Khi Nam Thần Hóa Nam Trà Xanh (Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường)

Chương 36



Trans: Cola

Trong phòng khách nhà họ Hứa.

Hứa Thành Sơn bưng ấm nước lên, nước sôi ùng ục rót vào trong ấm trà tử sa, những mầm trà dài mảnh bàng bạc chìm nổi bên trong.

Cũng giống những lá trà kia, bà Hứa cũng đi qua đi lại trước bàn trà như ngồi trên đống lửa.

Hứa Thành Sơn đậy nắp trà lại, ấn vào mép nắp trà nóng hổi đổ vào trong chén tống* rồi rót ra hai chén trà, "Đừng đi qua đi lại nữa, nào, uống hớp trà đi."

*Chén tống là một dụng cụ trong bộ trà cụ, chén tống có công dụng giúp nước trà được trộn đều, đồng thời lọc được cặn trà, giúp nước trà trong hơn (Google)

Bà Hứa lườm ông một cái, "Đã đến lúc nào rồi mà anh còn lo uống trà?"

Bà vuốt mái tóc đen bóng không chút rối loạn, "Tóc của em không rối chứ?"

Không đợi ông Hứa đáp lại, bà đã tự cầm gương lên soi một lúc với vẻ không yên tâm, tiện thể chỉnh lại cổ áo không hề có một nếp nhăn, sau đó lại bẻ cổ áo cho ông Hứa.

Ông Hứa bưng chén trà lên, uống một ngụm thấy đáy, "Được rồi, chẳng qua chỉ gặp con dâu thôi mà, việc gì phải căng thẳng?"

Bà Hứa: "Anh không căng thẳng, sao anh đi vệ sinh mãi thế?"

Bàn tay cầm chén trà của ông Hứa chợt khựng lại, "... Đó là vì anh uống nhiều trà quá!"

Ông ho khan một tiếng, "Nói em bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì cũng không cần lo lắng, bình tĩnh một chút. Em xem anh —"

Vừa nhắc đến chuyện này bà Hứa lại thấy bực, "Em xem anh cái gì mà xem, mấy ngày trước anh cũng bảo em đừng kích động, nói là sổ đăng ký kết hôn của con trai là giả, cuối cùng thì sao? Nếu không phải anh, em đã có thể vui mừng sớm hơn mấy ngày rồi đấy!"

Ông Hứa tự biết mình đuối lý nên không hó hé gì nữa.

Mãi một lúc sau ông mới rặn ra được một câu: "Sao anh biết được chuyện thành ra thế này. Thằng nhóc kia cũng thật là, thế mà lại im ỉm mang đến cho chúng ta một sự bất ngờ lớn như vậy. À đúng rồi, vừa nãy em hỏi trợ lý Lâm rồi à, có chắc Nhan Thư chính là cháu gái Kiều Kiều của ông cụ Nhan không?"

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của bà Hứa từ mây đen chuyển sang trời hửng nắng, đôi mắt đẹp tràn ngập ý cười, "Còn cần anh nói sao, đã xác định từ lâu rồi."

Ông Hứa yên tâm, bùi ngùi: "Hồi hai ông cụ còn trẻ, cứ suốt ngày trêu là cho hai đứa bé đính hôn từ bé, không ngờ chuyện này lại trở thành sự thật."

Bà Hứa có chút đắc ý, "Phải đấy, lần này con trai chúng ta giỏi quá. Có điều hơi hấp tấp, ít ra cũng phải dành ra chút thời gian để chúng ta đề nghị kết thông gia với ông cụ Nhan cho tử tế, nếu không người ta lại cho là mình không –"

Mới nói được một nửa, bà đột nhiên dừng ngang, nhìn sang phía ông Hứa, "Hai ngày trước ông cụ Nhan gọi điện cho anh, liệu có phải chính là vì chuyện này không?"

Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau.

Bà Hứa vỗ đùi cái đét, "Hỏng rồi! Mau gọi lại cho ông cụ Nhan đi!"

- -

Dạo gần đây ông cụ Nhan đang buồn bực trong người.

Mặc dù ban đầu là vì ông mặt dày gọi điện cho thằng nhóc nhà họ Hứa mới vun vén chuyện hôn sự cho hai đứa, nhưng tốt xấu gì Kiều Kiều cũng đã về làm dâu nhà họ Hứa được một thời gian rồi, bên đằng thông gia không bày tỏ gì thì đã đành, vậy mà cũng chẳng gọi lấy một cú điện thoại nào.

Họ coi ông chết rồi, hay là vốn không coi trọng Kiều Kiều và nhà họ Nhan này?

Ông nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được gọi điện qua nhà đó.

Ai dè trong điện thoại Hứa Thành Sơn vẫn khách sáo hàn huyên với ông, cứ như không phải người trong cuộc, lại còn hỏi ông gọi điện có chuyện gì.

Còn có chuyện gì được nữa?

Chẳng nhẽ họ như thế là đang giả bộ hồ đồ?

Ông cũng biết, mấy năm nay địa vị nhà họ Hứa đang lên, việc làm ăn càng làm càng lớn, nhưng cũng không thể làm cao như vậy được đúng không? Cô cháu gái ngoan ngoãn, xinh xắn của ông gả qua đó, nhà họ Hứa cũng đối xử với nó như thế này sao?

Ông cụ Nhan vừa cuống vừa tức, cá cũng chẳng thèm câu, cơm cũng chẳng buồn ăn, đang định khăn gói quả mướp lên thành phố Lan nói cho ra nhẽ với nhà họ Hứa thì chuông điện thoại lại reo vang.

Ông vừa mới bắt máy đã nghe thấy một câu: "Bác thông gia!"

Giọng điệu của Hứa Thành Sơn vừa niềm nở vừa thân thiết, hoàn toàn trái ngược với cái giọng lịch sự khách sáo lần trước, thái độ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Ông cụ Nhan hừ lạnh, "Chủ tịch Hứa khách sáo quá, tôi đây không nhận nổi."

Hứa Thành Sơn đang định nói gì đó thì bị vợ mình giành mất điện thoại, cười xòa rồi nói: "Sao lại là chủ tịch Hứa ạ, bác cứ gọi anh ấy là Tiểu Hứa là được rồi. Đều là người một nhà với nhau, sao bác thông gia lại khách sáo thế ạ."

Ông cụ Nhan lại hừ lạnh một tiếng nữa, "Lần trước hai người có nói như thế này đâu."

Bà Hứa cười khổ, "Bác thông gia à, đúng là bác hiểu lầm chúng cháu rồi, trước đây chúng cháu nghỉ mát ở trên đảo, hôm nay mới hay chuyện."

Nói đoạn, bà lại giải thích tường tận sự tình một lượt.

Cuối cùng mới nói bồi một câu: "Bác xem lúc nào bác có thể qua đây, chúng ta bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa một chút."

Vừa mới dứt lời thì đã được ông Hứa đỡ lời: "Ý của bà nhà cháu là, lúc nào bác có thời gian thì nói với bọn cháu một tiếng, để bọn cháu biết đường đến nhà thăm hỏi."

Lúc này bà Hứa mới phản ứng lại, vội vàng cười nói: "Phải phải phải, bác thông gia xem lúc nào tiện gặp ạ?"

...

Sau một cú điện thoại, nói hết nước hết cái, cuối cùng mới khiến ông cụ Nhan nguôi giận, quyết định thời gian gặp mặt.

Hai ông bà Hứa lại nhiệt tình trò chuyện một phen, quan hệ của hai nhà đã gần gũi hơn rất nhiều.

Cúp điện thoại xong, bà Hứa thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu lo lắng chuyện khác, "Không biết Kiều Kiều thích hôn lễ kiểu nào nhỉ, nhẫn cưới đã mua chưa, hình như còn phải chụp ảnh cưới nữa, địa điểm hưởng tuần trăng mật cũng phải sắp xếp, với cả trang sức trang siếc nữa."

Nghĩ ngợi một hồi, bà lại gọi một cuộc điện thoại, "Trợ lý Lâm, cậu về nhà tổ một chuyến, lấy chút đồ qua đây..."

Cúp máy, bà vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.

Một lát sau bà mới nhớ ra, "Phải rồi, em còn phải đích thân nấu một bữa cho con dâu nữa."

Mí mắt của ông Hứa giật giật, "Bớt bớt lại đi em, cái khả năng nấu nướng của em ấy à, đừng làm cháy bếp nữa... Lát nữa nhớ nghiêm túc một chút là được, đừng có làm Kiều Kiều sợ."

"Em biết rồi."

- -

Kỳ thực Nhan Thư vẫn thấy hơi thiếu tự tin.

Lần trước mẹ Hứa Bùi nhìn thấy sổ đăng ký kết hôn, dáng vẻ đã kích động lắm rồi. Lần này sau khi đã xác định quan hệ của hai người, e rằng bà ấy càng kích động hơn, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.

Có điều, ở nhà họ Hứa được một lúc, cô đã hoàn toàn cảm thấy yên tâm.

Tuy bà Hứa vẫn cười tươi như hoa, nhưng tốt xấu gì cũng không giống như hôm trước, nắm tay cô không nỡ buông, chỉ mải thủ thỉ mấy chuyện hay ho với cô một tiếng đồng hồ.

Nhan Thư vui vẻ đáp lại bà, nhìn thấy bóng dáng bận bịu của cha con nhà họ Hứa trong bếp, cô hơi ngại ngùng, "Cô ơi, hay là con vào giúp mọi người nhé."

Bà Hứa lập tức kéo cô lại, "Bé ngoan, con cứ ngồi ở đây, khoản bếp núc của lão Hứa không tệ, lát nữa con nhất định phải nếm thử nhé."

Nghĩ đến gì đó bà lại bổ sung thêm: "Mặc dù thằng nhóc Hứa Bùi này không biết nấu cơm nhưng bây giờ đã lấy vợ rồi, vừa hay theo ba nó học hỏi một chút, sau này cũng biết nấu cơm cho con."

Nhan Thư ngây người, "Hứa Bùi không biết nấu cơm ạ?"

Bà Hứa đã hiểu sai ý của cô, "Trước đây không biết nấu, bây giờ bắt đầu học cũng không muộn, cái khoản học hành của nó trước giờ nhanh lắm."

Nhan Thư vẫn không kịp phản ứng lại, cô đang định hỏi gì đó thì ông Hứa bưng món từ trong bếp ra, hào hứng gọi mọi người: "Nào, ăn cơm thôi."

Trên bàn ăn, bà Hứa cũng không rảnh rỗi, lúc thì hỏi han khẩu vị của cô, lúc thì lại chăm chú đổi vị trí món ăn cho cô. Trong khi đang bận luôn tay luôn chân, bà vẫn bớt chút thời gian ra phàn nàn Hứa Bùi: "Con xem con đi, không nói cho ba mẹ biết chuyện này sớm, nếu không cả nhà chúng ta đã có thể ăn cơm cùng nhau từ lâu rồi."

Hứa Bùi ngồi thẳng lưng, thong thả cắn một miếng cần tây, "Nói rồi nhưng ba mẹ có tin đâu."

Bà Hứa cứng họng, lại nói: "Ai bảo hai đứa chẳng ra dáng vợ chồng mới cưới chút nào, mẹ với ba con chưa thể nhận ra ngay được thì cũng bình thường mà."

Nhan Thư đang mải ăn tôm, thấy bà Hứa nói vậy cô lập tức dừng tay lại.

Hứa Bùi chậm chạp ngước mắt lên, "Sao bọn con lại không ra dáng vợ chồng mới cưới chứ?"

Bà Hứa ngẫm lại, nói: "Mẹ thấy vợ chồng trẻ nhà người ta ấy, ai cũng luôn miệng chồng ơi vợ à, ăn bữa cơm cũng phải anh một miếng, em một miếng, con xem hai đứa xem..."

Nhan Thư sợ bà ấy nhìn ra điều gì, vội vàng đỡ lời: "Bọn con cũng thế ạ!"

Hứa Bùi nghiêng đầu sang, bình thản hỏi: "Như thế nào?"

Nhan Thư: "..."

Cô im lặng mấy giây, gắp một con tôm đưa đến bên miệng Hứa Bùi, "Thì như này đó."

Nhan Thư làm xong hành động này, lại cảm thấy không ổn.

Đang định cười gượng rút tay, thu con tôm... ồ không thu được rồi.

Trong mắt cô, Hứa Bùi đã cắn vào đầu đũa.

Anh há miệng, cắn từng miếng tôm vào trong miệng, nói nhẹ tênh: "Cảm ơn vợ."

Tim Nhan Thư chợt đập nhanh một nhịp, cô rặn ra một nụ cười, "Đừng khách sáo mà... chồng."

Vốn tưởng rằng màn biểu diễn sẽ kết thúc ở đây, ai dè ngay sau đó, Hứa Bùi lại chậm rãi gắp một miếng thăn bò đưa đến bên môi cô, săn sóc: "Vợ à, đây là món em thích ăn nhất, há miệng nào, a —"

Nhan Thư: "..."

Được lắm cái tên này.

Thế tóm lại là, kỹ năng diễn xuất của cô vừa rồi đã bị anh qua mặt sao?

Nhan Thư không phục, lại gắp một miếng đậu phụ cho anh, rồi Hứa Bùi lại đáp lại cô một miếng nấm nhỏ.

Nhan Thư lại đút một con tôm đất cay xè như đang so tài với anh.

Bà Hứa không nhịn được cười trộm, "Chẳng trách ông cụ Nhan lại nói như vậy."

Nhan Thư nghe bà nhắc tới ông của mình, nổi lòng tò mò: "Ông ngoại con đã nói gì ạ?"

Nét cười nơi đuôi mắt của bà Hứa càng sâu hơn, "Ông ấy nói là, con kể với ông ấy bây giờ hai đứa yêu thương thắm thiết, ngọt hơn cả mật.”

Nhan Thư: "?"

Cô có nói như vậy sao?

Hình như là, lần trước lúc gọi điện thoại, cô đã "nổ" nhẹ một câu như vậy sao ấy nhỉ?

Khóe mắt nhác thấy Hứa Bùi nhướng mày nhìn sang chỗ cô, "Em đã nói như vậy sao?"

Nhan Thư lập tức khoác lấy tay anh, nhoẻn miệng cười ngọt lịm, "Đúng vậy, chúng ta yêu thương thắm thiết, ngọt hơn cả mật thật mà, có phải không chồng?"

Tay Hứa Bùi hơi khựng lại, bỏ đũa xuống.

Giây kế tiếp, anh xoay cổ tay, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô.

Năm ngón tay men theo cổ tay trượt xuống dưới, từng ngón tay đan vào kẽ tay cô từng chút một.

Hai bàn tay khăng khít không một kẽ hở.

Hứa Bùi nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt, bật cười, "Phải, vợ à."

Nhan Thư cảm thấy người mình đã cứng đờ.

Xung quanh chìm trong tĩnh lặng giây lát, đầu cô nổ vang những tiếng "lùng đùng" khẽ khàng.

Rõ ràng cô là người động chạm trước.

Rõ ràng họ chỉ đang diễn trò trước mặt ba mẹ anh mà thôi.

Vậy mà vào khoảnh khắc được anh nắm tay, cô lại cảm thấy như có một dòng điện li ti chạy qua nơi hai bàn tay kề cận, nổ lách tách lan dần lên trên.

Trong khóe mắt, hai bàn tay một lớn một nhỏ siết chặt, trên cổ tay đều có chú cá đỏ tung tăng vẫy đuôi, trề môi trông thật sinh động.

Bà Hứa nhìn bộ dạng ngọt ngào của hai người, hoàn toàn yên tâm, cười không khép được miệng nữa, "Con trai à, con cũng thật là, đã như vậy rồi mà bây giờ mới cho ba mẹ biết. Mẹ thấy từ tháng Tám các con đã lĩnh sổ đăng ký kết hôn rồi. Ấy, nhận vào mùng mấy thế?"

Ý thức của Nhan Thư dần dần quay lại, cô ngẫm lại, lĩnh sổ đăng ký vào hôm nào nhỉ?

Còn chưa nghĩ ra, đã nghe Hứa Bùi nói: "Ngày mười tám."

Anh lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Ngày mười tám tháng Tám."

Bà Hứa hồi tưởng lại, than ngắn thở dài: "Hầy, sao cứ phải chọn thời điểm đấy, đầu tháng Tám mẹ và ba con đã ở trên đảo rồi. Kể ra mà không ra đảo thì tốt rồi, tại ba con hết, cái đảo kia vừa mới mua xong, ngay cả cột sóng điện thoại còn chưa xây dựng xong, cứ khăng khăng chạy ra đó chơi."

Ông Hứa nhăn mày, "Sao lại trách anh thế? Chẳng phải ban đầu em bảo anh mua cái đảo đó sao?"

"Đúng là em bảo anh mua, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn là anh quyết định ư?"

"..."

Nhan Thư đang len lén kéo áo Hứa Bùi, "Này, hình như được rồi đấy, mau buông tay ra, em còn phải ăn cơm –"

Còn chưa nói hết, cô đã nghe thấy một từ then chốt trong miệng hai ông bà Hứa.

Mua, mua đảo?

Cô ngớ người, hạ giọng hỏi: "Mua đảo gì cơ?"

Hứa Bùi giải thích ngắn gọn: "Một hòn đảo nhỏ ở nam Thái Bình Dương, ba thích nên đã mua vào cuối năm ngoái, sau này khai phá xong sẽ dẫn em đi chơi."

Nhan Thư: "..."

Ý của cô là đi chơi sao!

Ý cô muốn hỏi là, không phải nhà anh đã phá sản sao, không phải anh đã nghèo đến mức phải vội vàng đi kiếm tiền dạy gia sư sao!

Sao còn mua đảo được, còn là hòn đảo chưa được khai thác nữa!

Còn đang trưng ra vẻ mặt đầy ngơ ngác, định mở miệng hỏi Hứa Bùi thì chuông cửa reo vang.

Bà Hứa đứng lên, "Chắc là trợ lý Lâm đến rồi, để em đi mở cửa."

Mấy giây sau, bà quay vào từ chỗ huyền quan, theo sau là một thanh niên mặc vest đi giày da.

Sau người thanh niên là hai người đàn ông cao to mặc vest thẳng thớm.

Hai tay hai người đều bê một chiếc hộp nhìn có vẻ nặng, cung kính đứng ở cửa.

Thanh niên nọ hơi gật đầu, "Chào chủ tịch, chào cậu Hứa."

Bà Hứa đã dặn dò từ trước, anh ta nhìn về phía Nhan Thư, cất giọng lịch sự lại thận trọng: "Lần đầu gặp mặt, chào cô Hứa, tôi là Lâm Hồng Thịnh."

Bà Hứa quay lại bàn cơm, tươi cười giới thiệu với Nhan Thư: "Cậu này là trợ lý Lâm, cậu ấy đã theo ba mẹ mấy năm rồi, làm việc rất đáng tin cậy, sau này có gì khó khăn cứ giao cho cậu ấy giải quyết."

Nhan Thư không kịp phản ứng lại, chỉ máy móc đáp lại: "Chào trợ lý Lâm."

Trợ lý Lâm thấy thái độ của nhà họ Hứa với Nhan Thư, lập tức nở nụ cười khách sáo, "Cô Hứa khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Tiểu Lâm."

Anh ta đang định nói tiếp thì thấy Nhan Thư ngại ngùng chỉ vào điện thoại, "Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."

Cô đi ra hành lang, lễ phép quay lưng lại, vừa mới bắt máy đã nghe Điền Tư Điềm la toáng lên: "Má ơi, tin hot đây."

Ngữ điệu của cô ấy rất phấn khích, hệt như đang chất chứa cả một bụng dưa.

Nhan Thư che điện thoại lại, "Nói ngắn gọn đi bà chị, chỗ mình đang hơi bận."

Điền Tư Điềm: "Tối nay bạn bận gì đấy? Tối nay bọn mình tụ tập ăn uống với phòng làm việc của Hứa thần, bà không đến đúng là tiếc."

Nhan Thư: "Có gì mà phải tiếc, dù sao Hứa thần cũng không ở đó."

"Cũng phải ha." Điền Tư Điềm nói xong lại nghĩ ra chuyện gì, "Ế, sao bạn biết anh ấy không có mặt, mình nhớ lúc bạn về anh ấy vẫn chưa đi mà."

Nhan Thư: "... Đừng nói mấy chuyện râu ria nữa, nói trọng tâm đi."

"Ầu ầu, này, mình kể cho bạn một chuyện!" Giọng Điền Tư Điềm cất cao mấy nốt, "Chẳng phải buổi sáng bọn mình còn nói về chuyện của Lâm Tuyết Mẫn sao, mình vừa nghe được đoạn sau rồi, bạn đoán là gì nào?"

Nhan Thư đưa ra phỏng đoán từ ngữ điệu đầy kích động của cô ấy, "Mình đoán chị ta nhất định gặp phải chuyện xui xẻo rồi."

Điền Tư Điềm cười hả hê, "Đâu chỉ xui xẻo, mà phải nói là cực kỳ xu cà na luôn! Chị ta bị Quang Huy từ chối rồi đấy!"

"Hả?" Lần này Nhan Thư thật sự không thể ngờ được, "Sao lại vậy?"

Điền Tư Điềm: "Cụ thể ra sao thì mình không rõ, tóm lại là bên phía Quang Huy tra ra lịch sử đen của chị ta. Mà nói chính xác thì cũng không phải Quang Huy tra ra, mà là bên phía tổng bộ tập đoàn Ngôn Ngọ tra ra. Trên tổng bộ gửi văn bản xuống, từ chối chị ta thẳng thừng. Bạn còn nhớ cái cô thanh mai trúc mã của Hứa thần mà chị ta phỏng vấn không?"

Nhan Thư hơi ngạc nhiên: "Thư Nhu Nhi á?"

"Còn nhớ thật à?" Điền Tư Điềm không để ý chuyện này, tiếp tục hớn hở buôn chuyện: "Nghe nói chính cô ta móc nối với người bên đó cho Lâm Tuyết Mẫn vào làm, kết quả tổng bộ trực tiếp sa thải cả người đó luôn."

"..."

"À còn nữa, chẳng phải Lâm Tuyết Mẫn tự khoe là có quan hệ sâu sắc với trợ lý cá nhân họ Lâm của chủ tịch tập đoàn Ngôn Ngọ sao, cuối cùng chính là vị trợ lý Lâm đó tự tay đóng dấu vào thư từ chối ứng viên, nhân tiện đính chính lại luôn hahahaha."

Nhan Thư nghe thấy vậy, mắt chữ o mồm chữ a: "Còn như vậy được nữa á, đây đúng là cú chuyển ngoặt cấp S."

Điền Tư Điềm không thể ngừng cười, "Mình còn bảo về sau có gặp tụi mình khéo chị ta đi thành hàng ngang mất, lần này chỉ sợ là chuồn mất dạng luôn rồi. Chài, diễn đàn trong trường spam như điên, ai bảo đợt trước chị ta ngạo mạn, giờ thì bị vả mặt rồi nhỉ."

Điền Tư Điềm vừa hớn hở vừa nói: "Ý, bình luận này hình như có chút manh mối này."

Cô ấy đọc từng chữ một, "Sống lâu mới chứng kiến, quan hệ của Lâm Hồng Thịnh mà cũng dám ké, trợ lý cá nhân của chủ tịch Hứa được mệnh danh là Diêm La mặt lạnh, bao nhiêu nhân viên trung tầng đều sợ anh ta. Còn có một —"

Còn chưa nói hết thì đã bị Nhan Thư ngắt lời, "Bà nói ai? Lâm gì cơ?"

Điền Tư Điềm đáp lại, "Lâm Hồng Thịnh đó."

Nhan Thư: "..."

Tập đoàn Ngôn Ngọ.

Chủ tịch Hứa.

Lâm Hồng Thịnh.

Ba từ này khiến cô nảy sinh một suy nghĩ to gan.

Nhan Thư cầm điện thoại, ngây người mất một lúc lâu mới từ từ quay đầu lại, nhìn về phía thanh niên mặc vest vừa nói "Cứ gọi tôi là Tiểu Lâm" với cô vào mấy phút trước.

Cô lẩm bẩm: "Lâm Hồng Thịnh?"

Điền Tư Điềm: "Ừ á, chính là vị trợ lý Lâm đó, người này bình luận tiết lộ anh ta làm việc dứt khoát, là Diêm La mặt lạnh."

Vừa dứt lời, Nhan Thư đã nhìn thấy "Diêm La mặt lạnh" Tiểu Lâm, không những không lạnh lùng mà còn mỉm cười hết sức khiêm tốn với cô.

Nhan Thư: "..."