Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 11: Tiệc liên hoan phòng lập trình



Hạ Vân theo phản xạ rút tay ra

“Tôi tự về được.”

“Sẽ nguy hiểm, đã hơn 12 giờ đêm rồi.” - Giọng cậu lãnh đạm.

Cô nghĩ thầm, cứ dây dưa mãi cũng không về nhà được, thôi thì có người đưa về cho an toàn cũng được.

Nghĩ xong cô bước thẳng xuống tầng hầm giữ xe, cậu chỉ cười tủm tỉm chạy theo sau.

Xuống dưới Minh Hào ngỏ ý: “Cậu để xe lại công ty đi.”

Cô thắc mắc: “Rồi ngày mai làm sao tôi đi làm?”

“Tớ đến đón cậu.”

“...”

“Nhanh lên chứ không sẽ tới giờ đi làm luôn mất.” - Dứt lời, Hào đi vòng sang cửa ghế phụ mở cửa cho cô.

Hạ Vân làm lơ cậu rồi mở cửa ghế sau ngồi xuống.

“...” - Hào tự nghĩ sao cô khác xưa nhiều quá - “Haizzz”

Suốt quãng đường về nhà Hạ Vân không nói lời nào làm không khí có chút ngột ngạt. Về đến nhà, Hạ Vân cũng chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào thẳng mà không ngoảnh lại dù chỉ một lần.

Thế nhưng cậu không quan tâm, chỉ cần cô không cự tuyệt thì cậu sẵn sàng vứt bỏ thứ gọi là “liêm sỉ” để chinh phục cô thêm lần nữa!



Thời hạn cho sản phẩm dự thi đã hết, tổng cộng có 10 bài thi tương đương với mười chiếc USP nằm trên bàn Hạ Vân. Cô nhờ người kiểm tra định dạng tệp,... rồi nói:

“Mọi người đã rất cố gắng, tôi rất vui vì điều đó. Dù kết quả có như thế nào tôi hy vọng mọi người đều hài lòng với chính bản thân mình. Thôi được rồi, hôm nay tôi sẽ chiêu đãi một bữa!”

Mọi người hô hào vỗ tay rất lớn, mặt ai trông cũng hớn hở. Cậu cũng vui nữa, vì lại được thấy cô cười rồi.

Các nhân viên trong phòng thực tập đều thu xếp tài liệu bỏ vào cặp mang về để tan làm đi ăn như lời mời của Hạ Vân.



Nơi đó là một quán rượu đồ nướng rất bình dân, thật lòng Hạ Vân muốn chiêu đãi mọi người ở một nhà hàng lớn vì đâu phải lúc nào cũng có dịp. Thế nhưng hình như ai cũng muốn đi ăn quán này.

“Chúng tôi thật sự muốn phó giám đốc sẽ ghé ăn ở nơi này, thịt nướng ở đây là siêu đỉnh nhé!” - Một nhân viên nói.

“Đúng đó đúng đó, chị ăn thử đảm bảo sẽ nghiện!”

Hạ Vân đảo mắt một vòng nhìn không gian quán có vẽ cũng sạch sẽ gọn gàng, thôi thì chiều theo ý mọi người, điều quan trọng là cô muốn bọn họ thoải mái ăn một bữa sau khi cố gắng suốt 2 tháng mà.

“Ừm, mọi người vào đi. Hôm nay ăn hết mình nhé!” - Gương mặt cô rạng rỡ biết bao.

Vừa nói xong đảo mắt qua đã dính ngay ánh mắt cậu nhìn mình cười tủm tỉm, cô có hơi ngượng ngùng rồi vội vàng đuổi theo mọi người.

Cậu cũng đi vào sau, chú ý xem phía dưới có bậc thềm nào không để còn nhắc cô.

Vào bàn tiệc Hà Vân ngay lập tức kêu phục vụ ra gọi hết cả thực đơn quán, ai trong bàn cũng há hốc mồm trừ Minh Hào, ngày đó cô cũng phóng khoáng hệt như vậy hoặc sự “phóng khoáng” đó chỉ dành ri.

Ngày mưa hôm đó cô sẵn sàng nhường áo mưa của mình cho cậu, cậu sẽ không biết cô không hề có cái áo mưa dự phòng nào như cô nói nếu sáng hôm sau Hạ Vân không xin nghỉ học vì cảm lạnh…

Một thanh niên trong bàn đi rót rượu cho từng người. Đến chỗ Hào thì cậu ra hiệu đừng rót, cậu thanh niên có hơi ngạc nhiên

“Anh Hào không biết uống rượu à?”

“Ừ, tôi uống nước lọc được rồi, mọi người cứ thoải mái đi nhé.” - Cậu cười cười đáp.

Hạ Vân có chút tò mò, hỏi nhỏ: “Thật sự không uống được?”

“Ừm, vì hồi đó cậu nói ghét đàn ông uống bia rượu.”

“...”