Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 39: Cuối năm rồi



Lý Kiều Ngôn cứ mãi nài nỉ Duật Thiên, khiến cậu nhức đầu không thôi. "Được, được, được, chỉ một đêm."Duật Thiên phát cáu với Lý Kiều Ngôn. Đau đầu quá.

"Được, chỉ đêm này thôi." Lý Kiều Ngôn vui vẻ ôm lấy Duật Thiên, cẩn thận đắp chăn cho.

Còn cậu chỉ suy nghĩ chắc gã cô đơn lâu nên mới như vậy. Sinh ra trong thế giới ngầm, mấy ai được hạnh phúc.

À mà khoan, sao mình lại lo lắng cho gã nhỉ?

Kệ đi, ngủ cái đã, buồn ngủ quá. Đôi mắt của cậu dần cụp xuống, hơi thở đều đều chứng tỏ chủ nhân đã ngủ say.

Lý Kiều Ngôn vuốt tóc cậu, nở một nụ cười hạnh phúc. Em vẫn như vậy, dù thông minh cỡ nào cũng chẳng thể hiểu rõ tình cảm của tôi dành cho em.

Hay là em thích con bé đó nên em chẳng bao giờ xoay lưng lại nhìn tôi? Triệu Duật Thiên, em chỉ là của mình tôi. Nếu em làm tôi thất vọng, tôi sẽ chẳng thể biết bản thân sẽ làm ra cái gì đâu.

.....

Hôm sau, ánh bình minh len lỏi qua rèm cửa đỏ rượu. Lý Kiều Ngôn giơ tay che ánh nắng chiếu qua mắt mình.

Gã dụi mất rồi bỗng giật mình thức dậy. Gã nhìn qua bên cạnh mình. Không có cậu!

Bên cạnh gã trống trãi còn một chút hơi ấm vương lại. Lý Kiều Ngôn vội vã leo xuống giường đi tìm cậu. Còn hơi ấm thì chắc chắn còn ở đây. Cậu sẽ không leo ra ngoài đi được. Tường nhà hắn cao hơn 3 mét. Cậu thì chưa cao đến 1m8 khó lòng mà leo qua. Lý Kiều Ngôn vội chạy xuống nhà thì nghe mùi thơm bay tỏa trong không khí.

Gã hướng đến nhà bếp thì thấy.....Trống Không? Trên bàn có đầy dĩa thức ăn chứ không thấy người đâu. Thậm chí trên bàn còn có một tờ giấy. "Cảm ơn vì đã cho ngủ ngờ một đêm. Tôi cũng biết trả ơn bằng cách nài nên đã nấu đồ ăn sáng hộ anh. Tuy không ngon như đó là thành ý của tôi. Đổ đi cũng được, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm đến. À quên nói nữa, đừng nhìn tôi chưa cao đến 1m8 mà xem thường tôi không trèo qua được tường nhà anh!"

"..."

Ra đi chỉ để lại một tờ giấy. Em nghĩ mình hay lắm à??? Thôi kệ đi, em vốn dĩ như thế, tôi cũng chẳng có cách gì khác để ép em lại.

.....

Đương nhiên thời gian chẳng đợi một ai. Thấm thoát trôi qua đã là đến cuối kì thi. Mọi người hôm ấy áp lực có, háo hức có và buồn bã cũng có. Sau khi thi xong ai biết được mình sẽ gặp lại bạn cùng lớp hay không?

"Cả lớp! Sau khi trải qua kì thi năm ba. Lớp ta đã có danh sách". Lý Kiều Ngôn mỉm cười nhìn các thành viên trong lớp. "Những người đã đậu kì thi..."

Cả lớp hồi hộp nghe Lý Kiều Ngôn nói. Chẳng may trượt kì thì chỉ có nước làm nhân viên cấp thấp bởi vì tấm bằng của trường chỉ rơi vào hai trường hợp. Đậu thì làm lớn, trượt thì làm thuê.

"Cả lớp đều đậu!"

"Yeah." Cả tập thể liền la hét ầm cả lớp học.

Tất cả đều đậu hết, là đều đậu hết đấy!

"Đương nhiên bên cạnh đó cũng phải chúc mừng một em. Triệu Duật Thiên, chúc mừng em đứng nhất cả ba năm. Em sẽ được trường cấp bằng thực tập sinh mà không cần phải học đại học. Cảm nhận của em như thế nào?"

"Em không có cảm nhận gì cả. Em làm được thì người khác cũng làm được."

"Nghe nói em vào giới giải trí. Thế em định thực tập ở công ty nào?"

"Cái đó em còn hơi phân vân. Phải chờ xem phần giới thiệu của các công ty đã." Duật Thiên bày tỏ ý kiến của mình. Đây là ước mơ của cậu. Phải quyết định thật kĩ trước khi làm.

"Bên cạnh đó..."

Lý Kiều Ngôn tiếp tục công việc của mình. Duật Thiên thì nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu nhớ lại những ngày quá khứ trước kia. Khi mới đến trông thật ngây ngô, thấm thoát trôi qua đã là một thực tập sinh mới bước chân vào cuộc đời đầy sóng gió.

.....

Để kết thúc một một học, trường Ilumina đã tổ chức một buổi ca nhạc. Đương nhiên Duật Thiên cũng tham gia.

Vì sao à? Để ghi nhớ kỉ niệm ở nơi này thôi.

Và đương nhiên, đến giờ cậu vẫn chưa tỏ tình được với Tuyết Chi...

Thất bại quá đi.

_________________________

Editor: Ôi 2 câu cuối...Truyện đam tựa đề giống ngôn tình nên chắc sẽ làm các hủ có tâm trạng nghi ngờ đây có phải là đam không hay tg cho lọt hố. Nhưng mình xin đính chính lại đây là đam 100%. Để đền bù tổn thất tinh thần tui đây sẽ edit 4 đến 5 chương (cũng có thể là 6, 7 chương), vào ngày mai. Tin tui đi chap sau sẽ bất ngờ với mọi người rằng sự thật về Tuyết Chi, ahihi.