Khi Cup A Gặp Cup C

Chương 64



Edit: nusoco

Beta: shaiyao

Mộc Vị Ương mặc tạp dề màu xanh dương, giống như tạp dề của Liễu Hạ Niên, có lẽ các nàng có mắt thẩm mỹ tương tự nhau.

Liễu Hạ Niên lại gần giúp đỡ, hai tỷ muội đều là cao thủ nhà bếp, vào bếp giống như cá gặp được nước.

Bóng dáng tay cầm xẻng, chân đi giày cao gót, đứng trong phòng bếp của người đẹp thời đại khiến Trần Mặc Nhiễm ngưỡng mộ không thôi, có lẽ phụ nữ nên giống như thế, không những phải dùng bề ngoài chinh phục thế giới, mà còn phải dùng tài nấu nướng thu phục nàng nữa.

Eva lại lười biếng trốn trên ghế dựa, trên đó đặt rất nhiều đệm lót, chúng cứ như những đám mây thật êm ái, bên dưới trải một lớp thảm mềm mại, bất kỳ chỗ nào có thể làm Eva bị thương đều bị Mộc Vị Ương dùng vải bọc lại.

Diện Bao cuộn tròn người nằm trên đầu gối Eva, chỉ thò ra ngoài phần chân và đầu của nó, nó giống một trái banh tuyết, một khi có người đẹp xuất hiện sẽ lập tức không thèm để ý đến Trần Mặc Nhiễm nữa.

Trong mắt nó, mẹ lớn Liễu Hạ Niên là người cho nó ăn uống thỏa thuê đứng hàng thứ nhất, vĩnh viễn giữ vị trí đệ nhất, mỹ nữ xinh đẹp sẽ đứng hàng thứ hai, còn Trần Mặc Nhiễm thì không biết đứng ở chỗ nào.

Ghen với một con chó là một chuyện cực kỳ không ra gì, Trần Mặc Nhiễm không ngốc đến mức như vậy, nên nàng dời sự chú ý đến Eva.

Cặp lông mày của Eva thật dài, làn da Eva rất trắng... Nước miếng Trần Mặc Nhiễm nhỏ giọt tí tách không ngừng, cứ như một chiếc vòi nước bị rỉ nước vậy.

Eva khi nhìn gần rất giống một cô búp bê tinh xảo, chỉ khi nào nàng mở to mắt ra, mới phát hiện trong mắt có cảm xúc và độ ấm của một con người, một người đang bắt đầu thoát khỏi thế giới của bản thân.

Trần Mặc Nhiễm còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Eva, tròng mắt của nàng không chứa đựng bất kỳ sắc thái gì, cứ như hai viên thủy tinh màu đen, phản chiếu màu sắc của thế giới bên ngoài, nhưng ngoại nhân không thể tiến vào đó.

Bây giờ đã có thể thấy niềm hạnh phúc, sự vui vẻ ở nơi ấy.

Trần Mặc Nhiễm cảm thấy kinh ngạc với sự biến hóa lớn lao đó của nàng.

Là vì đứa bé trong bụng sao? Một đứa bé có thể thay đổi một người phụ nữ?

Trần Mặc Nhiễm giải thích không được, hiện tại cùng lắm nàng chỉ mới được coi là một thiếu nữ thôi, người mẹ là một thiên chức kỳ diệu trên thế giới, nàng chưa từng được trải qua, vậy thì làm sao mà hiểu được.

"Là trai hay gái?" Trần Mặc Nhiễm hỏi Eva, ánh mắt dừng lại ở phần bụng còn chưa thấy rõ sự biến hóa, được giấu bên dưới lớp váy cotton màu trắng.

Nơi đó sẽ có em bé sao?

Khóe miệng Eva hàm chứa một nụ cười thản nhiên, nàng cầm tay Trần Mặc Nhiễm đặt lên trên bụng mình, Trần Mặc Nhiễm chú tâm cảm nhận nhưng vẫn không thấy gì khác lạ cả.

"Còn chưa đến ba tháng, bây giờ chỉ mới lớn một chút thôi, không thấy gì thay đổi đâu. Bác sỹ có nói vài tháng nữa mới có thể thấy hình dáng hoàn chỉnh của đứa trẻ." Mộc Vị Ương từ trong phòng bếp đi ra giải thích hộ Eva, sau đó cởi tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc Nhiễm.

"Thật vậy sao?" Trần Mặc Nhiễm cực kỳ tò mò việc đứa trẻ trong bụng có hình dáng như thế nào.

"Bác sỹ bảo thời gian đầu đứa bé chỉ cuộn tròn người ngủ yên, nhắm chặt mắt, chân và tay đều rất nhỏ, đầu cũng nhỏ, sau đó sẽ từ cỡ một nắm tay từ từ lớn lên, sẽ làm cho bụng của cô ấy to hơn..." Mộc Vị Ương tinh tế giải thích rõ quá trình phát triển của đứa trẻ, tay vẽ một hình dáng nho nhỏ, có cái đầu be bé, tay chân co lại trên bụng Eva.

"Thần kỳ không?" Mộc Vị Ương hỏi Trần Mặc Nhiễm.

Trần Mặc Nhiễm gật đầu liên tục.

"Cô và Liễu Hạ Niên cũng sinh một đứa đi, khi các người già còn có người chiếu cố hai cô." Mộc Vị Ương nói.

"Bây giờ nói chuyện này có quá sớm hay không? Tôi mới học đại học mà, hơn nữa chúng tôi không có thời gian và sức để trông nom đứa bé, đây không phải chuyện đùa a." Trần Mặc Nhiễm nghĩ đề nghị của Mộc Vị Ương có vẻ cực kỳ không có trách nhiệm.

Mộc Vị Ương chỉ cười, không nói tiếp lời nào, Trần Mặc Nhiễm thấy hai người trước mắt mắt đi mày lại với đối phương, khiến nàng bản thân mình như chiếc bình phong, không ai xem nàng tồn tại hết, nên liền bỏ chạy vô bếp.

Liễu Hạ Niên đang làm đồ ăn cho ba người, vì đặc thù thân thể nên Eva chỉ ăn những món bổ dưỡng do Mộc Vị Ương làm riêng, còn phụ trách đồ ăn cho ba người là nhiệm vụ của Liễu Hạ Niên.

Trần Mặc Nhiễm vào bếp, ôm lấy Liễu Hạ Niên từ phía sau, dán mặt lên sau lưng nàng.

Liễu Hạ Niên cảm giác có người ôm mình, biết đích thị là Trần Mặc Nhiễm, chỉ có em ấy mới làm như thế, cũng chỉ vào những lúc đáy lòng nàng có chuyện gì đó rối ren không giải quyết được mới ôm mình như vậy, như thể mình có thể tiếp thêm sức mạnh cho nàng vậy.

"Em không phải đang nói chuyện phiếm với Eva sao?" Liễu Hạ Niên hỏi Trần Mặc Nhiễm, di chuyển đi đến cạnh bàn.

Trần Mặc Nhiễm đuổi sát theo Liễu Hạ Niên, nhắm mắt theo đuôi, một bước cũng không chịu xa nhau.

"Mộc Vị Ương đang ở ngoài đó, em không có chỗ để chen vào."

"Cho nên mới chạy vào đây với tôi phải không?" Liễu Hạ Niên trêu.

Vẻ mặt Trần Mặc Nhiễm thật trung thành, đáp: "Tuyệt đối không có chuyện đó, em chỉ muốn thưởng công cho chị a, chị cực khổ như vậy."

"Người có tài thường khổ."

"Người không tài thì nằm hưởng thụ." Trần Mặc Nhiễm cười gian trá, Liễu Hạ Niên làm sao có thể không hiểu ý nàng được. Lúc cắt cà chua, Trần Mặc Nhiễm vươn tay muốn lấy mấy miếng cà chua ở trên thớt gỗ, Liễu Hạ Niên đã nhanh tay đưa cho nàng một trái đã được rửa kỹ, đỡ cho nàng tham ăn đói bụng mà làm càn.

"Chị yêu, chúng ta sẽ có con sao?" Trần Mặc Nhiễm không thèm ăn trái cà chua, chỉ cầm chơi, buột miệng hỏi.

Liễu Hạ Niên ngừng tay một chút, đáp: "Sau này chắc là sẽ có."

"Em sinh?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.

"Nếu như em sợ đau, thì tôi sẽ sinh." Liễu Hạ Niên lại đáp.

Trần Mặc Nhiễm ôm lấy eo nàng, vòng eo của nàng tuy tráng kiện nhưng cũng không đến đâu, dù sao cũng là phụ nữ, cũng sẽ yếu đuối, sẽ sợ hãi thôi, nhưng nếu như Liễu Hạ Niên cũng yếu đuối thì Trần Mặc Nhiễm biết làm sao bây giờ? Cho nên mới nói a, Trần Mặc Nhiễm luôn tự nhủ phải yêu thương Liễu Hạ Niên nhiều một chút, bằng không bản thân thực sự sẽ là người vô tâm không phế.

"Mộc Vị Ương nói em sinh con thì tốt hơn, cô ấy nói em thoạt nhìn cũng có vẻ dễ có con." Trần Mặc Nhiễm kiêu ngạo nói.

Liễu Hạ Niên nghĩ những lời này thoát ra khỏi miệng Trần Mặc Nhiễm có lẽ đã được gọt dũa cho dễ nghe rất nhiều, xét tính tình của Mộc Vị Ương thì một khi đã nói thì chưa chắc câu chỉ có một tầng nghĩa.

"Sau này hãy tính, bây giờ không phải lúc để bàn về chuyện có con." Liễu Hạ Niên nói.

"Ân, nghe lời chị." Trần Mặc Nhiễm gật đầu.

Lúc ăn tối, Diện Bao cuối cùng mới biết ai là áo cơm phụ mẫu của nó, cũng chỉ có khi bị đói nó mới tìm Trần Mặc Nhiễm, một đám lông xù cọ tới cọ lui cạnh chân nàng.

Trần Mặc Nhiễm nhìn bộ dáng cẩn thận hầu hạ Eva của Mộc Vị Ương, có thể nói nó thuộc hàng đẳng cấp chuyên nghiệp.

Người ngày nào cũng đối xử với người khác gần như là vô tâm như Mộc Vị Ương, bình thường nàng rất tự cao tự đại, thế nhưng khi tình thế bắt buộc, cũng có thể thay đổi tùy theo hoàn cảnh.

Cơm nước xong, Liễu Hạ Niên kêu Mộc Vị Ương đi rửa chén với mình, thực tế chẳng có bao nhiêu cái chén, căn bản không cần kéo nàng đến làm lãng phí sức lao động. Mộc Vị Ương biết Liễu Hạ Niên muốn nói chuyện với mình nên mới tìm một cái cớ.

Lúc ăn cơm Liễu Hạ Niên không nói gì cả, chỉ một mực quan sát cách Eva và Mộc Vị Ương đối xử với nhau, nàng muốn biết hai người này rốt cuộc vì sao quyết định muốn một đứa con.

Không có sự hài hòa của hôn nhân hay cảm tình sâu nặng, quan hệ giữa các nàng có lẽ là muốn sống nương tựa vào nhau.

Khi biết Eva thay Mộc Vị Ương mang thai, Liễu Hạ Niên nghĩ Mộc Vị Ương luyến tiếc dáng người của mình sẽ bị biến dạng, mới ỷ lại ép Eva thay nàng làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ mới nhận ra Eva thật tình yêu trẻ con, và Mộc Vị Ương có vẻ còn yêu trẻ hơn cả Eva.

"Sao em không thương lượng với chị?" Liễu Hạ Niên thốt ra câu đầu tiên.

"Em nghĩ bản thân có thể xoay xở được." Mộc Vị Ương đáp.

"Vấn đề này không phải là chuyện đơn giản, ít nhất em cũng nên bàn với chị trước. Em còn trẻ, Eva cũng thế, có con rồi công việc của tụi em làm sao đây? Chi tiêu trong gia đình sau này cũng không phải là con số nhỏ, còn nữa, đứa con sinh ra trong một gia đình đồng tính thì làm sao có thể đảm bảo đầy đủ quyền lợi cho nó được? Khi các em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà đã manh động để cho một sinh mệnh xuất hiện trên thế giới này, đây là hành vi không có trách nhiệm."

"Em nói rồi, em sẽ không trốn ở sau lưng chị nữa. Trước đây dù có chuyện gì thì em chỉ biết kiễng ngón chân tìm kiếm chị trong đám đông, Liễu Hạ Niên, bây giờ em sẽ không làm như vậy nữa, em nghĩ mình có thể ứng phó được, em đã nghiêm túc suy xét chuyện này nhiều lần rồi. Liễu Hạ Niên, đừng nghĩ rằng thế giới này chỉ có một mình chị là một người đồng tính đạt tiêu chuẩn."

"Chị chưa bao giờ nghĩ như vậy." Liễu Hạ Niên nói.

"Chính xác, nếu như đủ tiêu chuẩn thì phải nuôi người yêu của mình béo tốt hẵng nói."

"Nhiễm không thích người khác nói em ấy phì."

"Chị có thể nuôi, vì sao em không thể nói?"

"Eva hình như hơi gầy, khi sinh con sẽ mất sức lắm, em nên đi tìm Lưu lão gia tử xin một vài đơn thuốc bổ, thuốc Đông y ôn hòa hơn thuốc Tây, đối với mẹ con nàng mới có lợi."

"Em sẽ làm."

"Ông ấy và mẹ của chị bây giờ ở chung." Liễu Hạ Niên bỗng nhiên nói sang chuyện này, nàng nhìn phản ứng của Mộc Vị Ương, chỉ thấy Mộc Vị Ương bĩu môi, giống như chuyện này chẳng đáng nhắc tới, Mộc Vị Ương châm biếm: "Có một số người luôn phải chờ đến ngày sắp chết mới hiểu hai chữ sám hối viết như thế nào."

"Tha thứ cho họ đi."

"Nếu như chị không nhắc, em vẫn cứ nghĩ mình là một cô nhi. Chị nhắc em mới nhớ vốn mình còn một người cha nữa."

Liễu Hạ Niên thở dài, bỏ chén đĩa đã rửa sạch vào trong tủ, hai người im lặng, có một số việc không thể nói rõ cũng vẫn hiểu được.

Liễu Hạ Niên không thể không nhìn Mộc Vị Ương bằng ánh mắt khác xưa được, nàng đã trưởng thành hơn Liễu Hạ Niên tưởng tượng rất nhiều.

"Sau này giúp em nghĩ xem nên đặt tên gì cho đứa bé mới tốt." Mộc Vị Ương nói.

Đây là nhiệm vụ Mộc Vị Ương giao cho Liễu Hạ Niên, cũng đồng nghĩa Liễu Hạ Niên sẽ tham dự vào cuộc sống tương lai của đứa trẻ này.

Liễu Hạ Niên lúc này mới mỉm cười, gật đầu.

Sau khi ăn xong, Trần Mặc Nhiễm ngồi một bên nghe Eva kể chuyện cổ tích, mỹ nhân ngư, Peter Pan v.v.. chuyện cổ tích cũ đến không thể cũ hơn, Trần Mặc Nhiễm đã đọc đến thuộc lòng, nhưng nghe Eva kể chuyện, giọng nói xa xăm giống như âm thanh của mỹ nhân ngư ở ngoài khơi, âm thanh đó có thể cướp đoạt linh hồn của các thủy thủ, cũng có thể bắt đi linh hồn của Trần Mặc Nhiễm.

Nàng nghe được một chút đã ngủ gật.

Nếu như Eva có thể sử dụng giọng nói dịu dàng kể chuyện cổ tích cho em bé nghe, vậy đứa bé này chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Eva nhìn Trần Mặc Nhiễm đang ngồi bên cạnh mình, vươn tay xoa tóc nàng, có lẽ cô ấy thử đụng vào nàng như chạm vào em bé, cô ấy đang học cách tiếp xúc với người khác, thoát khỏi chiếc tháp cao của mình.

Mộc Vị Ương đứng một bên nhìn động tác của Eva, dè dặt, chậm rãi đặt tay lên đầu Trần Mặc Nhiễm, chạm vài cái sau đó lại rụt tay về, Eva cứ như lần đầu tiên gặp phải ngoại nhân, vừa cẩn thận vừa hiếu kỳ.

Mộc Vị Ương nghĩ đây là một hiện tượng tốt, ít nhất sau này nàng sẽ không cô đơn nữa, nhưng nếu nàng không còn cô đơn, e rằng người như Mộc Vị Ương sẽ mất đi giá trị tồn tại.

Trước đây nàng là duy nhất của Eva, như mặt trời trên cao, hoặc ánh trăng vào đêm, không thể thiếu được, nếu có một ngày Eva trị được chứng bệnh tâm lý, không còn khiếm khuyết, vậy liệu điều đó đồng nghĩa với việc Eva sẽ rời xa nàng hay không?

Mộc Vị Ương bị kích động muốn khóa chặt Eva ở nhà, mua một sợi xích thật to, khiến Eva vĩnh viễn không thể bỏ đi được.

Nhưng nếu làm như vậy có gì khác một kẻ biến thái chứ. Chẳng qua, có lẽ Eva là người có sẵn bản lĩnh như thế, bản lĩnh khiến ai nấy cũng muốn độc chiếm tất cả của nàng.

"Em nên ngủ đi." Mộc Vị Ương bước lại gần Eva, hôn môi nàng, dưới ngọn đèn tĩnh mịch, mí mắt Eva buông xuống, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng rũ xuống, che đi ánh mắt nhu hòa.

Nụ hôn này giống như một cách vỗ về, hai người ngửi được mùi vị của đối phương, cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cả hai. Chỉ đơn thuần được ở gần nhau, sự ái muội giữa hai thiếu nữ xinh đẹp quả thực quá sức mỹ lệ.

Hôn, phần nhiều là Mộc Vị Ương chủ động, Eva dịu dàng tiếp nhận.

Ôm, cũng do Mộc Vị Ương chủ động ôm Eva.

"Hôm nay mệt không?" Mộc Vị Ương hỏi Eva, nàng sợ cô ấy mệt mỏi, hôm nay Eva dậy khá sớm, hình như từ lúc bắt đầu trạng thái ốm nghén khi mang thai, sáng sớm đã nghe cô ấy nôn ói trong phòng vệ sinh, khiến tâm Mộc Vị Ương luôn nhói đau.

Bác sỹ nói đây là triệu chứng thường gặp, phụ nữ có thai nào hoặc ít hoặc nhiều đều gặp cả, ít hay nhiều tuỳ thuộc vào thể chất của từng cá nhân.

Nhất định là rất khó chịu, cảm giác đó giống như thân thể đang phản bội chính mình, cũng khó trách, vì bên trong đang thai nghén một sinh mệnh mới mà.

Cho dù Mộc Vị Ương không mang thai, thế nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác của Eva. Cứ nghĩ đến, nàng lại càng đau lòng.

Eva lắc đầu, ngược lại dùng nụ cười của mình trấn an Mộc Vị Ương.

Eva bị Mộc Vị Ương kéo vào phòng ngủ, Trần Mặc Nhiễm còn cuộn người ngủ trên sô pha, không hay biết gì cả.

Liễu Hạ Niên vuốt mặt em ấy, nói: "Heo nhỏ, chúng ta về thôi, nếu còn không chịu về em ở đây ngủ qua đêm nhé."

Trần Mặc Nhiễm lắc đầu, lơ mơ lầm bầm: "Em muốn nghe chuyện cổ tích."

Bộ dáng làm nũng y chang một đứa con nít.

Liễu Hạ Niên cười, ngón tay xoa đôi môi nàng, họa theo đường nét của cặp môi đỏ mọng, đùa: "Về nhà rồi tôi kể cổ tích cho em nghe được không?"

Chị đang dụ con nít ba tuổi a! Trần Mặc Nhiễm thầm bất mãn.

Mắt nàng hé ra một chút, thấy Liễu Hạ Niên đang cố nín cười thì nàng đã biết Liễu Hạ Niên đang chế giễu sự ấu trĩ của mình, càng nhắm mắt chặt hơn, nói: "Giờ mới thấy Eva tốt hơn chị, ít nhất cô ta sẽ không chê em ấu trĩ."

Liễu Hạ Niên nắm lấy cánh mũi Trần Mặc Nhiễm, khiến nàng phải há to miệng cố hít thở, hành vi đùa dai hiếm thấy này khiến Trần Mặc Nhiễm ngủ cũng không được yên.

Trần Mặc Nhiễm xoa cái lỗ mũi bị nhéo đến chuyển hồng, vẻ mặt ai oán lẽo đẽo theo sau Liễu Hạ Niên.

Tạm biệt Mộc Vị Ương xong, Mộc Vị Ương cũng không tiễn hai người ra cửa, vừa nhìn bộ dạng đã hiểu ngươi thích tới thì tới, không thích thì biến. Đạo đãi khách như vậy có thể không bị người khác giận, trên thế giới này chắc không có ai khác ngoài Mộc Vị Ương.

Đóng cửa lại hộ chủ nhà, hai người dắt tay nhau đi xuống lầu.