Khi Gió Nổi Lên

Chương 3: "Tinh Dao, anh ở đây."



Mộ Cận Bùi rất bất ngờ khi gặp lại Quý Tinh Dao ở văn phòng của Lạc Tùng, một thoáng kinh ngạc hiện lên mắt anh rồi lập tức biến mất.

"Thật trùng hợp." Thật hiếm khi Mộ Cận Bùi chủ động chào hỏi trước.

Quý Tinh Dao cười cười, cô không được tự nhiên khi gặp người quen trong trường hợp này.

Ánh mắt Lạc Tùng đảo một vòng qua lại giữa hai người họ, "Hai người quen biết nhau sao?"

Mộ Cận Bùi nói, "Ừm, tối hôm qua gặp nhau ở tiệc rượu. Mẹ tôi đấu giá được tranh của Quý tiểu thư."

Lạc Tùng trước đó không rõ Quý Tinh Dao làm gì, chỉ biết cô công việc rất bận rộn thường xuyên ngày đêm đảo lộn, thức trắng đêm là chuyện bình thường.

Anh ấy cùng Quý Tinh Dao tổng cộng gặp nhau chỉ ba bốn lần nhưng những lần ấy chỉ gặp gỡ ngắn ngủi để khám bệnh.

Bệnh nhân quá nhiều đến nỗi anh ấy quên mất cô tên là gì.

Nếu không phải vừa rồi Mộ Cận Bùi xưng hô với cô là Quý tiểu thư, anh ấy thậm chí cũng không biết Quý Tinh Dao họ gì.

Gặp một người khác giới tại phòng khám phụ khoa là một việc rất xấu hổ. Lạc Tùng kịp thời giải vây cho Quý Tinh Dao, "Xem ra vẽ ra được một bức tranh, áp lực của cô giải tỏa không ít."

Anh ấy xoay mặt nói với Mộ Cận Bùi: "Những bạn trẻ bây giờ thật sự cũng không dễ dàng, bản thân chịu nhiều áp lực khiến nội tiết mất cân bằng."

Mộ Cận Bùi: "Càng ưu tú người ta càng đối với bản thân khắc nghiệt."

Nói xong anh đứng lên, "Hai người trò chuyện đi, tôi ra xe gọi điện thoại."

Anh lấy cớ rời đi.

Anh đi ngang qua cô, Quý Tinh Dao lần nữa lại cảm nhận được khí chất sắc bén của Mộ Cận Bùi.

Hôm nay cô mang giày bệt, chỉ cao đến bả vai anh.

Cửa khép lại.

Quý Tinh Dao rất biết ơn, "Cám ơn anh, bác sĩ Lạc."

Lạc Tùng biết cô cám ơn điều gì, cảm ơn anh ấy vì đã làm dịu bầu không khí khó xử giữa cô và Mộ Cận Bùi, anh ấy nói: "Nên làm mà."

Sau đó nói đến việc chính, hỏi: "Hôm nay cô khó chịu ở đâu?"

Quý Tinh Dao: "Không khó chịu. Đêm qua là ngày đầu tiên của kì kinh, tôi rất đau nhưng giờ thì tốt hơn nhiều rồi. Bác sĩ Lạc, tôi còn cần tiếp tục điều trị không?"

Lạc Tùng: "Có thể tạm dừng, nhưng tình trạng này của cô còn phải dựa vào chính cô điều trị. Đầu tiên phải giảm áp lực, ngủ đủ giấc, nếu cô không cải thiện sinh hoạt chỉ dựa vào thuốc chắc chắn không có hiệu quả."

Quý Tinh Dao gật đầu, ghi nhớ.

Lạc Tùng nhẹ nhàng nói: "Còn chưa kịp chúc mừng cô, tuổi còn trẻ mà đạt được thành tích tuyệt vời như vậy."

Quý Tinh Dao cảm ơn, Lạc Tùng rất bận, có y tá đến tìm nên cô tạm biệt rồi rời đi.

Xuống dưới lầu, Quý Tinh Dao đi về phía bãi đậu xe, cầm điện thoại nhắn tin cho mẹ, 【Mẹ, con sẽ đến chỗ mẹ. Đã gặp bác sĩ, không có vấn đề gì.】

"Xin chào người đẹp, làm phiền một chút."

Một giọng nói đột ngột chen vào, Quý Tinh Dao theo bản năng ngẩng đầu, trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi, dù kiểu tóc hay là ăn mặc đều là một bộ dạng bất cần đời.

"Xin chào, tôi tên Tề Sâm."

Người đàn ông híp mắt lại, kém chút nữa mắt cong thành vầng trăng non, nhìn qua rất đơn thuần vô hại. Hắn ngay lập tức đưa danh thiếp của mình lên.

Quý Tinh Dao không hiểu người đàn ông trước mắt mình định làm gì, mục đích không rõ ràng, cô không nhận danh thiếp nhưng vô thức liếc nhìn.

Danh thiếp rất đơn giản, phó tổng giám đốc tập đoàn Thụy Sâm, Tề Sâm

Quý Tinh Dao biết tập đoàn Thụy Sâm, công ty rất nổi tiếng trong giới, chủ tịch họ Tề, cùng ba với bác Đường là bạn làm ăn, cô cũng đã gặp qua chủ tịch Tề.

Người trước mặt họ Tề, trong danh thiếp cũng có tên công ty, mặt mũi người này còn giống với chủ tịch Tề, chắc đây là con trai của ông ấy.

Thụy Sâm đại thiếu gia đã sớm đính hôn, còn nghe nói, hắn là cái một fuckboy.

Đúng cái danh fuckboy.

Tề Sâm một tay giơ danh thiếp, tay mỏi nhừ, hắn dùng sức lắc lắc. Nếu là trước kia, những cô gái kia đã sớm đón lấy danh thiếp của hắn, đây là "muốn bắt thì hãy thả" sao?

Phàm là phụ nữ khi lướt mạng, có ai mà không biết hắn?

Hắn mười tám tuổi bắt đầu đua xe, những năm qua danh tiếng đã vang xa ra khỏi vòng. Còn có một nguyên nhân khiến hắn nổi tiếng là vì có bạn từ nhỏ là ngôi sao giới giải trí.

Lúc trước làm phó tổng giám đốc cũng chỉ là chức vụ tạm thời, cái danh nghe thanh cao dễ tìm kiếm đối tượng.

Tề Sâm mở điện thoại, "Số Wechat của em là gì, tôi thêm bạn."

Quý Tinh Dao mặt không biểu cảm, "Xin lỗi."

Vòng qua hắn, cất bước rời đi.

"Được được được, coi như em 'muốn bắt thì phải thả', tôi biết rồi, như vậy cũng được luôn." Tề Sâm đuổi theo, chặn Quý Tinh Dao đang đi phía trước, mở mã QR của hắn lên, "Đây, tôi chủ động cho em ID Wechat." Vì cô đẹp mắt nên hắn cũng không so đo.

Quý Tinh Dao ngừng bước chân, "Tôi có bạn trai rồi."

Tề Sâm cười: "Có cũng không sao, chúng ta trước tiên kết bạn với nhau, nếu rảnh thì cùng đi chơi."

Hắn không hề trốn tránh: "Tôi cũng có vị hôn thê rồi, đã sớm đính hôn, chuyện này không thành vấn đề."

Quý Tinh Dao không thèm để ý, lần nữa lách qua người hắn.

Kết quả Tề Sâm vẫn đuổi theo và chặn đường cô.

Quý Tinh Dao bất đắc dĩ, "Cha tôi là Quý Thường Thịnh, anh không biết thì về hỏi Tề đổng đi."

Tề Sâm nghe nói vậy ngược lại càng thêm được một tấc lại muốn một thướt tiến tới, "Em không nói sớm, vậy thì phải càng làm quen." Hắn lần nữa đưa mã QR đến.

Quý Tinh Dao không biết Tề Sâm bị cái gì kích thích, cô không quan tâm đến giao tình của ba và Tề đổng. Sau khi nghĩ lại, điều này phù hợp với hình tượng con nhà giàu ăn chơi trác táng, hoàn toàn bị ông già ở nhà chiều hư.

Cô không nói nhảm với Tề Sâm nữa, ấn vào ba số 110 trên màn hình, giọng nói lạnh lùng, "Tránh ra."

Tề Sâm không chỉ không tránh ra mà còn cười thúc giục cô: "Mau tranh thủ thời gian báo cảnh nha, tôi vừa vặn muốn vào đó ngồi xổm mấy ngày, tôi tình nguyện ở trong đó cũng không muốn ngày ngày nhìn thấy vị hôn thê của mình, nếu em có thể giúp tôi thoát khỏi cô ta, tôi ra ngoài rồi sẽ đãi em một bữa."

Quý Tinh Dao: "..."

Thật ra cô không muốn báo cảnh sát, chỉ là cho hắn biết khó mà lui nào biết hắn khó chơi như vậy.

Tề Sâm cũng không phải muốn quấn chặt lấy người, vừa nghe nói cô là con gái của Quý Thường Thịnh, hắn liền nảy ra ý nghĩ muốn lợi dụng chuyện này để làm cho sự việc trở nên nghiêm trọng, tốt nhất là cô có thể đến nhà hắn cáo trạng, nói không chừng sau khi vị hôn thê kia của hắn biết sẽ một cước đá bay hắn, hắn hiện tại chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân vô nghĩa này.

Hắn cười nham hiểm: "Sao em còn chưa gọi cảnh sát?"

Quý Tinh Dao chưa bao giờ gặp phải tên vô lại như vậy, từ thời cấp hai đến nay nam sinh theo đuổi cô đếm hoài không hết, giống như Tề Sâm đây là lần tiên gặp phải.

Cô tìm số điện thoại của bácTrương.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Tinh Dao, anh ở đây."

Quý Tinh Dao sững sờ, lập tức xóa dãy số chuẩn bị gọi.

Câu nói này làm cô sinh ra ảo giác.

Cô theo tiếng kêu nhìn lại, thật sự là Mộ Cận Bùi.

Vừa rồi anh gọi cô là Tinh Dao, không có chút nào là không dịu dàng cả.

Mộ Cận Bùi đẩy cửa xuống xe.

Tề Sâm cũng giật mình.

Thì ra bạn trai đến bệnh viện cùng cô.

Hắn tạm thời quên mất Quý Tinh Dao, âm thầm cùng Mộ Cận Bùi phân đo.

Trước đây, hắn cảm thấy hài lòng về bản thân, người miễn cưỡng cao đến một mét tám kết hợp với khuôn mặt và gia thế này không biết có bao nhiêu phụ nữ vây quanh hắn.

Nhưng giờ đứng cạnh người đàn ông này, trong nháy mắt đem hắn trở thành cặn bã.

Tề Sâm không ở trên thương trường quá một ngày vậy nên không biết Mộ Cận Bùi là ai.

Mộ Cận Bùi lại gần, đứng bên cạnh Quý Tinh Dao, "Bạn em sao?"

Quý Tinh Dao lắc đầu.

Một giây sau, ánh mắt lạnh lùng của Mộ Cận Bùi rơi trên người Tề Sâm.

Vừa rồi hành động bám riết không buông của Tề Sâm đều lọt vào mắt Mộ Cận Bùi.

Tề Sâm bị ánh mắt lạnh như băng kia làm cho khiếp sợ, sống lưng ớn lạnh, cười ngượng ngùng một tiếng, "Tôi hỏi đường, làm phiền rồi."

Sợ bị đánh, hắn tuyệt vọng bỏ chạy.

Trong lòng chửi rủa.

Tề Sâm chạy đến khu nội trú bệnh viện.

Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao im lặng trong giây lát, bởi vì câu nói giải vây "Tinh Dao, anh ở đây."

Quý Tinh Dao bình tĩnh lại: "Cảm ơn anh."

"Tiện tay mà thôi."

Mộ Cận Bùi vẫn luôn bình tĩnh, hỏi: "Em tới bệnh viện một mình à?"

Quý Tinh Dao: "Bác Trương ở trong xe chờ tôi, đang ở bãi đỗ xe khu B."

Mộ Cận Bùi gật đầu, anh nhìn vào mắt cô, Quý Tinh Dao nhìn sang bụi cây bên cạnh anh.

Giữa hai người không có gì để nói, lại lần nữa chìm trong tẻ nhạt.

Mộ Cận Bùi còn muốn đi tìm Lạc Tùng, anh chỉ lên lầu.

Quý Tinh Dao hiểu ý: "Anh bận việc đi."

Mộ Cận Bùi đi ngang qua cô rồi rời đi, khóe mắt không còn nhìn thấy anh nữa.

Cô lại liếc nhìn về phía Mộ Cận Bùi, giống như có cảm ứng anh đột nhiên xoay người lại, cô muốn thu hồi ánh mắt nhưng đã quá muộn.

Mộ Cận Bùi hỏi: "Hôm nay có bận gì không?" Nói xong anh cảm thấy hơi đường đột, nói tiếp: "Nếu có hứng thú, chúng ta hãy bàn về quyền đại diện cho tranh của em, tôi đại biểu cho Phòng trưng bày nghệ thuật M.K."

Phòng trưng bày nghệ thuật M.K được thành lập cho đến nay, người đại diện đều là những người làm việc cấp cao trong ngành, cấp bậc hiện tại của cô rất khó được M.K lựa chọn.

Quý Tinh Dao không khỏi xiêu lòng, cô đồng ý.

Mộ Cận Bùi: "Em lên xe của tôi trước đi, chậm nhất nửa tiếng tôi sẽ xuống."

Anh gửi tin nhắn cho tài xế.

Trước khi Quý Tinh Dao bước tới, tài xế của Mộ Cận Bùi đã xuống xe và mở cửa sau. Cô nói với bác Trương mình cùng Mộ Cận Bùi có chuyện bàn bạc, tiện thể đem bảng số xe của Mộ Cận Bùi cho bác.

Mộ Cận Bùi tìm Lạc Tùng không chỉ để ôn chuyện, anh đau đầu dữ dội, hỏi Lạc Tùng cần uống thuốc gì hoặc giới thiệu cho anh bác sĩ khoa ngoại thần kinh giỏi, anh sẽ dành thời gian kiểm tra sức khỏe.

Anh xoa huyệt thái dương, "Không biết có phải do lệch múi giờ hay không."

"Trước đây bác sĩ gia đình của nhà họ Mộ khám không ra được gì, những bác sĩ khác chắc cũng không có biện pháp tốt, tám chín phần là do tâm bệnh, cũng có khả năng cậu lo nghĩ nhiều không nghỉ ngơi cho tốt. Hai ngày nữa xem lại, đến lúc đó còn đau thì đi chụp phim."

Lạc Tùng biết một chút về thân thế của Mộ Cận Bùi còn ân oán giữ anh và nhà họ Quý anh ấy cũng không rõ ràng, Mộ Cận Bùi cũng chưa từng đề cập qua.

Mộ Cận Bùi không thích thành phố này, anh ấy đã biết điều đó từ lâu.

Tháng trước, Mộ Cận Bùi đột nhiên nói muốn về nước đầu tư, anh ấy cho là anh chỉ thuận miệng nói một chút thôi.

Lạc Tùng hỏi anh: "Sao lại đột nhiên về nước phát triển vậy?"

Mộ Cận Bùi: "Đem tâm bệnh trừ tận gốc." Anh không nói chi tiết.

Lạc Tùng chưa từng tìm hiểu việc riêng tư của người khác, chỉ nói: "Hi vọng thuốc có thể chữa khỏi tâm bệnh cho cậu."

- -

Quý Tinh Dao gửi tin nhắn cho mẹ, cô tạm thời không qua được.

Nửa tiếng sau Mộ Cận Bùi xuống lầu, Quý Tinh Dao tưởng rằng anh bảo cô chờ trong xe bàn chuyện dù sao lịch trình của cấp bậc lãnh đạo đều rất bận rộn.

"Tôi không quen Bắc Kinh, em chọn nhà hàng đi." Đây là câu nói đầu tiên khi Mộ Cận Bùi ngồi lên xe.

Quý Tinh Dao đối với nhà hàng ở Bắc Kinh cũng không quen thuộc, cô ra nước ngoài từ khi còn học cấp hai, ăn uống đều ở nhà, sau khi học xong toàn bộ thời gian dùng để vẽ tranh.

Ra nước ngoài học nhiều năm, trở về mấy tháng trước, ngoại trừ ở nhà thì cũng chỉ ở phòng vẽ tranh.

Cô đề nghị: "Hay là chúng ta đến phòng đấu giá hôm qua tìm một nhà hàng gần đó?"

Mộ Cận Bùi nghe theo cô, bảo tài xế lái xe qua đó.

Trong xe chìm vào im lặng.

Quý Tinh Dao không hiểu sao cảm thấy áp lực, có thể là do chiều cao của anh hay là do anh vốn lạnh lùng và kiệm lời.

Khoảng cách giữa cô và anh chưa đến một mét, rất gần mà lại rất xa.

Mộ Cận Bùi nhìn nghiêng, Quý Tinh Dao đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngồi ở đó như một bức họa, yên tĩnh và xinh đẹp.

"Em với Gia Lai là bạn?"

Quý Tinh Dao quay người, phản ứng chậm nửa nhịp, "Vâng, từ nhỏ tôi đã quen biết chị ấy."

Xem ra anh cùng Gia Lai quan hệ không tầm thường, anh trực tiếp xưng nhũ danh của cô ấy.

"Chị Gia Lai đã tiếng cử tôi phải không?"

Nếu không với trình độ của cô sẽ không lọt vào mắt xanh của Phòng trưng bày nghệ thuật M.K.

Mộ Cận Bùi: "Không ai tiến cử cả, mẹ tôi tán thưởng em."

Dừng một chút, anh lại nói "Tôi không biết Gia Lai."

Có lẽ Bùi Ngọc đã đề cập với anh cô cùng Gia Lai có quen biết.

Mộ Cận Bùi hỏi: "Gia Lai là biệt danh của cô ấy trong công ty hay là tên thật?"

Quý Tinh Dao: "Tên thật, họ Đường."

Mộ Cận Bùi gật đầu không nói, biểu thị rằng đã biết.

Quý Tinh Dao giờ mới hiểu được anh vừa rồi nhắc đến chị Gia Lai là cố ý tìm chủ đề nói chuyện với cô. Bởi vì họ không quen biết nhau, thực sự không có chuyện gì để nói.

"Bắc Kinh thay đổi quá nhiều, có nhiều nơi tôi không còn nhận ra nữa." Mộ Cận Bùi nhìn qua Quý Tinh Dao bên kia đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý cùng cô trò chuyện.

"Tôi cũng gần như nhận không ra." Quý Tinh Dao lên tiếng: "Anh đã từng đến Bắc Kinh sao?"

Anh sinh ra ở Bắc Kinh, nơi này với anh mà nói là ác mộng. Mộ Cận Bùi mập mờ đáp lại: "Khi còn bé có nhìn qua."

Điện thoại Mộ Cận Bùi vang lên, cuộc trò chuyện bị gián đoạn.

Điện thoại công việc, Mộ Cận Bùi nói tiếng Tây Ban Nha, Quý Tinh Dao một câu cũng nghe không hiểu. Sáu bảy năm chưa từng tới nơi này, cô ngắm nhìn con đường bên ngoài cửa sổ.

Bọn họ tìm một nhà hàng đặc sản, đến sớm nên trong nhà hàng không nhiều người.

Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao chọn một chỗ ngồi yên tĩnh bên trong, hai người ngồi đối diện. Mộ Cận Bùi cởi âu phục, bên trong là áo sơ mi trắng được ủi cẩn thận không một nếp nhăn.

Anh gọi phục vụ đến để chọn món.

Phục vụ báo rằng có thể gọi món bằng cách quét mã QR.

Mộ Cận Bùi hỏi thăm: "Phải dùng gì để quét? Có cần phải tải ứng dụng của nhà hàng không?"

Quý Tinh Dao biết điều này, bởi vì bác Trương mỗi ngày đều gọi đồ ăn cho cô, cô sợ Mộ Cận Bùi không có Wechat, dù sao hôm qua vừa về nước, từ nhỏ đến lớn ở nước ngoài.

Cô nói: "Để tôi."

Mộ Cận Bùi không tranh chọn món và tính tiền, anh rót trà cho Quý Tinh Dao.

"Mộ tổng, ngài xem thử thực đơn có cái gì không ăn được không." Quý Tinh Dao đưa di động cho anh.

Mộ Cận Bùi không để ý những việc này: "Tùy ý đi."

Quý Tinh Dao chọn một số món đặc trưng của nhà hàng rồi đặt món.

Mộ Cận Bùi đưa mã QR Wechat của mình đến, rất tự nhiên trao đổi phương thức liên lạc: "Lần sau tôi mời khách."

Quý Tinh Dao hỏi: "Anh có nick Wechat?"

Mộ Cận Bùi: "Ừ, trước khi về nước mới đăng kí."

Quý Tinh Dao thêm bạn tốt, ghi chú biệt danh là Mộ Cận Bùi.

Về quyền đại diện tác phẩm, họ vừa ăn vừa nói chuyện.

Mộ Cận Bùi đi thẳng vào vấn đề, "M.K sẽ là đại diện độc quyền cho tất cả các tác phẩm của em trong thời hạn hợp đồng, em không thể tìm đến các nền tảng khác."

Chia lợi nhuận 5 - 5.

Quý Tinh Dao suýt chút nữa quên mất Mộ Cận Bùi là thương nhân, liên quan đến lợi ích anh sẽ mảy may tranh giành. Cô không cách nào chấp nhận ăn chia 50-50, cô nói thẳng: "Ba và bảy, tôi sẽ cân nhắc nhưng tôi phải quay về thảo luận lại với ba mẹ."

Mộ Cận Bùi: "Chia 5 -5 em không lỗ, nền tảng M.K sẽ nâng cao địa vị của em, em phải nhìn về lâu dài."

Quý Tinh Dao nâng chén, "Cám ơn, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, một tuần sau sẽ cho ngài câu trả lời chắc chắn."

Mộ Cận Bùi từ trước đến nay không thích ép buộc, mà Quý Tinh Dao cũng lý trí tỉnh táo có kiên trì riêng của mình, sau đó hai người trò chuyện thoải mái đều liên quan đến tranh tĩnh vật.

"Mộ Cận Bùi?"

Giọng nói tràn đầy hoài nghi.

Quý Tinh Dao và Mộ Cận Bùi không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Một người phụ nữ xinh đẹp khí chất nổi bật bước tới, cô ta mặc một bộ váy dài bó sát người tôn lên vóc dáng chuẩn khiến người ta không thể rời mắt.

Quý Tinh Dao nhận ra người đẹp này, là cô gái đã nói chuyện với Mộ Cận Bùi trong sảnh tiệc.

Mỹ nữ mỉm cười: "Đây là duyên phận gì vậy? Đi ra ngoài ăn cơm cũng có thể gặp được anh." Cô ta trực tiếp không để ý đến sự tồn tại của Quý Tinh Dao.

Mộ Cận Bùi: "Xem ra khẩu vị của cô cũng giống với Tinh Dao, Tinh Dao nhất quyết muốn đến đây." Anh gọi Tinh Dao rất tự nhiên, nghe cũng rất cưng chiều.

Người đẹp lúc này mới liếc nhìn Quý Tinh Dao, vẫn như cũ không chào hỏi, cô ta biết Quý Tinh Dao, tiệc rượu tối hôm qua Quý Tinh Dao đẹp điên đảo, lấn át tất cả, nhóm danh viện đã thảo luận về cô ấy đến nửa đêm.

Mộ Cận Bùi gắp một cây nấm nướng trong đĩa mình rồi đưa đến bên miệng Quý Tinh Dao, không chút chậm trễ cùng ngươi đẹp nói chuyện: "Cùng bạn tới dùng cơm?"

Người đẹp: "Đi một mình, công ty ở gần đây, bình thường đều ăn ở đây."

Nấm nướng chạm vào môi Quý Tinh Dao, với tình hình hiện tại có vẻ Mộ Cận Bùi muốn mượn cô để từ chối phụ nữ, miếng nấm này không cắt ra, cô không thể ăn hết một miếng.

Quý Tinh Dao khẽ mở miệng, cắn một miếng nhỏ.

Mộ Cận Bùi một bên đút cho cô ăn, một bên cùng người đẹp nói chuyện phiếm, "Nếu không để ý, cùng chúng tôi chung bàn luôn không?"

Người đẹp nhàn nhạt cong cong khóe miệng: "Sợ bị thức ăn cho chó của hai người làm nghẹn, có rảnh thì trò chuyện, tôi đi tìm bàn khác."

Mộ Cận Bùi gật đầu, đem nửa cây nấm còn lại trên nĩa đưa vào miệng.

Quý Tinh Dao: "..."

Cái này cô đã cắn qua.

Người đẹp thất vọng rời đi.

Mộ Cận Bùi cầm lấy ly rượu đỏ chạm nhẹ vào ly nước của Quý Tinh Dao, "Cám ơn."

Quý Tinh Dao dùng lại lời anh nói lúc nãy trả lại cho anh: "Tiện tay mà thôi."

Bữa cơm kết thúc, hai người đi thang máy xuống lầu.

Quý Tinh Dao nhìn phía trước, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên cửa thang máy, trên người anh thoang thoảng mùi rượu đỏ, trong không gian chật hẹp của thang máy mùi này rất rõ ràng.

Bác Trương đã ở phía trước bãi đỗ xe đợi cô, Quý Tinh Dao không cần đi xe của Mộ Cận Bùi nữa.

Tài xế của Mộ Cận Bùi chạy tới, hai người đều ngừng chân, dù đã dùng bữa nhưng vẫn chưa quen thuộc.

Mộ Cận Bùi: "Em trở về suy nghĩ cho thật kỹ." Anh lại nói: "Có thời gian thì gặp lại."

Quý Tinh Dao chỉ coi đó là lời lịch sự, tạm biệt ngắn gọn rồi đi về phía bãi đỗ xe. Điện thoại rung lên, là tin nhắn của mẹ Doãn Hà, hỏi cô buổi chiều muốn đến vũ đoàn không.

Rất nhanh xe của Mộ Cận Bùi lái tới, cửa sổ xe hạ xuống, Mộ Cận Bùi nhìn ra cửa sổ nói: "Quý Tinh Dao."

Quý Tinh Dao quay mặt lại.

Mộ Cận Bùi nhắc nhở cô: "Đi đường đừng nhìn điện thoại, đi sang một bên đi."

Dứt lời, ô tô đã chạy qua, cô không nhìn thấy Mộ Cận Bùi, sau đó bên tai cô lại vang lên lời anh giúp cô giải vây ở bệnh viện "Tinh Dao, anh ở đây."