Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận

Chương 32



Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời

(Khi nam nhị nghe được bình luận)


| 032 |

Hán tử trong quân đội đơn thuần nhất, thường ngày họ vùi đầu huấn luyện, không để ý tới chuyện bên ngoài.

Ở trên bảo họ đánh ai, họ liền đánh người đó.

Nhưng việc này lại làm cha mẹ họ tức muốn xì khói, bắt lấy kỳ nghỉ lần này, người cha già nổi giận đùng đùng nhéo lỗ tai cậu con.

"Cái thằng không có tiền đồ này, sao lại đi theo địch?!!"

Cậu nhỏ ngơ ngác: "Theo địch cái gì ạ? Con chưa bị bắt làm tù binh mà..."

Ông cha nổi giận đập bàn, cậu con bị dọa rụt cổ lại.

"Cha à, cha làm sao vậy? Lẽ nào bị bệnh? Có bệnh thì phải chữa sớm..."

Thấy sắc mặt của cha mình biến thành màu xanh đen, giọng của cậu nhỏ ngày càng thấp dần cuối cùng chỉ biết ấp úng.

Người cha già tức đến nước bọt bay tứ tung: "Ta có bệnh hả? Cha mi mới có bệnh đó!"

Cậu con:???!

"Cha không phải là cha con à?"

Người cha già:...

"Cái thằng ngốc này, ệch mợ nóa!"

Cậu con nghe xong ôm đầu hét: "Mẹ ơi, mẹ, mẹ ơi..."

Bà mẹ nghe tiếng, chạy ra hỏi: "Sao thế? La bải hải cái gì thế?"

Cậu nhỏ vội vàng chỉ vào cha mình nói: "Cha nói muốn ệch mẹ đó!"

Người mẹ tò mò hỏi: "Ệch ta cái gì?"

"Cha nói ệch mợ nóa!"

Bà mẹ:...

Bà bị thằng ngốc này chọc cho tức đến run người: "Ệch cha mày!"

"Cha ơi! Cha ơi! Cha! Mẹ nói ệch cha kìa!"

Người cha già:...

Hai vợ chồng nhìn nhau, trong tiếng thét thảm thiết và kinh hãi của cậu nhỏ, một người cầm dây lưng, một người cầm chài cán bột bắt đầu đánh đôi.

Cậu con đau đến rống ấu ấu: "Con sai rồi, con sai rồi!"

"Sai ở đâu?!" Ông cha giơ dây lưng lên hỏi.

"Con không nên tách cha mẹ ra, con nên nói là ệch chúng bây!"

Hai người:... Thằng này không đánh không được.

Cuối cùng cậu con bị đánh bầm dập, hai mắt rưng rưng, như một chú cún hoang.

Cậu ta lạnh run chui vào trong chăn, một câu cũng không dám nói.

Ông cha cầm cái chài cán bột người mẹ đưa cho ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhỏ bị dọa run lẩy bẩy.

"Biết về sau phải làm sao chưa?" Ông cúi đầu lườm thằng con mình.

Cậu nhỏ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Biết rồi ạ biết rồi ạ, tuyệt đối không được đi theo địch, phải giữ gìn lợi ích thuộc về chúng ta, không thể góp sức cho thế lực bên kia!"

Người cha già lúc này mới hài lòng gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Cậu con thầm rơi lệ: Hức hức huhuhu bị đánh đau quá!



Kỳ nghỉ kết thúc, các tướng lĩnh rõ ràng phát hiện đám binh sĩ tinh thần uể oải...

Nhìn thấy cảnh này, thái dương của họ giật nhẹ, siết chặt nắm đấm, cuối cùng chỉ có thể coi như không thấy.

Đám binh sĩ cũng phát hiện tướng lĩnh nhà mình có chỗ nào đó là lạ, là chỗ nào nhỉ?

Trải qua quan sát cẩn thận, mọi người rốt cuộc tìm ra được. Họ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mông của cấp trên, híp mắt, cuối cùng nhận ra tư thế đi đường của các tướng lĩnh hơi sai sai.

Tướng đi này... giống như... bị đánh?

Đám binh sĩ giật mình, lập tức nhớ tới hồi ức không tốt nào đó, cả bọn rụt cổ lại, có người mơ màng thậm chí ho ra tiếng... Cuối cùng, ai cũng tự nhủ rằng không có chuyện gì xảy ra cả.

Huhuhu đừng nói nữa, toàn là nước mắt thôi.



Không chỉ cấp dưới, hoàng tử và các mưu sĩ xung quanh cũng đang rầu lắm.

Cảm thấy rầu không riêng là người của phe của Tam hoàng tử, còn có một nhóm thuộc phe Lục hoàng tử.

Mưu sĩ của hai bên rầu thúi ruột, nguyên nhân khá là giống nhau, đương nhiên nếu xét rõ ngọn ngành thì lại trái ngược.

Ở phe của Tam hoàng tử, các mưu sĩ đối với chủ tử nhà mình đau đớn không thôi!

Sau khi Long Ngạo Thiên và Tô Mã Lệ hợp thành một băng, họ vốn tưởng là cường cường liên thủ, dè đâu hoàn toàn sai rồi!

Bất luận là trường hợp nào cũng phải diễn một đoạn tình cảm mỹ miều, đặc biệt là trong tình huống hai Sue đối địch nhau, tình yêu là căn bản không thể thiếu!

Truyện này OOC ngày càng nghiêm trọng, độc giả bỏ hố cũng ngày một nhiều, tác giả-kun đã sắp không nuôi nổi bản thân rồi!

Đêm đó, tác giả-kun cắn răng, dưới tình huống kịch bản đã OOC đến mẹ nó cũng không nhận ra viết lại dàn ý.

Cô ta tạo ra vô số bug độc máu chó, không ngừng tưới nước.

Trước kia là tưới bằng chai, giờ là bằng thùng!

Khi các độc giả nhìn màn hình với vẻ mặt kinh ngạc cộng thêm ngơ ngác, tiết tấu lại lao nhanh không ngừng như một con tuấn mã.

Nó không chỉ hất độc giả từ trên lưng ngựa xuống, còn nhân cơ hội tung vó đá vào người họ mấy đá.

Độc giả nhìn chằm chằm màn hình phun ra một búm máu.

[ Đệt mợ nóa! Chuyện quái quỷ gì thế này? Tác giả CMN đùa đó à?!!! ]

[ Sao bố biết? Mợ nóa chứ bố cũng đang ngu đây, lạy má tác giả! U là trời! Không dám mong ngài cầu tiến, cảm phiền ngài đoạt vị cho đàng hoàng được không? Đối phương đã đánh tới nhà rồi, còn ở đó yêu đương? Yêu cái búa ấy! ]

[ Lầu 1: Truyện này hình như là truyện yêu đương máu chó mà? ]

[ Lầu 2: Tui không nghe tui không nghe, OOC đến nước này rồi còn yêu đương cái quái gì nữa? Viết cho ra hồn giùm tui cái được hông?!! ]

[ Lầu 3: Trẫm không điên, đừng có kéo trẫm, trẫm không cần uống thuốc, ha ha ha đây là giang sơn của trẫm! ]

[ Lầu 4: Lại thêm một kẻ điên nữa rồi, lôi đi lôi đi. Truyện này đúng là vãi mà, bức điên bao nhiêu người! ]

Nhóm mưu sĩ của Tam hoàng tử cũng sắp điên rồi, đệt mợ nóa! Đã đến giờ phút quan trọng này rồi, ngài còn yêu đương cái gì? Giang sơn quan trọng hay mỹ nhân quan trọng?

Tam hoàng tử bày vẻ thâm tình: Chờ ta quân lâm thiên hạ, nhất định lấy giang sơn làm sính lễ, cưới nàng làm hậu.

Mưu sĩ:...

Phốc! Thanh máu đã cạn!

Các mưu sĩ phía Lục hoàng tử cũng lộ ra vẻ lo lắng, u là trời! Ông Trời của ta ơi, ngài làm ơn yêu đương giùm cái?

Lục hoàng tử ôm dưa hấu ngồi trên xích đu đưa tới đưa lui, ngước lên nhìn mưu sĩ kiên quyết lắc đầu: "Đây là ruộng dưa của ta, là tài sản của ta, người ngoài đừng hòng chạm một ngón tay vào!"

Mưu sĩ:...

Chủ tử ơi, ngài không muốn có con sao?

Lục hoàng tử hừ lạnh: "Tư tưởng cổ hủ của thời đại trước, nối dõi tông đường quan trọng vậy à?"

Mưu sĩ:...

Hai tên quái đản đối lập ở khía cạnh này lại bày ra năng lực cực cao.

May mà các đại thần ở phe Tam hoàng tử chỉ là treo tên tuổi thôi, đối với việc hắn có tham dự hay không cũng không quan trọng.

Họ thận trọng, không ngừng ép sát, tụ tập toàn bộ lực lượng bắt đầu bao vây hoàng thành.

Các lão bách tính thấy thế quýnh lên, má ơi! Trên tay là cuốc không cách nào đấu lại đối phương?

Bách tính lo lắng vạn phần, lại không làm gì được. Chỉ có thể ở trong nhà lập bài vị thắp hương cho Lục hoàng tử.

Nhang của Lão Vương nhà hàng xóm cháy hàng, Lão Vương cũng là người ủng hộ trung thành của Lục hoàng tử, bắt được cơ hội này tăng nhanh sản xuất, giảm giá xuống tới mức thấp nhất, thậm chí bán bằng với giá vốn.

Các bách tính nhà nhà thắp hương, trên đường toàn mùi nhang.

Nhưng họ không biết là, thế lực ngầm của Lục hoàng tử đã sớm núp vào, chuẩn bị cho một trận mai phục lớn.

Buổi tối, Lục hoàng tử đứng ở nơi cao nhất hoàng thành, nhìn dòng người bên dưới.

Hắn ngước mắt ra xa, đâu đâu cũng toàn là đồng ruộng, nhưng nhiều hơn nữa là đất đai cằn cỗi.

Hắn thở dài, vì nhân dân lo lắng.

Chính ngay lúc ấy, đỉnh đầu lóe sáng, Lục hoàng tử khó hiểu ngẩng lên, phát hiện trên đầu mình xuất hiện một bông hoa?

Lục hoàng tử:?? What??

Hắn thử hỏi mọi người chung quanh, nhưng họ đều nói không nhìn thấy.

Lục hoàng tử ngơ ngác, bông hoa lơ lửng trên đầu hắn là cái gì vậy?



Ngày hôm sau tình thế càng thêm nghiêm trọng, mọi người đã chuẩn bị tốt vũ khí chờ trận chiến ngày mai.

Trận chiến ấy liên quan đến sự sống chết của nghìn vạn người, biến cách của cả vương triều, vượt qua thời đại.

Nhưng chờ tới tối, Lục hoàng tử phát hiện đầu mình lại mọc thêm một bông hoa nữa.

Lục hoàng tử:???

Hắn vẫn ngơ ngác, sang ngày thứ ba, trận chiến cuối cùng cũng bắt đầu——

Tam hoàng tử phái người bao vây hoàng cung, vô số đội quân xông vào trong cung, họ cầm đao giương cung bạt kiếm, sát khí nghiêm nghị.

Lục hoàng tử đứng ở nơi cao im lặng nhìn Tam hoàng tử, Tam hoàng tử đắc ý cười to.

Hắn thậm chí lấy ra một thanh kiếm chỉ vào Lục hoàng tử ở đằng xa: "Ban đầu ta đã nói rồi, sẽ tru cửu tộc của ngươi, giờ ngươi đầu hàng vẫn còn kịp!"

Lục hoàng tử:...

Độc giả: [... ]

Lục hoàng tử lắc đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên tặng cho hắn một ngón giữa.

Nữ chính kề vào vành tai Tam hoàng tử: "Ý hắn nói ngươi là một thằng đần."

Tam hoàng tử:...

Tam hoàng tử thẹn quá hoá giận, rút kiếm tính lao tới chỗ Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử cười nhạt, vô số đội quân lâm thời phản chiến, quay giáo chỉ về phía Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn họ: "Các ngươi có ý gì hả, làm phản à??"

Các binh sĩ nhìn nhau, kẻ đứng ở sau chót lấy hết can đảm nói: "Cái tên giai cấp tư bản vạn ác nhà người, chúng ta muốn thay mặt cho vô số người dân tiêu diệt ngươi!"

Tam hoàng tử:...

"Chỉ vì điều này?"

"Không phải..." Lục hoàng tử hờ hững mở miệng: "Là họ đã chán ghét thời đại này, một thời đại không công bằng toàn là lạc hậu cổ hủ."

"Ngươi đừng có ở đó mà nói nhăng nhít!!" Tam hoàng tử rống giận.

Lục hoàng tử lắc đầu: "Ngươi cho rằng họ đang phản ngươi?"

"Không phải họ thì còn có ai?"

Lục hoàng tử giang hai tay ra, giống như ôm lấy bầu trời.

Ánh mắt hắn vẫn hờ hững, lại có vẻ uy nghiêm.

"Không phải họ làm phản, cũng không thể nói là làm phản. Là thế giới này đã hoàn toàn vứt bỏ ngươi, vứt bỏ đám người các ngươi. Các ngươi là rác rưởi của thế giới, cuối cùng có một ngày khi thời đại lột xác xong các ngươi sẽ bị chôn vùi triệt để."

"Ngươi cho rằng lời mình nói có vẻ thâm thúy là có giá sao? Dù sao ông nghe không hiểu."

Lục hoàng tử mở hé mắt ra: "Nghe không hiểu cũng được..."

Sau đó hắn vung tay lên, vô số binh sĩ kéo họ ra ngoài.

Cả hai điên cuồng la hét, nhưng Lục hoàng tử thản nhiên bảo: "Giam họ lại, vĩnh viễn."

"Dạ."

Mọi người nhìn thấy cảnh này, giật mình, kế đó tiếng hoan hô vang lên rung trời.

Người ở ngoài hoàng cung ban đầu nghe được tiếng hô này còn chưa biết chuyện gì, chờ loáng thoáng hóng rõ có kẻ la lên vạn tuế, thậm chí lén lút kèm theo Lục hoàng tử mới hoàn toàn yên tâm.

Trong chớp mắt ấy họ cũng hưng phấn, bắt đầu hò hét Lục hoàng tử vạn tuế.

Âm thanh ngày càng vang dội, từ hoàng cung truyền tới hoàng thành, từ hoàng thành truyền tới ngoại ô, từ ngoại ô truyền tới nơi xa hơn...

Chỉ trong chớp mắt cả nước ăn mừng, hoàng thượng ở cách đó không xa bước tới vui mừng nhìn Lục hoàng tử, Lục hoàng tử cũng ngẩng lên nhìn ông.

Hoàng thượng vỗ vai hắn: "Con à, xem ra trẫm yên tâm rồi. Trẫm cũng mệt mỏi, về sau hoàng vị giao cho con đó. Trẫm an tâm làm thái thượng hoàng của trẫm..."

Ông vốn tưởng rằng Lục hoàng tử sẽ hớn hở tiếp nhận, nhưng hắn lại lắc đầu.

Trong sự khó hiểu của mọi người, Lục hoàng tử mỉm cười: "Không cần, hoàng vị này để lại cho ngài ngồi tiếp đó."

"Con không phải luôn muốn nó sao?" Hoàng thượng kinh ngạc hỏi.

Lục hoàng tử gật đầu: "Là muốn, nhưng giờ thì không được..."

"Tại sao?"

Lục hoàng tử quay đầu chỉ vào hương khói đang tụ lại trên bầu trời đằng xa: "Vì sắp tới giờ rồi."

Trong sự khó hiểu của mọi người, đột nhiên có người nhìn thấy bông hoa trên đầu Lục hoàng tử.

Mọi người ngạc nhiên chỉ trỏ, theo lớp hương ấy dần dần tiến lại, trên đầu Lục hoàng tử lại mọc thêm một bông hoa nữa.

"Hở?" Chuyện gì thế này?

Lục hoàng tử nhìn bầu trời thay đổi bất ngờ bên ngoài, không hề lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Giữa những tiếng sấm đan xen, một con cá khổng lồ bay tới, trực tiếp cõng Lục hoàng tử lên người.

Song song với nó, một con ác long có đôi cánh sải dài không biết bay ra từ đâu trong cơn gió giật.

Ác long không ngừng lượn quanh Lục hoàng tử, chậm rãi thay hình đổi dạng trong sự ngạc nhiên của mọi người.

Cánh của nó thu nhỏ lại, trên người mọc ra một bộ vảy như vảy cá, cơ thể kéo dài rồi biến thành màu vàng.

"Rồng... đó là..." Có người chỉ vào nó hét lên.

"Đó là ngũ trảo kim long!"

Có kim long theo cạnh, Lục hoàng tử cưỡi Côn ngẩng đầu bay lên trời, cho đến khi xuyên qua đám mây không nhìn thấy đâu nữa.

"Chuyện, chuyện gì vậy?" Có kẻ bất thình lình hỏi.

"Còn chưa nhìn ra à? Tam hoa tụ đỉnh phi thăng đó!"

"Vớ vẩn vậy... Viết ẩu thế."

"Cũng phải..."

...

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!