Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 68



Đối với việc thay đổi quy tắc của tập huấn doanh năm nay, các bạn học có oán giận, cũng có hân hoan, nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, nhóm lãnh đạo đều sẽ không thay đổi quyết sách.

Với quy tắc đó tất nhiên các lão sư phải mở họp thương nghị nhiều lần, xác định có khả năng thực tiễn, mới có thể chân chính chứng thực xuống.

Kế tiếp, thời khắc khẩn trương đã đến.

Màn hình LED bắt đầu giống như rút thăm trúng thưởng, tùy cơ hiện lên tên đồng học thi rớt, cuối cùng qua hiệp phó Tần trên đài kêu, chọn ra hai mươi người may mắn.

Mỗi lần chọn ra một vị đồng học, chung quanh đều sẽ bộc phát một trận xôn xao không nhỏ.

Rốt cuộc, giống như có vé số trúng thưởng, làm người ngoài ý muốn kinh hỉ.

Hơn nữa vận khí như vậy, khả năng mang đến một phần tương lai quang minh.

Mỗi đồng học đều hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình ――

“Chu Lâm.”

“Võ Kiêu Kiệt.”

“Lâm Bình.”

……

Ôn Niệm Niệm mắt thấy… hai mươi cái tên, từng bước từng bước dùng hết, xoa xoa tay, không khỏi có chút khẩn trương.

Quý Trì có vẻ thực bình tĩnh, thảnh thảnh thơi thơi mà nói: “Sẽ không có tớ, chưa từng có người khen, đời này đều cách điện với rút thăm trúng thưởng.”

Ôn Niệm Niệm nhón chân, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của cậu, cười nói: “Vào được đây cũng không tệ lắm.”

Lời cô nói còn chưa xong, cái tên cuối cùng vào, thình lình xuất hiện trên màn hình ――

“Quý Trì.”

Ôn Niệm Niệm nặng nề mà ấn ấn bờ vai của cậu: “Mẹ, thực sự có cậu!!”

Quý Trì ngơ ngác nhìn tên mình trên màn hình, sắp không quen hai chữ này.

“Thật, thật?”

Quả nhiên, lúc bạn đau khổ cầu xin, may mắn vĩnh viễn không buông xuống, nhưng khi vân đạm phong khinh không để bụng, một tiếng “Loảng xoảng”, giải thưởng lớn từ trên trời giáng xuống, vừa lúc nện lên đầu.

Cách đó không xa, Nhất Thiên Bằng quay đầu lại nhìn Quý Trì một cái, con ngươi mang theo một chút miệt thị.

Quý Trì còn không ngừng phất tay với hắn, ý bảo kêu hắn màn hình, cậu cũng vào, về sau có thể cùng nhau chơi tại tập huấn doanh.

Nhất Thiên Bằng lạnh lùng cười một cái.

Bên người, có bạn học mặc đồng phục  trung học phụ thuộc Duyên Tân hỏi Nhất Thiên Bằng: “Cậu biết tên kia?”

Ánh mắt Nhất Thiên Bằng dịch đi: “Không thân, quen từ tiểu học, một phú nhị đại.”

“Tớ nói…”

Đồng học cười vỗ vỗ bờ vai của hắn:

“Người ưu tú như Thiên Bằng, sao có thể biết những người thi rớt đó được.”

Nhất Thiên Bằng cũng cười có lệ: “Đúng vậy, cậu ta vẫn luôn quấn lấy tớ, giống như thuốc cao bôi trên da chó, cho rằng quan hệ với lão tử rất tốt.”

Quý Trì từ ánh mắt không chút che dấu nào của Nhất Thiên Bằng, tựa hồ đọc được một ít ý vị ghét bỏ: “Cậu ấy giống như… Thật sự không muốn cùng tớ trở thành bạn.”

Vẻ mặt Ôn Niệm Niệm lạnh nhạt: “Lão đệ rốt cuộc nhìn ra rồi à.”

Phó hiệu trưởng Tần tiếp tục nói: “Chúng ta chúc mừng một vị đồng học cuối cùng, hiện tại, tập huấn doanh có 70 đồng học, chính thức ra đời.”

Bạch bạch bạch, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

“Chiều nay sẽ có xe buýt đón các em tới khu tập huấn, tiến hành thi đấu trong một tháng, trong thời gian này, mỗi cơ hội đều có khả năng bị đào thải, cho nên các bạn học không nên thiếu cảnh giác.”

Giữa trưa, mọi người trở về thu thập hành ký bản thân.

Đối với một tổ bốn người tất cả đều vào khu tập huấn, Quý Trì cuối cùng cọ một đợt âu khí mà vào, lão Vương cao hứng cực kỳ.

Lần tập huấn này trình độ quan trọng  tự nhiên không cần nói cũng biết, nếu thật sự có thể kiên trì đến cuối cùng, lấy được giấy tập chứng nhận, con đường tương lai đã gần ngay trước mắt.

Quan trọng nhất chính là, giấy chứng nhận không có hạn chế số người, có thể dựa vào bản lĩnh của mình đột phá thật mạnh cửa ải khó khăn, lưu lại tới cuối cùng, đều có thể lấy được giấy chứng nhận.

Ở trong quá trình tập huấn, hết thảy đều có khả năng phát sinh…… Cho nên, ông đối với mỗi người ở tổ, đều ôm ấp chờ mong.

Mỗi người bọn họ, đều là đứa trẻ ưu tú mà độc đáo.

Buổi chiều, lão Vương tự mình đưa bọn họ tới bãi đỗ xe trung học Duyên Tân.

Ven đường bãi đỗ xe đã có không ít đồng học tham gia tập huấn chờ, bọn họ tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, cũng có lão sư mang từng đội, lải nhải dặn dò bọn họ sau khi vào cần chú ý.

Vững vàng trấn định, chăm chỉ khắc khổ… nói cổ vũ nói lão Vương không nói, mặc dù có, nhóm người kia cũng đều tai phải, trôi ra tai trái.

“Thầy chỉ có một câu, các em thời thời khắc khắc nhớ kỹ, vĩnh viễn, không tự cho mình là thiên tài.”

Ôn Niệm Niệm nhìn biểu tình nghiêm túc của lão Vương, mạc danh cảm giác những lời này rất cao lớn thượng, rất có triết lý.

Quý Trì ngây ngốc hỏi câu: “Vì sao?”

Lão Vương tiếp tục: “Bởi vì trên thế giới này, thiên tài thì có rất nhiều, các em làm thiên, cũng không có gì đặc biệt…”

Ôn Niệm Niệm tổng cảm thấy, một câu phía sau lão Vương không có nói ra, nhưng đợi một lúc lâu, lão Vương không mở miệng nữa.

Có lẽ, câu nói kế tiếp, ông muốn để lại cho bọn họ tự lĩnh ngộ.

Nơi tiến hành tập huấn khu phân hiệu ở đại học Duyên Tân, vừa lúc nghỉ hè, học sinh đều về, ký túc xá cũng có thể đưa ra cho nhóm học sinh tập huấn sử dụng.

Khu phân hiệu Đại học Duyên Tân vừa lúc ở dưới dãy núi bờ biển, đăng cao mong muốn hải, cảnh sắc di người, phong cảnh tú mỹ, thanh u hoàn cảnh chút nào có thể so với 4A cấp tự nhiên cảnh khu.

Các bạn học một đường hứng thú cao, vừa nói vừa cười, giống như đi dạo chơi ngoại thành, thậm chí có mấy nữ sinh xếp sau, bắt đầu hát bài ca dã ngoại.

Sau một giờ, mấy chiếc xe buýt ngừng tại cổn trường đại học Duyên Tân, các bạn học theo thứ tự xuống xe, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, duỗi cổ tò mò, nhìn bọn họ.

Có một vị lão sư nam ước chừng hơn hai mươi tuổi, sớm đứng ở giao lộ nghênh đón bọn họ.

“Chào mọi người, tới tới tới, nơi này nơi này!”

Lão sư nam mang cái loa khuếch đại âm thanh, đứng ở chỗ cao, phất tay hấp dẫn chú ý các bạn học ――

“Chào các bạn học, thầy là huấn luyện viên phụ đạo của các em, Lục Hành, các em có thể kêu thầy là lão sư Lục.”

Có nữ sinh lá gan lớn, cười với Lục Hành nói: “Lão sư Lục, thầy thật soái.”

“Lão sư ngài là giáo viên sao.”

Khóe môi Lục Hành cũng giơ giơ lên, không hề có giá của lão sư, nói: “Thầy là phụ đạo đại học Duyên Tân, cũng là học trưởng nghiên cứu sinh của các em, trong khoảng thời gian này, đều là do thầy an bài các sinh hoạt cuộc sống hàng ngày.”

Vẫn là các bạn học cao trung, sùng bái mà nhìn Lục Hành ――

“Lão sư ngài học ngành chuyên nghiệp gid.”

“Thầy học giáo dục tâm lý.”

“Lão sư tâm lý, thật là bộ dáng lợi hại.”

Lục Hành liên tục xua tay, nói: “Tương lai các em so với thầy có thể lợi hại hơm nhiều.”

Rốt cuộc, trước mặt là một đám học sinh, ngàn chọn vạn tuyển, tuyển ra người xuất sắc.

Mấy người Nhất Thiên Bằng ôm cánh tay đứng ở hàng sau cùng, đối với đám nữ sinh hoa si trợn trắng mắt.

Chỉ là một nghiên cứu sinh, có cái gì lợi hại, tương lai bọn họ đều muốn học tiến sĩ, làm thạc sĩ.

Lục Hành giơ lá cờ nhỏ, dẫn dắt mọi người đi dọc theo mấy cây ngô đồng lớm xanh um tươi tốt, đi vào trường học chủ yếu là khu sinh hoạt, một đường giới thiệu phong cảnh vườn trường và kiến trúc.

Thư viện, nhà ăn, khu ký túc xá, còn có hoa viên sau núi…

Các bạn học nghĩ đến một tháng này phải ở tại vườn trường đại học, cực kỳ hưng phấn.

Đồng học cao trung tới chính là muốn vào đại học, hiện tại bọn họ có cơ hội có thể vào trải nghiệm đại học một phen, đây là cơ hội khó được cỡ nào.

“Nghỉ hè thư viện vẫn mở cửa, sau khi chờ về phòng ngủ mọi người sẽ có phòng chiếu phim, có thể mượn phim của thư viện, tham gia sinh hoạt.”

Ôn Niệm Niệm nghe được lời này, đôi mắt lập tức sáng.

Phải biết rằng, thư viện đại học Duyên Tân có được tài nguyên phong phú nhất cả nước, cô có thể ở bên trong tra ra được rất nhiều rất nhiều tư liệu nước ngoài học sinh cao trung sinh không thể tiếp xúc, vì cái này, cần ở chỗ này ngốc vài tháng!

“Đúng rồi, trước khi tới ký túc xá phía trước, thầy phải phân tổ.” Lục Hành nói: “Vậy các em lúc trước cũng đã nghe nói, lần tậo huấn này của chúng ta, đổi phong cách một nửa, không hề đơn thuần là cá nhân, mà muốn thi đua tổ. Cho nên chọn đồng đội tốt, nối tiếp thi đấu, quan trọng nhất.”

Các bạn học lập tức bắt được từ ngữ máu chốt trong miệng Lục Hành: Chọn đồng đội tốt.

“Lục lão sư, chúng em có thể tự mình chọn đồng đội sao?”

“Đương nhiên.” Lục Hành gật đầu: “Các em tự tiến hành chọn đồng đội, mỗi cuối tuần có thể phân tổ một lần nữa. Đương nhiên, cái này là do các em thương nghị bên trong, lão sư sẽ không quản. Tổ có thể kiên trì đến cuối cùng không bị đào thải, có thể lấy được giấy chứng nhận tập huấn của chúng ta.”

Các bạn học thấp giọng nghị luận, đồng học quan hệ tốt lập tức bắt đầu tổ chức đội.

Lần tập huấn này, cho các bạn học rất nhiều không gian phát huy tự chủ.

Xem ra không chỉ muốn tuyển chọn thiên phú, càng quan trọng hơn, muốn kiểm tra tố chất tổng hợp của các bạn học, thí dụ như lãnh đạo, đoàn kết hợp tác từ từ.

Mấy người Ôn Niệm Niệm tự nhiên ở cùng tổ, mà các đồng học lạc lõng chung quanh cũng muốn gia nhập, nhưng nhìn đến trong đội có Ôn Loam chân cẳng không tiện… Lại do dự.

Rốt cuộc, nội dung lần tập huấn này còn không rõ ràng lắm, đoàn đội có người chống nạng, ai biết có thể ảnh hưởng hay không.

Nhất Thiên Bằng cũng cùng mấy bạn học trung học phụ thuộc hợp thành đội, có mấy đồng học muốn gia nhập, đều bị Nhất Thiên Bằng cự tuyệt thẳng.

Đoàm đội bọọn họ ngay cả lời răn đều lấy xong ―― thành công chưa bao giờ dựa vào vận khí.

Nói trắng ra, là cự tuyệt 20 đồng học bình thường dựa vận khí gia nhập đoàn đội của mình.

Lục Hành đứng ở bên cạnh, ôm tay xem các bạn học tự phân tổ, không nói một lời.

Ôn Niệm Niệm quan sát thầy, thầy cũng đang quan sát biểu hiện các bạn học.

Rốt cuộc, chỉ có ở ngôn ngữ và động tác lơ đãng hàng ngày của bọn họ, mới có thể thấy rõ ràng tột cùng là dạng người gì.

Cô không biết tiêu chuẩn của cuộc thi, nhưng kêu một nghiên cứu sinh chuyên nghiệp như Lục Hành tới quản lý đám trẻ mới lớn, khẳng định không phải không có nguyên nhân.

Tóm lại, mọi việc gắng đạt tới tốt nhất, đó là không thẹn với lương tâm.