Khí Nữ Mãn Thích

Chương 131: Phiền não



Tác giả: Luna Huang

Quả nhiên Đàm thị biết chuyện thực sự giận đến ngất đi, Điều Dong trực tiếp đến khám chẩn. Chung Hạng Siêu cũng phải chạy trở về, biết chuyện hắn dỗ qua Đàm thị liền đến tìm Tiết Nhu.

Đàm thị uất ức đến túm chặt tay hắn nói: “Đến cùng ngươi muốn mẫu thân đợi đến khi nào a, đến khi mộ ta mọc đầy cỏ cũng không biết nàng ta chịu ngừng chưa.”

“A Nhu vốn không phải như vậy đâu, nàng vừa gả đến chưa đầy một tháng, người hà tất giận như vậy. Nhi tử lập tức trở về dặn nàng không được làm thế nữa, được không.” Chung Hạng Siêu rất thành thực thay Tiếc Nhu nghe Đàm thị cằn nhằn, trong lòng phiền táo không thôi.

Chính vì vừa vào cửa không lâu đã nháo đến trịnh độ này mới khiến người tức giận. Đàm thị giận mím chặt môi, hận hận nói: “Nếu còn lần sau, mẫu thân sẽ không nhìn mặt mũi ngươi mà nhịn nữa đâu.” Nàng nhịn đến lúc này đã là rất giới hạn rồi, đừng để nàng trở mặt.

“Nhi tử đã biết, nhi tử thay nàng bồi tội với mẫu thân.” Chung Hạng Siêu sâu sâu khom người thành tâm hối cải.

“Không cần.” Đàm thị phất mạnh tay, gắt lên, “Người gây chuyện cũng không phải ngươi việc gì phải thay nàng nhận lỗi, biết lỗi thì bảo nàng tự mình đến đây quỳ xuống rót trà nhận sai.”

“Vâng vâng vâng, nàng không ở, nhi tử thay nàng trước, dù gì nàng cũng là thê tử, bản thân làm tướng công quản giáo không tốt để mẫu thân tức giận rồi.” Chung Hạng Siêu vội vàng chạy đến bàn châm trà, quỳ trước mặt Đàm thị cung kính hai tay dâng trà, “Uống qua ly trà này mẫu thân sẽ không giận nữa nha, tránh tổn hại thân thể.”

Đàm thị nể mặt nhi tử cũng nén giận uống trà xong để hắn rời đi.

Chung Hạng Siêu đi không lâu thì Lạc Bích Nhu đến. Miệng thì nói là thăm bệnh, thực chất là gì chỉ có hai người biết được.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lúc nãy Tiết Nhu vẫn rất nhàn nhã phúc thân trên lan can thả thức ăn nuôi kim ngư trong liên trì. Tâm trạng xem như thập phần tốt đẹp, nụ cười liễm liễm trên môi như chưa từng dứt.

Xích Diễm thấy Chung Hạng Siêu đến liền rướn cổ hô, “Thiếu gia về rồi, thiếu gia về rồi.”

Bốn nha hoàn đồng loạt quy củ hành lễ.

Tiết Nhu chẳng buồn nhìn lại vẫn còn đang thả một miếng mồi xuống nhìn một đám cá tranh nhau ăn. Đám cá này ăn không biết dừng, chỉ cần có người cho liền sẽ liên tục ăn, đến khi no đến chết mới thôi. Cũng như con người vậy, vì lợi ích tranh nhau không để ý đến bất kỳ điều gì nữa. Đương nhiên người vui nhất sẽ là người thả mồi như nàng đây.

“A Nhu.” Chung Hạng Siêu gọi một tiếng, phất tay để đám nha hoàn lui xuống, hắn muốn có chuyện nói riêng mới nàng.

Thấy người đi, hắn mới trọng trọng thở dài bật thanh, “Từ đầu đến cuối người có lỗi với nàng là ta, không phải mẫu thân, nàng đừng làm khó mẫu thân nữa được không?”

Tiết Nhu tiếp tục thả một miếng mồi xuống nước, tiếu ý trên mặt hoàn toàn thu hồi. Đàm thị thực sự không có lỗi với nàng sao? Buồn cười, nàng ta tiếp tay cho Chung Hạng Siêu vu hãm hạ nhục nàng, nàng báo thù như vậy cũng là rất nhẹ rồi.

“Mẫu thân làm tất cả đều là vì ta, sinh mẫu trong thiên hạ đều vì hài tử của mình, nàng xem phân thượng này đừng chấp nhặt với mẫu thân nữa. Có gì đều nhắm vào ta là được, đánh mắng gì cũng được, nàng vui là được.”

Âm thanh của Chung Hạng Siêu pha thêm chút cầu khẩn, mẫu thân vì hắn mới công khai đổi trắng thay đen, vì hắn mới thỉnh chỉ bức hôn, tất cả đều do hắn mà ra cả. Thế nhưng mẫu thân kỳ vọng rất nhiều vào hắn, cũng cực kỳ yêu thương hắn, và mẫu thân chỉ còn có hắn để dựa vào, hắn không thể để mẫu thân cùng thê tử mỗi ngày nháo lên như vậy được.

Tiết Nhu khép hờ mâu, hơi nghiên bàn tay trái, tất cả mồi đều đổ xuống hồ, đoàn kim ngư tranh nhau há mồm ăn. Con này lấn lên con kia, nhan sắc óng ánh dưới mặt hồ cũng lấy không được vẻ mặt vui vẻ lúc nãy của Tiết Nhu.

Nàng lạnh giọng hỏi hắn một câu: “Vì sao không bức hôn Lạc Bích Nhu?” Đây là nghi vấn cả hai đời của nàng, tuy nhờ Ly vương Hách Liên Cẩm nàng cũng đã lờ mờ đoán ra được, nhưng vẫn muốn nghe đáp án từ hắn.

Chung Hạng Siêu hạ đường nhìn xuống nước, đám kim ngư lúc này ăn xong cũng bơi đi nơi khác, trả lại mặt hồ tĩnh lặng. Hắn mượn mặt nước trong vắt nhìn dung mạo của nàng, muốn nhìn cho ra tâm trạng của nàng lúc này thế nào.

Nghe câu hỏi, hắn biết, nàng muốn hỏi kiếp trước, nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói thật lại không biết nói thế nào cho tốt. Kỳ thực kiếp này hắn cũng muốn như kiếp trước vậy, không muốn bức ép bất kỳ ai gả cho hắn, Lạc Bích Nhu cũng vậy, nàng cũng vậy. Thế nhưng hắn cũng không thể bảo do mẫu thân tự chủ động đi thỉnh chỉ được, như vậy sẽ vô tình đẩy mẫu thân lên đầu ngọn sóng, để nàng càng thêm có hiếm khích với mẫu thân. Chung quy mẫu thân cũng là muốn tốt cho hắn nên mới làm như vậy.

Còn nhớ, mẫu thân vì hắn thề cả đời chỉ đợi một mình Lạc Bích Nhu mà đẩy không ít nữ nhân lên giường hắn. Lúc đó hắn mập mạp xấu xí, chẳng người thèm nhìn đến, những nữ nhân kia đều khóc lóc dập đến đầu chảy máu cầu xin hắn tha cho mình. Hắn biết mẫu thân là muốn tốt cho mình, vì vậy tuyệt đối không thể khai mẫu thân ra được.

Không nghĩ đến câu nói đầu tiên nàng nguyện nói với hắn sẽ là một câu như thế. Hắn muốn nói chuyện với nàng nhưng hiện còn có lời gì để nói nữa sao.

Tiết Nhu cười lạnh một tiếng xoay người rời đi, vậy liền là nàng đoán đúng mà Hách Liên Cẩm cũng chẳng có gạt nàng. Đúng là nam nhân, miệng càng ngọt thì càng không nên tin.

“A Nhu, A Nhu.” Chung Hạng Siêu lấy lại tinh thần chạy theo nàng, vừa năn nỉ vừa tự tát thật mạnh lên mặt mình, “Đều là lỗi của ta, ta đáng chết.” Như lúc trước vậy, hỡ chút liền véo tai hắn, mắng hắn, cầm nhánh cây đánh hắn, ít nhất như vậy không thấy nàng xa cách.

Tiết Nhu vào phòng rầm một tiếng đóng cửa phòng lại lưu hắn ở bên ngoài. Nàng ngồi xuống ghế sau thư án bắt đầu vẽ vẽ bản thiết kế hoa văn mới của mình.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đến tối nàng ngồi trên cửa sổ tròn to trong phòng ngẩng đầu nhìn trăng. Gió đêm nhè nhẹ phất qua thổi bay tay áo cùng váy của nàng, làn váy bị lệch, thấy được đôi hài thêu mũi hếch đắt tiền của nàng bắt chéo nhau đặt trên cửa sổ.

Đôi mi cong vuốt chớp chớp lộ ra đôi mẫu tử trong suốt nhưng lại mang theo nỗi lòng không thể giải bày. Tùy ý tóc dài bay bổng trong gió, có vài sợi tóc rối bay tới bay lui trước mặt mình, hay tay nàng vẫn bất động xếp gọn trên đùi. Đây là hình tượng an tĩnh kiếp trước không có được.

Chung Hạng Siêu dùng bữa với Đàm thị xong quay lại nhìn thấy dung mạo vô hồn dưới ánh đăng lung mờ ảo của nàng liền bị câu mất hồn. Nửa gương mặt xinh đẹp của nàng bày ra trước mắt, sóng mũi cao cao, đôi môi mỏng khép hờ, đây là cảnh sắc mê người biết bao.

Hắn chậm rãi bước vào phòng, vòng ra sau lưng nàng, không để nha hoàn hành lễ mà nâng tay bình lui. Hắn đứng đó, không nói cũng chẳng làm mất hứng thưởng trăng của nàng.

Tầm một khắc, Thanh Sơn từ ngoài chạy vào, vỗ ngực hô to, “Tiểu thư, tiểu thư, thế tử gia về rồi.”

Tiết Nhu nghe vậy lập tức nhảy xuống cửa sổ, vui vẻ nhấc làn váy chạy ra ngoài, “Đại ca nơi nào, mau đưa ta đến gặp hắn.” Miệng nói cước bộ đã thật nhanh lướt ra ngoài, nàng biết Chung Hạng Sâm đã mua được dược rồi nên mới để Thanh Sơn đến gọi nàng.

Phản ứng đột nhiên của Tiết Nhu để Chung Hạng Siêu kinh ngạc không thôi, nhớ lại lần đại ca rời đi để lòng hắn bất an chạy theo, “A Nhu chờ ta.” Sẽ không phải là...

Tiết Nhu chạy đến hoa viên chính thấy Chung Hạng Sâm đi về hướng viện của mình, tay hắn còn cầm theo một hộp gỗ nhìn có chút to. “Đại ca đã mua được?”

“Ân.” Chung Hạng Sâm gật đầu đưa hộp gỗ cho nàng, “Của đệ muội.” Tuy vẫn không thích Tiết Nhu nhưng hắn đã hứa không thể nuốt lời được.

Tiết Nhu nhận hộp gỗ vui vẻ ra mặt, sờ sờ thắt lưng mới phát hiện, hà bao không ở bên người. Nàng ngượng ngùng cúi đầu nói, “Ngân lượng A Nhu để Thanh Sơn mang qua viện của đại ca sau.”

“Được. Thế nhưng sau này nên tốt với nhị đệ một chút.” Chung Hạng Sâm rất sảng khoái đáp ứng, nói ra một con số liền cáo từ. Hắn đã hỏi quá đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu, nên cảm thấy nhị đệ đối với nàng như vậy nhất định là giữa bọn họ có gì đó mà người khác không biết. Vì vậy, hắn quyết định khuyên nàng.

Chung Hạng Siêu đuổi theo ra đến chỉ thấy Tiết Nhu ngượng ngùng cúi đầu, tay sinh ra thêm một hộp lễ vật, lòng hắn liền bật lửa. Không lưu ý đến Tiết Nhu còn đứng đó mà chạy theo Chung Hạng Sâm truy cùng đuổi tận.

“Đại ca, đây là thế nào?” Lần trước thư không hồi lại, lần này đột nhiên tặng lễ vật cho thê tử hắn, lại còn lén lén lút lút không để hắn thấy nữa chứ.

Chung Hạng Sâm đột nhiên có ý muốn trêu đùa, đành rằng biết năm đó Chung Hạng Siêu phá hoại hôn sự của mình là có khổ tâm nhưng vẫn muốn trả lại chút thù. “Theo nhị đệ thì là thế nào?”

Chung Hạng Siêu gầm mạnh một tiếng dừng chân, bắt cánh tay của Chung Hạng Sâm kéo lại, “Hôm nay không nói rõ, đại ca đừng hy vọng trở về.” Phải biết dáng vẻ kia của A Nhu chỉ xuất hiện mỗi lần ở cùng hắn, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt bất kỳ nam nhân nào. Nếu hắn không có được đừng hy vọng bất kỳ người nào có được.

Chung Hạng Sâm nhìn gương mặt tức giận chưa từng có của Chung Hạng Siêu nhịn không được xuy cười ra một tiếng, vẫn là giữ vững lập trường trêu ghẹo, “Như nhị đệ thấy rồi còn gì, có gì để nói rõ ràng nữa đâu.”

“...”

Hai huynh đệ Chung gia đứng ở hoa viên nháo, người tức giận chất vấn, người lại cười cười nói ra những câu để người khác hiểu nhầm.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu hoàn toàn bỏ qua tất cả màn kịch hay kia xoay lưng trở về phòng. Nàng ôm lấy hộp lên giường ngủ, chậm rãi nhắm mắt trong huân hương bên cạnh giường.

Tiết Nhu vốn nghĩ mỗi lần Thanh Sơn ra ngoài đều thắp sẵn an thần hương, mà Chung Hạng Siêu chỉ là người bình thường hít phải đương nhiên cũng sẽ ngủ thật ngon, do đó hắn có ngủ cùng thì phòng bị của nàng cũng không cần thiết lập. Đáng tiếc, nàng sai lầm rồi, chỉ là mỗi đêm hắn ngoài véo mũi nàng cùng nói chút chuyện trong lòng ra thì cũng chẳng có làm gì nàng thôi.

Khi Chung Hạng Siêu về đến phòng Tiết Nhu cũng đã ngủ được một lúc. Hắn vẫn còn giận Chung Hạng Sâm không nói rõ ràng, còn bảo hắn về hỏi nàng. Nàng mà chịu nói hắn còn cần đi hỏi đại ca sao.

Mạnh tay vứt áo lên giá, giá gỗ bị lực mạnh tác động có chút lắc lư phát ra âm thanh để hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía giường. Thấy Tiết Nhu vẫn còn an giấc nên an tâm thở phào một hơi.

Đến ngăn kéo lấy thêm chút an thần hương bỏ vào lư, chỉ là hắn vừa mở lư thấy được huân hương được nàng xếp thành vân văn, cháy được một chút rồi. Hắn lại có chút khó chịu, không nghĩ đến lễ vật kia để tâm trạng nàng tốt đến độ có kiên nhẫn ngồi xếp huân hương.

Hắn thêm chút huân hương vào lư xong liền buồn bực lên giường ngủ. Ai biết thấy được cái hộp kia để mắt hắn nguy hiểm nheo lại nhìn chằm chằm. Nếu mắt có thể bắn ra lửa hắn nhất định thiêu cháy cái hộp đó để nó triệt để biến mất.

Vươn tay muốn lấy xem thử bên trong là thứ gì, ai biết đột nhiên nàng lật người đè lên. Mà hộp còn ở dưới ngực của nàng nữa chứ, hai tay nhìn như có chút ôm chặt. Hắn muốn lật người nàng lại lấy hộp xem, thế nhưng không biết nghĩ đến thứ gì liền mím môi thu hồi tay không lấy nữa.

Trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được một ít liền phải đến Lô Hồng tự.

Luna: Hê hê ta thi xong rồi và đã quay trở lại đây, có ai nhớ ta hơm nè