạt nhìn như không bị chuyển buổi sáng làm ảnh hưởng tới.

"À này,... Lưu Tô... Em có khỏe không?" Dư Mặc cẩn thận hỏi.

"Dạ?" Nguyễn Lưu Tô chớp chớp mắt, nghi ngờ mà nhìn cô.

"À, nếu em cảm thấy buồn thì hôm nay tan học chúng ta đi uống rượu giải sầu được không? Chị sẽ đi cùng em, đêm nay chúng ta không say không về."

"Ý của A Mặc là chuyện của bạn học Lâm sao?" Sắc mặc Nguyễn Lưu Tô lộ ra một vẻ tiếc hận: "Mặc dù em với bạn học Lâm không thân nhau lắm, chung quy cũng là bạn cùng trường, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy khiến em cảm thấy khá thương tâm. Nhưng thầy cô đã dạy học sinh không được uống rượu, nên A Mặc đừng có cãi lời họ."

Dư Mặc mồm chữ O mắt chữ A, phản ứng của hắn cũng thật... bình tĩnh quá đi? Chẳng lẽ là do cô hiểu sai, hiểu lầm chuyện hắn thích Lâm Tuyết Lê!?

"À này,... Lưu Tô, bạn học Lâm là anh trai của Tuyết Lê học muội đó!"

"Vâng, vậy thì sao ạ?" Nguyễn Lưu Tô mờ mịt nhìn cô. Phản ứng này... quá bình tĩnh!! Không lẽ từ trước tới giờ cô đã hiểu sai?? Đột nhiên Nguyên Lưu Tô ghé sát gần cô, giọng nói vốn dĩ mềm nhẹ của hắn trở nên trầm thấp: "A Mặc sẽ buồn sao?" Đột nhiên tới gần, hơi thở mát lạnh của hắn xen kẽ vào nhịp thở của cô. Tim cô đập nhanh như muốn bay ra ngoài, nhất thời quên mất trả lời.

"Hửm?" Thiếu niên híp mắt, phát ra giọng trầm thấp dễ nghe. Lúc này Dư Mặc mới hoàn hồn, cô nghĩ ngợi sau đó nói.

"Mặc dù chuyện này rất bi thương, nhưng chị với cậu ta cũng không thân thiết lắm nên cũng không tới mức là buồn...

Tóm lại em không cảm thấy khó chịu là được rồi."

Nghe vậy cả người Nguyễn Lưu Tô trở nên thoải mái, gương mặt tối tăm ban đầu tan thành mây khói.

"Lưu Tô, không phải em thích Tuyết Lê học muội hay sao?" Dư Mặc tỏ vẻ vô tình hỏi, cô nhếch miệng nở một nụ cười, ngón tay nhịn không được mà nắm chặt vạt áo.

Tiếp đó là sự im lặng đến xấu hổ, tâm tình Dư Mặc cũng chìm xuống theo. Thở dài một tiếng, cô tính đứng dậy ra ngoài một chút. Nhưng chưa kịp đi đã bị ai đó kéo lại ghế ngồi, Dư Mặc theo phản xạ né tránh thì phát hiện người gắt gao nắm lấy tay cô lag Nguyễn Lưu Tô. Trông hắn nhu nhược vậy thôi chứ sức lực lại mạnh ghê người. Dư Mặc giật mình nhìn hắn, phát hiện sâu trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ấy lại là sự âm u tối tăm, phảng phất như sóng thần cuộn trào.

"Em không thích cô ấy, từ trước tới nay chưa từng thích cô ấy. Người em thích trước nay chỉ có một, vĩnh viễn chỉ có một mà thôi."

Lúc nói những lời này, ánh mắt hoa đào của thiếu niên phản chiếu lại gương mặt cô, Dư Mặc có cảm giác... người hắn thích là cô. Dư Mặc nhếch môi cười: "Ồ? Vậy người em thích là ai?" Nguyễn Lưu Tô im lặng không nói gì, chỉ si ngốc nhìn cô. Dư Mặc nheo nheo mắt, cười cười rồi tiến lại gần hắn, đôi mắt Nguyễn Lưu Tô dần dần mở to. Lúc đôi môi của cả hai sắp chạm vào nhau thì.. một giọng nữ chói tai vang lên.

"Nguyễn Lưu Tô!"

Hai người nhanh chóng tách ra, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra thì thấy Lâm Tuyết Lê nước mắt giàn giụa.

Lúc này Lâm Tuyết Lê đứng đó gắt gao cắn môi, vành mắt đỏ ngầu, mí mắt hơi sưng, vừa nhìn là biết cô đã khóc rất lâu.

Cô lại gần tách cả hai ra, sau đó giận dữ mà quát lên: "Nguyễn Lưu Tô, cậu đi theo tôi!"

Vừa dứt lời thì cô muốn nắm lấy tay Nguyên Lưu Tô. Nhưng đôi tay nhỏ nhắn của cô đã bị Dư Mặc nhanh tay nắm lấy.

"Lâm Tuyết Lê học muội, xin hỏi em có chuyện gì không?" Dư Mặc mặt không cảm xúc nhìn cô chăm chú.

"Tôi có chuyện gì?" Giọng nói ôn nhu ngày thường của Lâm Tuyết Lê nay trở nên có chút bén nhọn: "Học tỷ, thay vì hỏi tôi câu đó thì chị hãy hỏi tên Nguyễn Lưu Tô này, xem hắn đã làm ra chuyện gì!!!"

"Tôi và Lâm học muội nước sông không phạm nước giếng. Xin hỏi tôi đã từng làm gì học muội hay sao?" Nguyễn Lưu Tô thản nhiên núp sau lưng Dư Mặc, hắn dùng tay chống cằm, ra vẻ hài hước mà hỏi Lâm Tuyết Lê.

"Cậu! Cậu chính là tên giết người! Đồ điên! Ngụy quân tử*! Cậu giết anh trai tôi! Giết người thì phải đền mạng, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Dư Mặc cô mau buông tôi ra! Cô đừng có mà bao che cho tội phạm giết người, sau này cô cũng không thoát được đâu!"

(*Ngụy quân tử dùng để chỉ nhưỡng người dối trá, quỷ quyệt, khó lường, vì nhìn từ vẻ bề ngoài không thể phát hiện ra, còn nguy hiểm hơn kẻ tiểu nhân)

Từng giọt nước mắt của Lâm Tuyết Lê rơi xuống, cô không màng danh dự mà đẩy Dư Mặc ra, muốn xông lên đánh Nguyễn Lưu Tô, nhưng lại không đủ sức để làm. Dư Mặc gắt gao nắm chặt tay cô, khiến cô không thể nào nhúc nhích.

"Cô điên rồi sao? Cô đừng ở đó mà nói hươu nói vượn" Dư Mặc nhíu mày, thầm nghĩ Lâm Tuyết Lê đã trở nên điên điên khùng khùng mất rồi. Lúc đầu Nguyễn Lưu Tô còn giữ nụ cười trào phúng, nhưng sau khi nghe những lời nhục mạ Dư Mặc của Lâm Tuyết Lê thì ánh mắt trở nên thâm trầm, đen kịt như màn đêm sâu thẳm, khiến người nhìn không rét mà run. Lâm Tuyết Lê bị ánh mắt của hắn dọa sợ, nhưng cô không nhịn được mà trừng lại.

"Cậu nhất định sẽ gặp báo ứng! Tôi nhất định sẽ tìm ra bằng chứng."

Lâm Tuyết Lê nói xong liền dùng sức giãy khỏi Dư Mặc rồi quay đầu rời đi. Sau khi cô ta rời đi, Dư Mặc thở ra một hơi day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ mà nói.

"Phụ nữ đúng là luôn sống theo cảm xúc, mặc dù chị rất thấu hiểu nỗi đau mất đi người thân này nhưng cũng không thể nói hươu nói vượn vô lý như thế được!"

Nguyễn Lưu Tô xích lại gần, than mật dựa vào người cô, hơi thở trên người hắn làm cô không nhịn được mà run lên.

"A Mặc tin em không?"

Nghe vậy Dư Mặc quay đầu lại, dùng đôi mắt hồ ly trừng hắn, Nguyễn Lưu Tô há miệng thở dốc, hắn tính nói gì đó nhưng đột nhiên Dư Mặc lại... lại hôn hắn.

Cả thế giới dường như đứng lại vào giây phút đó, trước kia Nguyên Lưu Tô đã từng hôn trộm Dư Mặc, nhưng lúc này thì khác, cô là người chủ động hôn hắn, cảm giác hưng phấn đến lê liệt lại ập đến.

Đôi môi của cả hai dán chặt vào nhau, Dư Mặc còn âm thầm lo lắng liệu mình có quá mức đột ngột làm dọa sợ Lưu Tô hay không?

Giây tiếp theo, cái ót của cô bị ai đó đè lại, tiếp theo đôi môi bị đối phương mạnh mẽ cạy ra, dùng sức liếm láp đầu lưỡi, trong nháy mắt cả cơ thế cũng bị đổi tư thế, tới khi cô bình tĩnh lại thì phát hiện bản thân đã bị Nguyễn Lưu Tô đè lên bàn học.

Dư Mặc cảm thấy không thở nổi, cô giãy dụa theo bản năng nhưng lại phát hiện không thể nào tránh thoát được, sức của Nguyễn Lưu Tô thật sự quá lớn.

Lúc cô cảm thấy mình sắp ngất đi vì thiếu oxy thì Nguyễn Lưu Tô mới lưu luyến rời khỏi môi cô. Dư Mặc dùng sức hít lấy không khí, bỗng nhiên cô cảm nhận được có vài giọt nước lành lạnh rơi trên mặt mình, cô ngẩng đầu lên nhìn thì giật mình phát hiện... Nguyễn Lưu Tô đang khóc! Dư Mặc sợ tới mức vội vàng đứng dậy, dỗ dành nói.

"Sao vậy? Sao em lại khóc?"

Giọng Nguyễn Lưu Tô có chút khàn: "Không sao, em chỉ là.. chỉ cảm thấy thật hạnh phúc."

Thật hạnh phúc thì sao lại khóc chứ, Dư Mặc không tin nổi lời hắn, cô suy nghĩ, không lẽ những lời của Lâm Tuyết Lê làm hắn dao động?

Cô an ủi nói: "Lưu Tô, em đừng có nghĩ nhiều, chị đương nhiên là luôn tin tưởng em! Em là do chị một tay chăm sóc từ nhỏ tới lớn, em là loại người gì bộ chị còn không rõ hay sao? Em đừng vì vài ba câu nói của Lâm Tuyết Lê mà buồn, anh trai cô ấy chết không liên quan tới chúng ta."

Cô nghiêm túc nói hết lời này tới lời khác, bỗng nhiên Nguyên Lưu Tô bật cười, hắn vươn tay xoa đầu cô. Giọng nói vừa yêu chiều vừa bất đắc dĩ.

"A Mặc, cho dù cô ta có nói gì em cũng không thèm để ý."

"Thật sao?" Dư Mặc nhướng mày, vẻ mặt cô kiểu: "Em chỉ đang giả vờ thôi! Chị biết hết đấy."

"Vậy,... Có phải A Mặc nên an ủi em một chút không?" Đột nhiên giọng nói của Nguyễn Lưu Tô trở nên trầm thấp ngọt lịm, sắc mặt hắn ửng hồng.

"Đêm nay tới nhà em được không?"

Còn tiếp......