Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 32: Hai phần thưởng



Rời khỏi cái khu nhà ma đó, Tuyết Chi như được phóng sinh. Lại tiếp tục bộc lộ tâm hồn trẻ con. Kéo Duật Thiên chạy đi khắp nơi.

Lý Kiều Ngôn lại đi theo sau. Gã chưa được chơi với tình nhân của gã đấy! Cô lôi kéo cái gì??

.....

Mặc dù không đồng ý với việc Tuyết Chi lôi kéo Duật Thiên chạy tứ tưng khắp chốn nhưng gã vẫn kiên thì đi theo cậu.

"Duật Thiên, cậu nhìn nè." Tuyết Chi chỉ vào một con gấu bông màu nâu xinh xắn đang ở trên kệ. Đôi mắt cô long lanh háo hức như một đứa trẻ. "Cậu có thể lấy nó cho tớ không?"

"Dễ thôi." Duật Thiên đi lại quầy trò chơi đó. Giọng nói có pha một chút trẻ con cùng nhiệt huyết. "Làm thế nào để lấy con gấu đó vậy ông chú?"

"Con gấu này sau?"

"Đúng là nó."

"Đơn giản thôi, cậu chỉ cần bắt trúng 20 quả bóng ở kia. Nó sẽ thuộc về cậu." Người quản lý quầy bắn súng cười nói. Quả là người trẻ hiện nay yêu nhau. Chỉ cần đối phương thích gì liền dốc dức tặng cho.

"Được." Duật Thiên đặt tiền lên bàn, chủ quầy liền đưa cho cậu 25 viên đan nhựa.

Duật Thiên cầm khẩu dụng lên, ánh mắt như đại điêu nhìn về hai mươi quả bóng được buộc trên giàng.

Cậu lắp viên đạn nhựa vào rồi giơ súng lên ngắm bắn. Mọi thao tác như đã được huấn luyện qua.

Khi mọi người chưa kịp phản ứng, cậu đán bắn bể hết 4 quả bóng.

Duật Thiên lại tiếp tục lắp đạn nhựa vào, giơ súng lên và ngắm bắn. Thêm 3 quả bóng bị cậu bắn bể.

Thao tác ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến khi.

Bụp.

Quả bóng thứ 20 bị bể.

"Hoan hô." Tuyết Chi nhảy cẩn lên thể hiện sự vui vẻ. Lý Kiều Ngôn bên cạnh nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu cùng đa nghi.

Vì sao một thiếu niên có thể bắn bể 20 trái bóng với 11 viên đạn chứ? Chẳng lẽ bọn trẻ ngày nay thành tinh hết rồi à?

"Khoan đã. Tôi chưa bắn hết mà." Duật Thiên nghiên đầu nhìn chủ quầy. Chủ quầy chẳng nói gì, chỉ nở nụ cười tinh tế sau đó lại né người ra cho vị thiếu niên trước mắt giơ súng bắn tiếp.

Duật Thiên lại lắp đạn nhựa vào. Như một xạ thủ dày dặn kinh nghiệm. Cậu giơ súng tiếp tục bắn với 14 viên còn lại.

Vẫn như thao tác cũ, Duật Thiên thành công bắn bể 26 quả bóng. "Ông chú, cháu được nhận hai phần thưởng đúng không?"

"Thế cậu muốn phần thưởng nào?" Chủ quầy cười tươi nhìn cậu. Duật Thiên liền giơ tay chỉ về hai con gấu bóng trên kệ.

"Con gấu màu nâu và con mèo màu đen."

Lập tức gấu nâu cùng con mèo bông được chủ quầy lấy xuống. Nhìn chúng trông thật mềm mại cùng đáng yêu.

Duật Thiên lấy chúng rồi đưa cho Tuyết Chi con gấu nâu. Cô như đứa trẻ được nhận quà, phấn khích vô cùng.

Cầm con mèo bông trên tay, Duật Thiên liền đưa nó cho Lý Kiều Ngôn. "Chú à, tôi tặng chú này. Không câng khách sáo đâu."

"..."

Phải chi em tặng tôi con khác, tôi có thể ôm nó mỗi ngày, hiện giờ em tặng tôi con mèo này, em là có ý gì chứ? Ghét tôi nên mới làm thế à.

"Nhận lấy đi, không cần ngại." Duật Thiên nhanh nhét nó vào lòng của Lý Kiều Ngôn. Gã như nhận được củ khoai lang nóng, hai bàn tay như toát mồ hôi khi cầm lấy con mèo bông.

Duật Thiên rất thõa mãn khi nhìn thấy biểu hiện của gã. Liền cười khúc khích kéo Tuyết Chi đi chỗ khác.

.....

Đi chơi đến gần trưa, cả ba cùng nhau đi vào một quán đồ ăn nhanh để ăn trưa.

Vì cô nàng Tuyết Chi này xung phong rất nhiệt tình nên Duật Thiên cùng Lý Kiều Ngôn không còn cách nào từ chộ cô nàng.

Mặc dù cậu đã khuyên cô nên để cậu đi mua nhưng cô nàng vẫn ươm bướng đòi đi. Nếu cậu dám không đồng ý, cô liền nài nỉ đến khi nào cậu đồng ý.

Duật Thiên biết mình không quyết tâm như Tuyết Chi nên miễn cưỡng đồng. Lý Kiều Ngôn thì rất vui lòng khi cô đề nghị như thế.

Phải tăng đầu tư công ty cho nhà cô bé này mới được.

.....

Bởi vì Tuyết Chi phỉ đi mua đồ nên Duật Thiên cùng Lý Kiều Ngôn ngồi ở bàn đợi. Gió thổi ngang qua làm tóc Duật Thiên bay theo. Tóc của cậu không dài, nó có một màu đen huyền bí như đôi mắt của chủ nhân nó.

Lý Kiều Ngôn nhìn ngắm nó mãi không ngừng.

Quả nhiên em đẹp theo cách ứng xử bí ẩn và mạnh mẽ. Nếu thời gian có thể ngưng đọng thì tôi chỉ muốn nhìn ngắm nó mãi mãi.