Khi Chúng Ta Lớn Lên

Chương 22



Chuyện học võ của Thuyên rất nhanh được đồng ý. Công viên ngoài thị trấn cứ mỗi chiều sẽ có nhóm học võ ở đó luyện tập. Nhưng đi ra đó bằng cách nào?

Và một ngày, Trí đến nhà và vấn đề đi lại đã được giải quyết.

"Ê Thuyên, nghe bà mày kể với bà tao mày định học võ hả?" Trí lên tiếng hỏi.

Thuyên gật đầu rồi bày tỏ nỗi băn khoăn của mình.

"Ôi dào, chuyện đó thì có là gì. Yên tâm, tao cũng học võ ngoài đó. Để tao chở." Trí vỗ ngực đảm bảo.

Vậy là cứ mỗi chiều, Trí sẽ đạp xe đến nhà Thuyên và hai đứa nhóc bắt đầu chạy ra ngoài công viên. Thuyên có thể chạy xe đạp nên những đoạn đường ít xe, cậu sẽ ngỏ ý chở Trí để nó đỡ mệt.

Sau sự kiện kia, Chinh không còn e dè trước dì Xuân nữa. Cô đã có thể thoải mái bộc lộ tâm tư của mình ra mà không phải đứa trẻ lúc nào cũng phòng bị, chứa đầy gai trên mình và xù ra những chiếc gai nhọn bất kể ai đến gần.

Khi mùa mận đến, vườn nhà Thuyên đã trĩu những quả chín mọng nước.

Thế là ở trường, cậu đã rủ Chinh đến nhà mình chơi. Thuyên đã xin ngoại chừa lại một cây mận cho mình để cậu có thể rủ bạn bè đến ăn. Ngoại Thuyên vui vẻ đồng ý. Khi thương lái đến và thu hoạch mận, cậu đang học ở trường. Và lúc về nhà, Thuyên đã chạy ra ngay sau vườn để kiểm tra xem người ta có hái luôn cây của cậu không.

Cây của Thuyên cạnh mé ao vườn và hiện tại nó đang rung rung những cành chứa đầy quả chín theo cơn gió.

Trí được Thuyên rủ thì xung phong đảm nhận việc đâm muối ớt. Ba đứa đội nón lá để đi ra vườn vì trưa hôm nay trời khá nóng và nắng thì gắt như đổ lửa. Suốt quãng đường đi, Trí ríu rít hẳn và nó đang khoe chén muối nó cầm trên tay ngon đến mức độ nào.

Thuyên có ngó vào thì thấy toàn là ớt.

"Mày đâm ớt nhiều thế. Cay lắm, tao sợ Chinh ăn không được."

Trí nghe Thuyên nói thế thì khó xử, nó vỗ trán biểu thị mình quên mất.

"Không sao, tôi không ăn muối cũng được."

"Vậy sao được, ăn mận phải chấm muối mới trọn vị. Đúng không Thuyên?" Trí đẩy đẩy cánh tay Thuyên.

"Đúng đúng!" Thuyên giơ tay đầu hàng khi bị Trí khủng bố bằng những cú đẩy liên hồi.

Đổi lấy là những trận cười khà khà của Trí khi âm mưu kéo đồng minh thực hiện được.

Rất nhanh, ba đứa đã đến chỗ cây mận. Ngồi xuống, Thuyên nhanh tay hái những quả chín đỏ, cậu khéo léo gỡ chiếc bọc bảo vệ nó khỏi sâu bọ rồi đặt vào rổ Chinh đang cầm.

"Để tôi đem vào sàn nước rửa sạch." Thuyên cầm lấy chiếc rổ đầy ắp mận trên tay Chinh rồi nói.

"Ui chào.." Trí bắt đầu buông lời trêu chọc nhưng Thuyên giả vờ không nghe thấy.

Tuy vậy, hai tai cậu đã đỏ rực một mảnh.

Lúc Thuyên trở lại, những quả mận vẫn còn đang dính những giọt nước, chúng đang lăn dài và nhỏ từng giọt xuống đất.

"Để tôi gọt." Chinh nói vậy.

Thuyên đồng ý nhưng vẫn phụ Chinh tách mận ra và đặt vào dĩa.

"Mày chỉ biết ăn ăn!" Thuyên nói khi thấy Trí cầm vội miếng mận và chấm vào chén muối.

"Ngon quá!" Trí cười nói.

Đúng là ngon thật.

Thuyên thầm nghĩ.

Muối ớt thì cay đó nhưng cậu không cưỡng lại được việc ăn nó. Không ăn cứ cảm giác thiêu thiếu mà ăn vào thì cảm giác cay nóng đọng lại trên đầu lưỡi khiến bản thân khó chịu không ngừng.

Chinh không ăn muối ớt vì cô không ăn cay được, nhìn Thuyên ăn muối ớt đỏ cả môi và có xu hướng sưng lên, Chinh lên tiếng:

"Ăn không được thì đừng ăn nữa."

Thuyên gật đầu, cũng tạm dừng việc chấm muối.

Chén muối ớt lúc này chỉ còn mình Trí tận hưởng. Nó quả thật ăn cay rất giỏi, mặc dù cũng hít hà vì ớt cay đầu lưỡi nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc Trí ăn tiếp các ngụm kế.

Ngồi dưới bóng râm, tận hưởng cơn gió mát thổi qua. Gió lách qua những tán lá chuối phát ra tiếng xào xạc.

"Ê trời chuyển mưa kìa!"

Trí nói khi nó trông thấy phía chân trời xa xa có rất nhiều đám mây xanh đen đang kéo đến.

Thế là tất cả nhanh chân gom đồ chạy vào nhà. Trời mưa ở ngoài vườn thì đáng sợ lắm.

Ai về nhà nấy, Thuyên vào nhà để phụ ông bà lấy đồ, ôm củi vào.

Mưa đến rất nhanh. Gió thổi ào ào và mưa bắt đầu nhỏ giọt. Chúng theo những cơn gió bay tấp nập vào các ngõ ngách. Mưa lớn lắm, tán lá run rẩy đón nhận làn nước mát được ban xuống từ trời. Thuyên ngồi trong nhà, buồn chán ngắm cảnh vật trong màn mưa trắng xóa.

Được cái, mỗi lúc mưa trong nhà lại ấm áp khiến Thuyên cảm thấy rất dễ chịu.

Mưa rời đi như cách nó đến.

Vội vàng nhưng dứt khoát.

Gió thổi mạnh để những lá khô đọng lại tứ tung trên nền sân. Thuyên lấy chổi cứng và quét gom chúng lại thành một đống cho gọn. Đường thoát nước cũng cần quét nếu không muốn sân nhà ngập đầy nước vì bị nghẹt.

Làm xong công việc trên tay, Thuyên vào trong phòng và nằm trên giường.

Sự ấm áp của chăn gối khiến cậu bắt đầu thiu thiu, đi lạc trong những giấc mơ.