Khi Mây Làm Sếp

Chương 2



2/ Bác sĩ kết luận chúng tôi không có di chứng sau tai nạn nên được xuất viện. Vào lúc tôi và Bùi Trạch Dương rời khỏi bệnh viện, anh liền lái xe đưa tôi về căn hộ của mình.

Nhìn gương mặt vốn là của tôi nhưng thần thái thì y hệt vị sếp máu lạnh vô tình của mình, trong lòng tôi rầu rĩ không thôi. Có lẽ đây là lúc tôi phải trả giá cho việc mình ăn lẩu bò quá nhiều, quả báo đến sớm, cơ thể đàn ông mà tôi đang phải gánh vác này bị dị ứng với thịt bò.

Tôi không hiểu, trong nhiều sự lựa chọn, sao ông trời lại chọn cho bằng được cách bi ai này để ngăn tôi ăn thịt?

Về đến căn hộ của Bùi Trạch Dương, tôi ngồi xuống ghế ở phòng khách, cẩn thận quan sát nội thất căn nhà. Thân là thư ký của anh, thật ra tôi đã đến đây rất nhiều lần, nhưng lần này không hiểu sao tâm trạng có chút khác biệt.

Còn chưa kịp nghĩ xem lý do khác biệt là gì, Bùi Trạch Dương bỗng rót một cốc nước, đặt xuống trước mặt tôi, dùng giọng điệu nghiêm túc còn hơn là bàn chuyện làm ăn với khách hàng, nói: “Thùy Mây, chúng ta đã như vậy, nếu để người thứ ba biết được nhất định sẽ có rắc rối. Cho nên, cô muốn hợp tác với tôi không?”

“Dạ? Hợp tác thế nào?”

“Cô đóng giả thành tôi, tiếp tục giải quyết chuyện ở công ty.” Có lẽ nhìn nét mặt nghiêm trọng của tôi, Bùi Trạch Dương liền dịu giọng. “Yên tâm đi, tôi là thư ký thì chẳng phải lúc nào cũng ở bên cạnh cô sao, có khó khăn gì tôi sẽ trợ giúp.”

Tôi ngập ngừng: “Chúng ta cứ thế này mãi sao?”

Bùi Trạch Dương: “Tôi không biết.”

Tôi thở dài, lại nói: “Được rồi, công ty cũng là chốn dung thân của em, em sẽ cố hết sức diễn tròn vai. Nhưng những chuyện khác thì sao?” Tôi liếc mắt tới tâm hồn đàn ông nhưng thân xác phụ nữ của anh. “Ví dụ như… tắm rửa…?”

Bùi Trạch Dương đứng hình, ánh mắt đầy vẻ bối rối, lát sau mới ho khan hắng giọng: “Nhắm mắt vào! Về đạo đức của tôi thì cô cứ yên tâm tin tưởng, tôi nói được làm được. Hơn nữa, với thân hình này của cô, tôi có bệnh mới nhân cơ hội lợi dụng!”

“Thế nào? Thân hình của em thì làm sao?! Sếp body shaming cấp dưới mà lương tâm thấy yên ổn à!”

Bùi Trạch Dương: “Lúc cô vạch quần tôi sao cô không tự vấn lương tâm mình đi?!”

Mẹ nó!

Em sai rồi!

“Về tôi thì cô không cần lo, tôi đảm bảo sẽ không nhìn một tấc da thịt nào của cô. Trái lại cô mới là người cần phải chú ý.” Anh nghiến răng, đe dọa. “Nếu tôi mà biết cô cố tình sờ soạng cơ thể tôi, tiền thưởng cuối năm của cô chuẩn bị xung vào công quỹ đi!”

Tức khắc, tôi nhào tới ôm chân Bùi Trạch Dương, khóc toáng lên: “Sếp! Hai con mắt chó này của em đáng đánh, sếp mau chọc mắt em đi!”

“Chọc mắt cô để tôi bị mù à?”

Bùi Trạch Dương chống gối đứng dậy, nói tiếp: “Thôi, mấy ngày tới cô ở đây đi, tôi về nhà cô.”

Tôi lau sạch nước mắt, bò dậy tiễn anh. Trước khi Bùi Trạch Dương đi, tôi liên tục cam đoan sẽ không làm ô uế sự trong trắng của anh, anh mới miễn cưỡng tin tôi.

Thế nhưng, hơn hai tiếng sau, tôi lại gấp gáp gọi điện.

“Sếp! Sếp qua đây phụ em đỡ cái lủng lẳng nhanh! Em mắc quá!!!”