Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận

Chương 1



Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời

(Khi nam nhị nghe được bình luận)


| 001 |

Từ nhỏ Lục hoàng tử đã sống trong mơ hồ, thế giới này nhìn như chân thật, lại khiến hắn cảm thấy hoang đường.

Hắn vẫn cố gắng tìm ra chỗ sai của nó, nhưng người bên cạnh hắn luôn có thể bác bỏ sự nghi ngờ này.

Ví dụ như...

Thuở nhỏ, hắn khờ dại hỏi phụ hoàng mình: "Phụ hoàng à, tại sao tên của con là Long Lục Thiên?"

Phụ hoàng từ ái sờ đầu hắn: "Con trai ngốc, là vì chúng ta họ Long, con đứng hàng thứ sáu, nên tên của con là Long Lục Thiên."

Lục hoàng tử vẫn không hiểu: "Vậy tại sao Tam hoàng huynh đứng hàng thứ ba, tên của huynh ấy lại là Long Ngạo Thiên mà không phải là Long Tam Thiên?"

Phụ hoàng chững lại: "Con trai ngốc, mệnh của con giống người ta sao?!"

"Ngài nói gì vậy con nghe không hiểu?"

"Con trai ngốc, chờ con lớn lên rồi con sẽ hiểu!"

"Sao ngài cứ mở miệng ra là con trai ngốc thế ạ?"

Phụ hoàng:...

Người đàn ông uy nghiêm cao lớn này im lặng nhìn hắn, khuôn mặt từ ái ban đầu biến thành lạnh lùng, cuối cùng hai cánh môi mỏng mở ra: "Cút!"

Lục hoàng tử:...

Haiz, đàn ông!

Lục hoàng tử cho rằng sau khi lớn lên mình sẽ hiểu, đáng tiếc không có. Nhưng khoảng thời gian ấy hắn làm quen được bốn người bạn...

Thái y Giáp, thị vệ Ất, đầu bếp Bính, cung nữ Đinh.

Lục hoàng tử:...

Không phải xưng hô, tên của bọn họ thật sự là như vậy.

Lục hoàng tử Phật*.

Đương nhiên, chuyện này chưa tính là gì. Khiến hắn cảm thấy mê mang là Tam hoàng huynh của hắn —— Long Ngạo Thiên.

Nghe nói lúc Tam hoàng huynh chào đời hầm hố lố lăng gì lắm, cái gì mà cửu tinh liên châu, thiên hàng vẫn thạch bờ la la bờ lô lô một đống.

Chả biết làm trò mèo gì nữa, nói chung Khâm Thiên Giám tính ra dấu hiệu chẳng lành. Sau đó liền giống như thọc vào tổ ong vò vẽ vậy, vừa sinh ra đã suýt bị người ta đánh chết này, không cho ăn không cho uống bỏ bê cả ngày này, rồi thường hay phát sốt ốm vặt...

Lục hoàng tử cũng hơi ngạc nhiên đấy, ca của hắn lại có thể sống tới tuổi trưởng thành?!

Hắn nhớ Đại hoàng huynh mới chết cách đây không lâu hình như là hắt hơi một cái sau đó bệnh chết thì phải...

Lục hoàng tử:...

Đương nhiên, hắn quan tâm Tam hoàng huynh như vậy còn vì một lý do, hắn và Tam hoàng huynh có chung mẫu phi.

... Nói cách khác hắn và Tam hoàng huynh gần như là lớn lên bên nhau.

Nó thật sự là một trải nghiệm nguy hiểm, cũng là nguyên nhân khiến hắn mê mang.

Càng tới gần trung tâm hỗn loạn ấy, hắn càng cảm thấy thế giới này kỳ lạ... Giống như có một con mắt cá đang nhìn chằm chằm mình, lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Từ khi chào đời, Tam hoàng huynh đã như có thù với hắn vậy, ngoài mặt thì chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong lén lút lại dùng ánh mắt âm u theo dõi hắn.

Ở cái tuổi hắn còn đang ngây thơ chơi ngựa gỗ, Tam hoàng huynh đã thích mỉa mai hắn mỗi khi không có ai bên cạnh.

"Tại sao cùng một xuất thân, ta phải sống trong cống ngầm, mà ngươi từ nhỏ đã được phụ hoàng mẫu phi cưng chiều?"

Lục hoàng tử ngẫm một lát: "Do mệnh của huynh không tốt, mà đệ... có lẽ là vì đệ đáng yêu đi!"

"A!" Tam hoàng tử cười lạnh: "Mệnh ta do ta không do Trời, đừng hống hách quá sớm, rồi sẽ có ngày ta giẫm các ngươi dưới chân mình!"

"Ờ..." Lục hoàng tử đong đưa ngựa gỗ: "Chúc huynh thành công."

Tam hoàng tử khinh thường: "Thu hồi bản mặt giả mù sa mưa của ngươi đi, ai chẳng biết trong lòng ngươi nhất định là coi thường ta!"

Lục hoàng tử: "Đệ không có..."

"A! Đừng có mà ngụy biện!" Tam hoàng tử vịn ngựa gỗ của hắn lại, khiến nó ngừng đong đưa, rồi căm phẫn nhìn hắn: "Ngươi thật là dối trá, ngươi cho rằng ta không nhìn ra mưu mô của ngươi sao?"

"Đệ chỉ mới ba tuổi..."

"A, rồi sẽ có ngày ta leo lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn, tru cửu tộc ngươi!"

Lục hoàng tử:...

"Chúc huynh thành công."

Hắn vốn cho rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, nhưng hắn không thể lường trước được Tam hoàng huynh của hắn điên đến mức độ này, cứ mười ngày nửa tháng lại lên cơn một lần.

Chờ đến khi hắn lên mười, lỗ tai đã sắp nghe ra kén rồi.

Thậm chí chỉ cần đụng chuyện liền sẽ cho rằng là hắn làm, không thể tránh được lại bị chỉ cây dâu mà mắng cây hòe trào phúng một tăng.

Ngày nọ, bị tra tấn bảy tám năm hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, sai các tiểu đồng bọn giữ chặt hoàng huynh lại, lột quần hoàng huynh ra.

Tam hoàng huynh điên cuồng giãy dụa: "Ngươi làm gì đó?! Rốt cuộc nhịn không được lộ ra bản chất của mình phải không? Ta đoán không sai mà, ngươi quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì!"

Lục hoàng tử "thâm độc" cười: "Đệ chỉ coi xem huynh có phải bị thiếu mất cái thứ mà thằng nào cũng có hay không, nếu không sao cứ luôn âm dương quái khí giống y như Lý công công bên cạnh phụ hoàng thế!"

"Ai có thể ngờ được! Ngươi ngoài mặt thanh cao, khuất sau lưng lại là cái thứ như vậy! Đúng là đê hèn! Xấc! Người đời quả nhiên là mù mà!"

"Đệ đúng là muốn chói mù mắt huynh đấy!" Lục hoàng tử hung hăng lột quần Tam hoàng tử ra: "Còn dám nói đệ là cái thứ như vậy?! Để đệ xem coi huynh là thứ gì?! Biết đâu chừng của huynh ngắn củn hoặc là không có thì sao, suốt ngày âm dương quái khí với ai hả?!"

Chờ Lục hoàng tử lột được cái quần đó ra rồi, ánh mắt giễu cợt của hắn cũng từ coi thường biến thành kinh ngạc rồi ngơ ngác... Cuối cùng là òa khóc bỏ chạy.

Các tiểu đồng bọn thấy không đúng vội vàng rượt theo, Lục hoàng tử đang giận dỗi đấm tường: "Huynh ấy còn là người sao? Sao Ông Trời lại bất công như vậy?!"

Vừa nói, hai hàng nước mắt vừa chậm rãi rơi xuống, nói hết bi thương của nhân gian...

Các tiểu đồng bọn vỗ vai hắn, thị vệ Ất ra vẻ rối rắm: "Thiếu gì chuyện để làm sao không làm, so cái gì không so so chi cái này?!"

Thái y bên cạnh cũng thở dài: "Nhận mệnh đi, cho dù ngày nào đó thích khách lụi trúng cái đùi của hắn, hàng của hắn vẫn xài ngon hơn mọi người."

"Ngươi cũng đừng để trong lòng, trên đời này không ai hơn được hắn đâu, dù sao nó là tiêu chuẩn nhận dạng của người ta mà..."

Thái y còn nói thêm: "Giờ chỉ là tàm tạm, về sau còn phải một đêm X lần đấy..."

Lục hoàng tử nghe mà lặng lẽ rơi lệ: "Ta hoài nghi thế giới này có vấn đề, thật đó..."

Bởi vì hắn lột quần Tam hoàng huynh, thế nên bị Tam hoàng huynh ghim trong lòng, hai người từ đó về sau như nước với lửa, hắn cũng bị Tam hoàng huynh coi là kẻ thù lớn nhất.

Lục hoàng tử xỉa răng:...

Cứ tự nhiên đi, huynh muốn sao cũng được, nói cứ như là từ nhỏ không phải kẻ thù ấy.

Chuyện lần này cũng cho Tam hoàng huynh của hắn một lý do, Tam hoàng tử cuối cùng cũng có lý do mang thù rồi!!

A, đều tại ngươi, khiến tâm hồn thơ trẻ của ta chịu tổn thương quá lớn, trở thành bóng ma thời thơ ấu của ta... Ta thề, thù này không báo không phải là quân tử! Nỗi nhục lớn lao này, ta nhất định phải khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!

Lục hoàng tử: Sủa xong chưa! Đừng có cầm mấy trò mèo đó nhảy nhót trước mặt đệ, làm như ai cũng mù ấy!

Cứ thế hai người chậm rãi lớn lên, sức khỏe của hoàng thượng cũng ngày một kém, dưới áp lực đó——

Các triều thần bắt đầu mua cổ!

Đầu tiên bản thân phải có thế lực nhất định, kế đó kích cỡ của thế lực quyết định số lượng cổ phiếu sẽ mua, cuối cùng mắt và tay phải ổn chính xác và nhanh!

Nhìn chung cả hoàng thất, có hai mã cổ có tiềm lực nhất...

Một là Ngạo Thiên Vương năng lực vượt trội, tính cách nham hiểm, ngang ngược tà mị khiến người nghe tên đã sợ mất mật!

Hai là Nam Nhị Vương ngọc thụ lâm phong, dung mạo như ngọc, có được phong thái của lốp xe dự phòng, lượn lờ tiên khí!

Mua không đổi trả! Một vị có năng lực vượt trội, một vị được hoàng thượng sủng ái... Không thể mua cả hai, chỉ có thể chọn một!

Thông thường chứng từ mua cổ phiếu chính là gả con gái. Có không ít triều thần đã gả con gái của mình cho cổ phiếu... À không, cho hoàng tử.

Ngạo Thiên Vương dễ dãi vô cùng, ai đến cũng không cự tuyệt, con gái nhà ai cũng nhét cả vào hậu viện, đêm xuống ngủ hết người này tới người khác, hoàn toàn là một cây củ cải lớn hoa tâm...

Nam Nhị Vương lại ngoài dự liệu, cự tuyệt tất cả, còn tiết hạnh hơn cả phụ nữ.

Các triều thần kinh ngạc, thằng bé này sao ngốc quá vậy! Thịt dâng tới mép còn nhổ ra?

Hoàng thượng nhìn cũng lấy làm lạ, vội sai người gọi Lục hoàng tử tới.

"Con à! Chẳng lẽ thân thể con có vấn đề gì? Hay là gọi thái y tới khám nhé?"

Lục hoàng tử lắc đầu, nhìn áng mây xinh đẹp ở phía cuối chân trời buồn bực nói: "Không phải con không muốn..."

Trái tim hoàng thượng thắt lại, cả người cũng khẩn trương lên: "Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thật sự là..."

"Haiz..." Lục hoàng tử cúi đầu, ra vẻ rối rắm: "Là nhi thần cảm thấy..."

"Cái gì? Nói mau!"

"Một người ưu tú như nhi thần, trên đời này ai có thể xứng được với nhi thần chứ?!"

Hoàng thượng:...

"Cho dù tiêu chuẩn của nhi thần không ngừng giảm xuống, nhi thần vẫn chướng mắt bọn họ!"

Hoàng thượng:...

"Ngài có biết cái cảm giác nhờn nhợn đó không? Nhi thần chỉ cần nghĩ tới việc lần đầu tiên của một người ưu tú như mình lại phải trao đi như vậy, thật sự là không cam lòng mà..."

Hoàng thượng:...

Nét mặt của hoàng thượng từ lo lắng biến thành bình tĩnh rồi lạnh lùng, cuối cùng hai cánh môi mỏng mở ra: "Cút!"

Lục hoàng tử bị hoàng thượng sút ra khỏi điện, ở trước khi hắn kịp phản ứng cửa chính đã đóng lại.

Lục hoàng tử:...

Hai ta vẫn còn là cha con à?

Lục hoàng tử bị sập cửa vào mặt đột nhiên có chút hụt hẫng, như là bắt được tín hiệu nào đó của vũ trụ hắn đi thẳng tới chỗ cửa cung, nằm sấp trên tường thành.

Không biết tại sao hôm nay tâm trạng của hắn rất bất an, cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Mà chuyện này... còn liên quan tới Tam hoàng huynh của hắn?

Nhắc đến Tam hoàng huynh, Lục hoàng tử đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Về việc lấy vợ, Lục hoàng tử không có cảm giác gì, hắn chưa từng thích ai, cũng không có suy tính gì.

Nhưng Tam hoàng huynh của hắn lại khác...

Năm đó Tam hoàng huynh từng thích một cô gái! Đúng thế, đến nay hắn vẫn nhớ tên của cô ta —— Trương Thúy Hoa.

Cô ta đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong cảm nhận của Tam hoàng huynh.

Đã từng, khi Tam hoàng huynh bị mọi người bắt nạt đến sắp chết đói, là Trương Thúy Hoa cho hoàng huynh một cái màn thầu mốc, từ đó đã bị Tam hoàng huynh thích.

Tam hoàng huynh rất che chở cổ, có thể nói là nâng niu trong lòng bàn tay. Sau đó cổ cũng thích Tam hoàng huynh, hai người như bơi trong mật ngọt, thậm chí còn lén ước hẹn cả đời.

Nhưng... năm đó Tam hoàng huynh chỉ là một hoàng tử không được sủng, Trương Thúy Hoa cuối cùng vẫn đá hoàng huynh nhào vào lòng một người có thân phận tốt hơn.

Cô ta trở thành vết thương lòng của hoàng huynh, cũng là từ đó hoàng huynh sa ngã, suốt ngày đắm chìm trong vòng tay của phụ nữ lưu luyến quên về...

Lục hoàng tử căn cứ vào những hiểu biết của mình đối với Tam hoàng huynh, khá là hoài nghi tính chân thật của câu chuyện này.

Tiện thể làm một "đệ đệ" đủ tiêu chuẩn, hắn cảm thấy hoàng huynh rất cần phải tới Thái Y Viện khám xem mình có mắc bệnh hoa liễu hay không...

Lục hoàng tử nằm sấp trên tường thành, nhìn tòa phủ đệ chạm trổ lố lăng nhất cũng chính là Ngạo Thiên vương phủ của Tam hoàng huynh.

Đột nhiên, như nhìn thấy được gì hắn bắt đầu dụi mắt, kế là há hốc mồm...

Ở phía cuối chân trời có thứ gì đó xẹt ra tia lửa rớt cái đùng vào phủ của Tam hoàng huynh!

...

*Phật trong Phật hệ, là một lối sống sao cũng được, không cầu tiến, không tranh giành, vạn sự tùy duyên, duyên tới thì nhận, duyên hết thì buông.