Khí Nữ Mãn Thích

Chương 153: Kết cục 2.5



KẾT CỤC 2.5:

Tác giả: Luna Huang

Nơi để xe ngựa của hoàng cung rất to, nhưng không biết lý do gì buổi thiết triều hôm nay vẫn chưa tan nên xe để đầy hết. Cửa vào ở giữa, bên trái là nơi để xe của các đại thần cùng gia quyến tứ phẩm trở lên, bên phải là nơi để xe của các công hầu thần tử có máu mạch từ ngũ phẩm trở xuống.

Kiết Câu vốn muốn rẽ trái lại bị một chiếc xe ngựa xa hoa khác đón đầu chặn lại, hắn buộc lòng ghìm ngựa cao giọng hỏi: “Là xe ngựa nhà ai đoạt đường của người khác như vậy?”

“Là ai các ngươi không xứng được biết, lần đầu tiến cung đi? Ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, nên rẽ phải thì hơn, nơi đó mới thuộc về các ngươi.” Một nha hoàn ngồi ở bên cạnh xa phu hống hách nói, nói xong còn khinh bỉ hừ một cái nữa.

Thanh Sơn giận đùng đùng muốn phát tiết nhưng lại bị Tiết Nhu cản lại, “Đừng gây phiền phức cho tướng công.” Sao đó nàng cao giọng nói với Kiết Câu, “Rẽ phải thôi.”

“Thiếu phu nhân...” Kiết Câu cũng giận đến tóc cũng dựng đứng lên, Tiết Nhu lần đầu tiến cung nên không biết còn hắn thì không phải nha. Bình An bá phủ làm sao có thể để xe ở bên phải được?

Lại nói lúc nãy Đàm thị không chịu cho bọn họ lấy xe ngựa bình thường thiếu gia hay dùng mà đi, còn sớm thuê một chiếc xe ngựa cũ mềm như thế này cho bọn họ, bảo là lần đầu tiến cung không được khoe mẽ, giờ nghĩ lại nhất định có vấn đề.

Thế nhưng bên trong thái hậu an bài thứ gì hắn thực sự đoán không được, là bức hôn hay ép thiếu phu nhân làm bình thê hoặc thiếp hắn thực sự đoán không ra. Nhưng thiếu gia cũng đang ở trong cung, thiết nghĩ không có chuyện gì đâu.

“Đừng tranh chấp nữa, dù cho tướng công có ở đây, không ai cứu được chúng ta đâu.” Tiết Nhu cũng được xem như là biết người biết mình, lại nói gả cho Chung Hạng Siêu lâu như vậy rồi còn chưa tiến cung lần nào, biết đâu đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng thì sao, vẫn là không nên chuốc phiền phức vào người. Lúc nãy Đàm thị cũng có dặn dò cẩn thận rồi, chuyện gì cũng phải điệu thấp, không được cậy thân phận mà làm càn.

Tiết Nhu đã lệnh như vậy rồi Kiết Câu vẫn là không thể làm gì hơn ngoại trừ quay đầu xe. Hắn nhớ rõ chiếc xe kia, nhất định báo lại để thiếu gia xử lý nha hoàn phách lối kia. Ai biết kia hắn đảo mắt chỉ nhìn thấy một chữ ‘lạc’ ở phía sau xe ngựa, đây để lòng hắn có chút lưỡng lự.

Tiết Nhu một mình vào cung, ở cửa công công lúc nãy sớm đã đợi nàng ở đó. Vốn là nàng nên đi cùng hắn nhưng hắn lại bảo còn phụng mệnh mua chút đồ nên bảo nàng đi trước, thế mà lúc này lại sớm ở đây đợi nàng rồi. Đương nhiên Tiết Nhu không bao giờ biết được đó là đòn ra oai phủ đầu của người ta.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên trong điện, thái hậu cùng Lạc Bích Nhu vui vẻ chơi cờ với nhau, ánh mắt của thái hậu hiền từ nhìn người trước mắt, “Ngươi xem a, mấy hôm nay cũng bệnh thành như vậy rồi, lần này ai gia nhất định làm chủ cho ngươi.”

“Nhu nhi biết người thương yêu Nhu nhi, nhưng đó là thê tử của Siêu, nhỡ như hắn...” Lạc Bích Nhu buồn bã rũ đầu, dáng vẻ bi thương chọc người yêu thương nhưng trong lòng sớm đã vui như hoa rồi. Nàng được thái hậu trợ giúp để xem Chung Hạng Siêu làm sao dám không thú nàng. Lại nói Tiết Nhu kia, khi biết được sự thật sợ là giận đến thổ huyết chết tại chỗ đi.

“Hắn dám?” Thái hậu hừ một tiếng, chán ghét nói, “Tất cả đều do nữ nhân kia, nếu không phải nàng không giữ nữ tắc tùy tiện định thân với người ta thì có hại ngươi cùng Siêu ra nông nỗi này không? Hiện còn dám thổi gió bên tai hắn để hắn thối hôn với ngươi nữa, để ai gia xem nàng có bản lĩnh thế nào.”

Lạc Bích Nhu níu lấy bàn tay hơi nhăn của thái hậu, chất giọng nũng nịu nói, “Nhu nhi thấy vẫn là thôi đi, bổng đả uyên ương mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy Nhu nhi làm không được.”

“Ngươi nha, hiền như ngươi làm sao mà sống đây.” Nếu nàng cũng như vậy thì sớm là hồn ma dưới âm tào địa phủ rồi làm sao ngồi được vị trí thái hậu này.

Thái hậu nhẹ chỉ vào trán của Lạc Bích Nhu khẽ nói, “Đây là dĩ nha hoàn nha, là nàng hoàng đao đoạt ái trước, toàn kinh thành này không ai không biết, lẽ nào nàng không biết sao? Ngươi an tâm, có ai gia ở đây, ai gia nhất định không để ngươi chịu ủy khuất.”

“Nhỡ như Siêu không vui thì sao, Nhu nhi không muốn như vậy đâu.” Cái nàng lo lắng chính là cái này. Hôm ở trên xe ngựa hắn đã nói rất rõ, nếu thái hậu có giải quyết xong Tiết Nhu nàng cũng khó có được lòng hắn, trừ khi Tiết Nhu không còn tồn tại nữa.

“Làm sao có thể không vui được, lần đó hắn thà thụ gia pháp cũng phải thú cho bằng được ngươi vào cửa, đều tại nữ nhân kia cả.” Thái hậu nhận định là Tiết Nhu không cho Lạc Bích Nhu vào cửa. Bởi nàng biết, tuy Tiết Nhu không ở kinh thành nhưng vẫn có liên lạc thư từ qua lại. Nếu Tiết Nhu đồng ý thì Chung Hạng Siêu đâu cần đưa nàng đến biệt viện chứ.

Lúc này thái giám truyền báo Tiết Nhu đến, vì vậy đối thoại vô vị của hai người kết thúc tại đó.

Tiết Nhu một đường nhìn ngang liếc dọc mà đến, trong lòng đầy tán thưởng ngắm nhìn hoàng cung xa hoa lộng lẫy. Thái giám bên cạnh liên tục nhắc nhở nhưng nàng thực sự không kiềm chế được nên nhận được không ít khinh bỉ bằng ánh mắt của người ta.

Tiết Nhu còn nhớ lời của Đàm thị, thế nhưng nàng bước đến vì nơi này toàn hoàng kim nên không cúi đầu mà nhìn thẳng, do đó mắt đầu tiên chính là nhìn thấy Lạc Bích Nhu. Dáng vẻ giống hệt nhau kia để cước bộ của nàng dừng lại, từng đường xếp ly của váy mã diện thâm tử sắc dệt hắc sắc cũng không động nửa phần.

Thái hậu không vui cau mày to giọng hỏi: “Tiết phủ dạy ngươi phép tắc như vậy sao?” Ấn tượng vốn đã không tốt, hiện tại càng không tốt vạn phần.

“Thái hậu người đừng động nộ, Tiết tiểu thư lần đầu tiến cung gặp người nên bị uy nghi của người dọa đến không nói được gì rồi này.” Lạc Bích Nhu mở miệng, nghe như là nói giúp kỳ thực là chê bai Tiết Nhu đặt không được lên mặt bàn.

Mà cách nói của hai người chính là kéo xa Tiết Nhu ra khỏi Bình An bá phủ, không thừa nhận thân phận Chung thiếu phu nhân của nàng. Chỉ là Tiết Nhu vẫn không để ý tiểu tiết, nên nghe không ra mà thôi.

Tiết Nhu hoảng hồn, tự trấn tỉnh vài lần liền quỳ bái hành lễ, xin thỉnh tội. Ai biết thái hậu lại không cho nàng đứng lên, nàng cứ phủ phục trên mặt đất mà quỳ như vậy.

“Nhìn là biết không có giáo dưỡng rồi, đây là nhân gian hay nói có cha sinh nhưng không có nương dạy.” Thái hậu đương nhiên biết rõ Tiết Nhu thế nào, nếu như ăn nói quá hoa mỹ nàng ta nghe không hiểu đây chẳng phải uổng công sức nàng nói sao, vì vậy liền mượn cách nói của nhân gian mà mắng người.

Tiết Nhu nghe vậy cũng không nhịn nữa, người ta nói nàng sao cũng không, nhưng tuyệt không cho động đến di nương nửa phần. Nàng ngẩng đầu, đứng lên nhìn thắng thái hậu, thanh hùng khí sáng nói, “Thái hậu, người nói như vậy là đúng, di nương tạ thế từ lúc thần phụ còn nhỏ, thái hậu hẳn cũng biết đi? Nếu đã biết vì sao còn mang một người đã không còn tại thế ra để nói?”

Thái hậu giận đến tái mặt, ngón tay đeo hộ giáp vươn ra chỉ vào Tiết Nhu, “Ngươi, ngươi dám ăn nói với ai gia như vậy? Người tới, vả miệng cho ai gia.”

Lạc Bích Nhu diễn vở người tốt đương nhiên diễn tới cùng, nàng vội quỳ xuống cầu tình, “Thái hậu tức nộ, sau này Nhu nhi sẽ dạy bảo nàng cẩn thận, nàng lần đầu vi phạm mong người rộng lượng tha một lần.”

Tiết Nhu không hiểu nhíu mày nhìn chặt bóng lưng của Lạc Bích Nhu hỏi: “Dạy ta? Ngươi dựa vào cái gì dạy ta?” Nàng ta cùng tên với nàng, dung mạo lại y hệt thế này, đây là chuyện gì xảy ra?

“Một ca kỹ hạ sinh như ngươi, người nào dạy ngươi cũng đều là ngươi chiếm được tiện nghi.” Thái hậu giận đến hô hấp có chút không thông thuận phải có hai cung nữ thay nàng vuốt lưng thuận khí mới có thể miễn cưỡng hô hấp được.

“Di nương không phải ca kỹ, lại nói, nàng còn biết rõ lễ nghĩa, vẫn biết trong nữ huấn có dạy rằng không được nói những lời xúc phạm đến người khác.” Tiết Nhu hừ một tiếng thật mạnh, nếu không phải người trước mặt nàng không thể đụng thì sớm đấm cho một quyền rồi. Đột nhiên gọi nàng đến đây liền mắng chửi di nương của nàng, phê phán lễ nghĩa của nàng, đây là đang đánh chủ ý gì?

“Nếu thái hậu triệu thần phụ đến đây chỉ vì nhục mạ tiên nương vậy thần phụ xin phép cáo lui.”

“Ngươi đứng lại đó.” Thấy Tiết Nhu một chút mặt mũi cũng không cho, thái hậu lập tức cho người cản lại, “Lời ai gia còn chưa nói hết.”

Biết bản thân không có võ công, cũng không thoát khỏi nơi này, Tiết Nhu ngoan ngoãn xoay người lại nói, “Vậy thỉnh thái hậu nói cho hết lời.” Nói sớm để nàng còn trở về, Thanh Sơn Kiết Câu vẫn còn dang nắng ở bên ngoài kia kìa.

“Ai gia nhìn phân thượng ngươi là thê tử hôn phối với Siêu lại thiếu giáo dưỡng nên sẽ không chắp nhặt với ngươi chút chuyện nhỏ này. Thế nhưng sau này phải hảo hảo học hỏi Nhu nhi, chớ làm mất mắt hắn.” Thái hậu nói xong, sợ Tiết Nhu lại mở miệng nói ra những lời chọc tức mình liền nhanh hô hấp một cái nói tiếp.

“Lấy đức hạnh cùng thân phận của ngươi sợ là chính thê vị này ngươi cũng ngồi không vững đâu, như thế làm sao phục chúng được, vẫn là giáng xuống bình thê đi thôi, nhường cho Nhu nhi vẫn tốt hơn.”

“Dựa vào cái gì? Hình như thái hậu đã quên đạo lý thanh quan khó xử chuyện gia đình rồi.” Đột nhiên ép nàng làm bình thê để một nữ nhân giống hệt nàng làm chính thê, cho dù nàng ta vào làm thiếp nàng cũng không chấp nhận chứ đừng nói muốn đạp lên đầu nàng.

“Dựa vào cái gì? Ngươi còn dám hỏi ai gia câu này sao?” Âm thanh của thái hậu nâng cao, lại thêm chút ngoan độc, “Nếu không phải do ngươi bọn họ đã sớm cầm sắt hòa minh rồi.” Bình thê đã là rất cao rồi, nếu không phải có tam bất khứ, sợ là nàng sớm bảo Chung Hạng Siêu hưu đi người thê tử thiếu giáo dưỡng như vậy.

“Thỉnh thái hậu nói cho rõ, thần phụ vẫn chưa hiểu ý của người.” Tiết Nhu nghiêm túc nhìn hai người trước mắt, trong lòng rối như tơ vò. Nàng biết tướng công nhất định không đáp ứng đâu, bọn họ nhất định là bức không được chàng liền quay sang bức mình, tuyệt đối không để bị họ gạt được.

Làm trái lời mẫu thân nàng nhất định trở về thỉnh tội chịu phạt. Mấy hôm nay mẫu thân không vui chỉ sợ cũng bị bức ép rồi mới như vậy đi. Nhưng lúc nãy, rõ ràng mẫu thân dặn nàng...

“Ý của ai gia đã rất rõ ràng rồi, có ngươi ngu ngốc hay cố tình không hiểu? Ai gia muốn Siêu thú Nhu nhi vào cửa, còn là làm chính thê nữa.” Thái hậu cắn chặt răng, âm thanh cũng lạnh đến cực điểm, cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chính thê’.