Khi Nam Thần Biến Thành Dưa Chuột

Chương 2



4.

Nhưng tại sao mình lại được người ta thích nhỉ, ngoại trừ khuôn mặt ra thì đâu còn cái gì tốt.

Mặc dù tự mình suy nghĩ vấn đề này thì rất tự kỷ, nhưng Hề Trạch lại suy một cách vô cùng nghiêm túc, chỉ là đến cuối cùng anh vẫn chưa nghĩ ra bản thân có chỗ nào tốt, đáng giá để Lý Xoa Xoa yêu thích mình đến mức độ này.

… Bởi vậy mới nói, quả nhiên não của phụ nữ hoạt động khác với đàn ông.

Vào lúc Hề Trạch cho rằng Lý Xoa Xoa sẽ quăng chuyện này ra sau đầu thì Lý Xoa Xoa lại ngày càng ngẩn ngơ, hai ngày sau đến cả Bạch Hoa Hoa cũng không nhịn được mà chạy tới nhà Lý Xoa Xoa, vừa vào cửa đã dạy dỗ cô không ngừng.

“Lý Xoa Xoa, cuối cùng thì cậu có tính làm cái gì không? Cứ ở lỳ trong nhà là muốn quậy cái gì?”

“Hề Trạch đã nghỉ học hai ngày rồi, tớ thấy lo cho Hề Trạch, thật sự không học nổi…”

“… Đùa à, tình cảm của cậu đối với anh ta sâu đến như vậy?”

“Nếu Hề Trạch là mật ong ở trên cây thì tớ chính là con gấu chó luôn mơ ước anh ấy. Gấu chó không lấy được mật thì không đến mức sống không nổi, nhưng cuộc sống lại trở nên vô vị, khó chịu…”

Hề Trạch: “… Kiểu so sánh ngu dốt gì thế này?”

Trình độ Trung văn nát bấy như thế này, thêm cái kiểu so sánh ấy, không hiểu sao sau khi nghe xong anh lại cảm thấy hơi rung động, có chút ngứa ngáy.

Trong lòng Hề Trạch đang cảm thấy phiền muộn vì trình độ Trung văn của Lý Xoa Xoa, ngấng đầu lại thấy Bạch Hoa Hoa đi tới trước tủ lạnh, móng tay sơn màu đỏ tươi vô tình sượt qua cửa tủ lạnh.

“Cậu nhìn lại mình xem, vứt đồ đạc bừa bãi, đến cả cửa tủ lạnh cũng không thèm đóng.”

“… Đóng cửa tủ lạnh đâu có liên quan gì đến chuyện thích Hề Trạch đâu…”

Bạch Hoa Hoa nở nụ cười: “Xoa Xoa, thật ra thì Hề Trạch không thích hợp với cậu.”

Hề Trạch sửng sốt.

Lý Xoa Xoa cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô ấy: “Hoa Hoa, ý của cậu là gì…”

Bạch Hoa Hoa hơi cong khoé môi, đưa lưng về phía Lý Xoa Xoa rồi nở một nụ cười vô cùng rực rỡ, trong đôi mắt lại hiện lên tia sáng lạnh như băng: “Không có gì, chỉ là tớ thấy cậu thích anh ta như vậy, thích thật vất vả nên tớ thấy tiếc thay cậu thôi.”

Bạn thân đau lòng thay mình cũng không có gì là không đúng, một lát sau Lý Xoa Xoa vỗ Bạch Hoa Hoa: “Này, không được nhìn thấy Hề Trạch, trong lòng người ta cảm thấy thật khó chịu hu hu hu!”

Bạch Hoa Hoa sờ đầu cô: “Ngoan nào, nhất định anh ta sẽ về nhanh thoi. Rất nhanh.”

Đột nhiên Hề Trạch cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, trước mắt tối sầm lại.

Nói lời an ủi xong, Bạch Hoa Hoa vươn tay, khoé miệng mỉm cười, đóng tủ lạnh lại một cách rất nhẹ nhàng.

Cô gái này, thật sự là bạn thân của Lý Xoa Xoa sao?

Nếu như dưa chuột có lông mi, nhất định Hề Trạch sẽ nhíu mày theo thói quen.

Anh không hiểu rõ tình bạn giữa phái nữ là như thế nào, chỉ là theo trực giác của mình, anh cảm thấy thật ra Bạch Hoa Hoa cũng không thích Lý Xoa Xoa, lúc cô ta đưa lưng về phía Lý Xoa Xoa, nụ cười trên mặt khiến người ta không thể nào thấy thích nổi. Hề Trạch không hiểu, nếu như đã không thích thì còn chạy tới làm bạn thân của người ta làm gì, ngoài mặt tỏ vẻ thân thiết, giả vờ như mình là bạn thân tình cảm sâu đậm.

Vậy mới nói, phụ nữ à, thật sự rất phiền phức.

Trong bóng đêm, trên người Hề Trạch càng ngày càng lạnh, anh cho rằng đây là do ảnh hưởng của tủ lạnh, nhất định là vậy. Không thể nào là vì anh đang lo lắng cho cô nàng si tình ngốc nghếch kia.

Từ lúc ban đầu chỉ đơn giản là cảm thấy hơi lạnh, cuối cùng lại lạnh đến cả người đều chết lặng, đợi đến ngày thứ ba, Hề Trạch mất đi cốt khí, nhìn chằm chằm vào bóng tối trong tủ lạnh, bắt đầu nói thầm trong lòng.

Hề Trạch: “Lý Xoa Xoa, chỉ cần cô mở tủ lạnh ra, tôi sẽ tha thứ chuyện cô cầm hộp cơm ném vỡ đầu tôi.”



Hề Trạch: “Lý Xoa Xoa, chỉ cần cô mở tủ lạnh ra, tôi sẽ cho cô dùng tôi để làm những chuyện kỳ quái cô muốn làm.”



Hề Trạch: “Lý Xoa Xoa, chỉ cần cô mở tủ lạnh ra, tôi sẽ chấp nhận làm bạn trai của cô!”

“Cạch…”

Cửa tủ lạnh bị mở ra.

Hề Trạch: “…”

Có thật là người này không nhằm đúng luc này để mở tủ không?

5.

Hề Trạch lặng lẽ nhìn Lý Xoa Xoa, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Anh rất muốn di chuyển cơ thể của mình để đi an ủi cô, ôm lấy cô nhưng cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, thì trái dưa chuột này cũng không nhúc nhích tí nào.

Thoạt nhìn cô gái đứng trước tủ lạnh vô cùng tiều tuỵ. Quầng mắt đen, đôi môi khô nứt, cái mũi đỏ ửng lại tèm lem vì khóc, Lý Xoa Xoa lấy Hề Trạch từ tủ lạnh ra ngoài.

Lý Xoa Xoa: “May mà còn dư lại một quả dưa chuột, nếu không mình sẽ nhớ Hề Trạch đến mức không biết làm thế nào nữa.”

Hề Trạch: “… Hồi nãy tôi đã đồng ý chuyện gì nhỉ, nhất định là tôi chưa đồng ý chuyện gì. Sao tôi lại có thể chấp nhận làm bạn trai cô nàng này được chứ.”

Lý Xoa Xoa cầm dưa chuột nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó đi vào nhà bếp: “Loại chuyện này, thật sự chỉ có nơi này là thích hợp để làm nhất…”

Hề Trạch: “…”

Nhà bếp… Nhất định là không giống như những gì anh đang nghĩ đâu ha.

Lý Xoa Xoa: “Trái dưa chuột này to thật, hu hu hu mình lại càng nhớ Hề Trạch nữa rồi!”

Hề Trạch: “…”

Chẳng lẽ kích thước của dưa chuột có liên quan gì đến kích thước của chỗ đằng trước đó à, nếu không thì tại sao anh lại to như vậy… Không, lúc này hoàn toàn không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện này.

Nhất định là Lý Xoa Xoa dạy hư mình rồi!

Lý Xoa Xoa nhẹ nhàng vuốt ve trái dưa chuột lạnh lẽo: “Phải nói là to đến mức khiền lòng người ta nhộn nhạo…”

Hề Trạch: “…”

Được rồi, cô thắng rồi Lý Xoa Xoa, cô cứ việc lấy tôi đi làm mấy chuyện kỳ quái đó đi, dù sao tôi cũng chỉ là một trái dưa chuột, tôi cũng không có cái thứ gọi là “dưa quyền”!

Dưa chuột không có mắt, nhưng hết lần này đến lần khác Hề Trạch đều có thể nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng. Vì thế anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Xoa Xoa cởi áo khoác, xoa mắt, sau đó… mặc tạp dề?

Lý Xoa Xoa đặt Hề Trạch lên trên tấm thớt: “May mà mình có dưa chuột, lúc nhớ nhung Hề Trạch còn có thể làm cơm hộp.”

Hề Trạch: “…”

Không cần nhắc đến từ cơm hộp với tôi! Tôi không muốn kết thúc “đời dưa” của mình đâu!

Có lẽ là vì trong lòng Hề Trạch đang vô cùng hoảng sợ, loại tuyệt vọng ấy lan tràn trong không khí mà Lý Xoa Xoa lại vô tình ngửi thấy được, động tác trên tay cô bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó hít mũi, lại dịu dàng vuốt ve trái dưa chuột đang nằm trên thớt: “Rất xin lỗi mày, dưa chuột nhỏ, không thể bắt mày làm mấy chuyện kỳ quái được. Mày không thể hoàn thành sứ mạng vĩ đại của một trái dưa chuột nên nhất định là rất đau lòng…”

… Sứ mệnh của dưa chuột không phải là làm mấy cái chuyện kỳ quái!

Hề Trạch vô cùng muốn trợn trắng mắt, nhưng mà bây giờ anh chỉ là một trái dưa chuột, lại còn đang bị đặt nằm trên thớt, giây tiếp theo có khả năng sẽ bị cắt ra làm hai nửa.

Ngón tay ấm áp của cô gái, nhẹ nhàng lướt qua cơ thể, khiến cho lòng anh bắt đầu hơi run rẩy…

Bỗng nhiên vẻ mặt của cô trở nên hơi buồn phiền: “Đã không có tin tức của Hề Trạch mấy ngày rồi, nhà trường cũng không không chịu nói cho mình biết anh ấy đi đâu. Ngoài chuyện giày vò, chà đạp mày rồi làm cơm hộp ra thì tao cũng chẳng thể làm được chuyện gì nữa cả, tao chẳng thể làm bất cứ chuyện gì cho Hề Trạch… Cho dù lúc mới bắt đầu rối loạn, hai tay đều là vết thương, đau đến mức tao cũng chẳng còn sức để gào khóc, không biết hộp cơm đó anh ấy đã ăn chưa…”

Hề Trạch: “…”

Sao lại thấy có hơi cảm động là sao…

“Có lẽ mọi người đều cho rằng tao chỉ thích khuôn mặt của anh ấy, thích vẻ ngoài hoàn mỹ không thiếu sót kia, nhưng mà mọi người đều không biết là, thật ra tao cũng thích cả khuyết điểm của anh ấy. Tao biết anh ấy rất lười, lại có bệnh huyết áp thấp, cho nên mỗi khi ngủ dậy hai mắt đều lim dim mờ mịt, biết thật ra anh ấy là một người tự do tuỳ tính, ở nhà thích cà lơ phất phơ đi chân trần…” Nói đến đây bỗng dưng tạm dừng hai giây, “Tao còn biết thật ra ánh mắt của anh ấy rất cao, vĩnh viễn cũng khó có khả năng thích tao.”

Lý Xoa Xoa nháy mắt mấy cái, hít mũi: “Những thứ này đều là tao thấy trong quyển nhật ký Hề Trạch viết hồi còn học cấp ba. Thật ra cho dù anh ấy vĩnh viễn cũng không trở lại thì có sao đâu, cũng không ảnh hưởng đến chuyện tao tiếp tục thích anh ấy.”

Bỗng nhiên trong lòng Hề Trạch có chút xúc động.

Tuy rằng hình ảnh một cô gái nhem nhuốc tay lại cầm con dao sắc bén, ở trong nhà bếp khóc lóc với một trái dưa chuột thô to quá mức kỳ dị, nhưng mà dáng vẻ lúc cô ấy khóc lại khiến cho anh cảm thấy thật ra cô nàng này nhìn cũng được lắm.

Có lẽ sau khi biến thành dưa chuột, khiếu thẩm mỹ của anh cũng biến thành khiếu thẩm mỹ của dưa chuột rồi.

Ít nhất là giờ phút này, ở trong mắt anh, dáng vẻ của cô khiến người khác phải rung động.

Lý Xoa Xoa nâng tay áo lên hung hăng lau mặt: “Cho nên tao muốn cắt mày ra để làm cơm hộp, bằng không thì không có cách nào để tâm trạng bình tĩnh lại được, thật sự là không còn cách nào!”

Hề Trạch: “…”

Nếu bị cắt thì anh có chết không, nhất định là sẽ chết đó!

6.

Hề Trạch biết mèo có chín cái mạng, nhưng anh không biết một trái dưa chuột thì có mấy cái mạng.

Đại đa số các tình huống, cho dù là người bị cắt thành hai nửa thì cũng nhất định sẽ mất mạng, huống chi bây giờ anh chỉ là một trái dưa chuột.

Lưỡi dao lạnh lẽo màu trắng bạc nhẹ nhàng rơi xuống người Hề Trạch, ngay tại lúc anh đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận vận mệnh bị cắt thành hai nửa, chuông cửa lại vang lên “leng keng”.

Lý Xoa Xoa buông dao xuống, vừa nâng tay áo lau nước mắt vừa đi ra ngoài mở cửa ra.

“Hoa Hoa, sao cậu lại tới đây, đã trễ thế này rồi.”

Từ nhà bếp nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình ngoài phòng khách. Khuôn mặt Bạch Hoa Hoa mang theo nụ cười đi vào phòng khách, tiện tay cởi áo khoác ngoài ra để trên sofa: “Tớ đến để nói cho cậu một tin tốt, Xoa Xoa.”

“Tin gì tốt, á, chẳng lẽ là… là Hề Trạch trở lại rồi sao?”

Trong lòng Hề Trạch yên lặng xem thường.

Ngu ngốc, tôi còn đang ở đây thì trở về kiểu gì chứ.

“Đúng vậy, anh ta về rồi.”

“Tốt quá! Cuối cùng Hề Trạch cũng về rồi, tớ lại có thể gọi điện thoại quấy rầy anh ấy!”

Cô gái kia đang gạt cô đó!

Ánh mắt Hề Trạch nhìn chằm chằm về phía Bạch Hoa Hoa, miệng cô ta hiện lên nét cười dịu dàng, giống như là rất bất đắc dĩ mà thở dài, cầm áo khoác vừa cởi ra lên rồi mặc lại vào người, vừa mặc vừa lắc đầu nói Lý Xoa Xoa: “Thật sự hết cách với cậu rồi. Bây giờ Hề Trạch đang ở trên sân thượng đấy. Đi thôi Xoa Xoa, tớ dẫn cậu đi gặp anh ta nhé?”

“Được! Đi gặp Hề Trạch!”

Không, đừng đi…

Tôi còn đang ở đây mà, ở ngay trong nhà bếp của cô đó!

Trong lòng Hề Trạch gấp tới mức rồi thành một nùi. Cô nàng lỗ mãng này, người bình thường có ai leo lên sân thượng vào giờ này đâu chứ! Cô ta bảo cô đi cùng thì cô đi thật à, chỉ số thông minh của cô chỉ dừng lại ở mức lấy dưa chuột làm mấy chuyện kỳ quái thôi hả! Giờ này rồi còn leo lên sân thượng cùng cô ả kia, một trái dưa chuột như tôi lúc này làm sao cứu cô được chứ, ngu ngốc!

… Này, ngu ngốc, đừng có đi theo.

Bây giờ tôi không có cách nào bảo vệ em được.

Lý Xoa Xoa đi theo Bạch Hoa Hoa tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại liếc nhìn nhà bếp một cái.

Bạch Hoa Hoa cau mày nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”

Lý Xoa Xoa: “… Không có gì, cậu chờ tớ một chút nhé Hoa Hoa.”

Nói xong “lạch bạch” chạy tới, cầm dao lên, nhanh nhẹn một dao cắt Hề Trạch thành hai nửa.

Lý Xoa Xoa: “Có cảm giác, cảm thấy phải cắt trái dưa chuột kia xong mới yên tâm, cũng không hiểu tại sao nữa. Được rồi, chúng ta đi tìm Hề Trạch thôi!”

Hề Trạch: “…”

Ngu ngốc.

Vì sao dưa chuột cũng có cảm giác đau chứ, anh cảm thấy đầu của mình đau từng cơn từng cơn. Không phải là vì bị Lý Xoa Xoa chọc tức, mà là đau thật, hơn nữa dường như loại đau này giống như không chịu ngừng mà ngày càng tăng thêm, càng ngày càng thấy khó chịu đựng nổi.

… Lý Xoa Xoa, em ngốc thật đó!

Hề Trạch đau đến mức trước mắt chỉ còn một mảnh tối đen, trong đầu chỉ còn lại mỗi hình ảnh Lý Xoa Xoa nhe răng cười.

“Khà khà khà, Hề Trạch em muốn chơi anh!”

“Chơi cái cọng lông nhà em!”