Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 28: Nói chuyện một cách thật lòng



Cô nghe cậu nói vậy, ánh mắt cũng chùng xuống, ánh đèn đường lung linh bên ngoài hắt lên đôi mắt đã long lanh của cô. Cô cười hỏi lại cậu:

“Tôi nghĩ cậu biết lý do tôi phải sang Singapore để du học đúng không?”

“Ừm, cậu làm tất cả cũng chỉ vì để quên được tớ.” - Nói rồi Minh Hào lại gần cô, đưa bàn tay gạt đi hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má Hạ Vân.

Cô đẩy tay cậu ra một cách tuyệt tình.

“Nếu cậu đã vốn không yêu tôi thì tại sao cậu lại làm những hành động như thế này? Nó càng biến tôi trở thành một con ngốc, tại sao cậu luôn khiến tôi phải ngộ nhận thế?!” - Cô gào lên với giọng nói đầy đau thương hòa trong màn đêm tối mịt mờ ánh nước.

“Tớ cũng không thể hiểu rằng vì sao tớ lại làm vậy, tớ không nghĩ mình đã làm tổn thương cậu nhiều đến thế…”

Cậu nói rồi tiến đến nhẹ nhàng ôm Hạ Vân vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.

“Nhưng tớ cũng đã nhận ra rằng mình yêu cậu kể từ 6 năm trước, vào những ngày tháng cậu mải tránh mặt tớ, và…tớ cũng sợ rằng tình cảm cậu dành cho tớ không còn nữa nên cũng không dám nói…” - Minh Hào chuyển bàn tay lên trên trân trọng vuốt lấy mái tóc dài thẳng suôn mượt của cô. - “Nhưng tớ đã nhận ra, tình cảm của cậu dành cho tớ chắc rằng vẫn còn vì cậu vẫn giữ kiểu tóc mà tớ thích, tớ qua Singapore cũng chỉ để tìm được cậu…”

Hạ Vân nghe những lời cậu nói, khóc nghẹn đến không nói được lời nào, cứ gục vào lồng ngực cậu khóc mãi…

Một lúc sau, cô đẩy cậu ra, lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi, tôi cần thời gian, từ nay làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa… Tôi thật sự đã rất mệt mỏi…”

Khi Hạ Vân quay lưng đi cũng là lúc đèn sáng lại, đôi mắt đẫm nước của chàng trai ấy càng khiến trai tim ta thắt chặt hơn, đau lòng vì hai người họ đã chọn đúng người nhưng lại sai thời điểm. Cậu không biết những ngày tiếp theo cậu phải đối mặt với cảm xúc của mình ra sao, cũng không biết phải làm gì để xử lý nó… Cậu thật sự đã yêu Hạ Vân, bằng cách thật lòng nhất…



Sáng hôm sau.

Minh Hào vẫn đến công ty rất sớm, vẫn chuẩn bị cho Hạ Vân một phần ăn sáng cùng cốc trà chanh nóng. Thế nhưng đợi mãi cô cũng không đến.

Cậu nóng ruột lấy hết can đảm gọi thẳng cho tổng giám đốc.

“Con chào dì, hôm nay không biết phó giám đốc Hạ Vân có đi làm không ạ?”

“À, hôm nay con bé xin nghỉ làm, hình như nó còn nghỉ hết tuần ấy, nghe bảo nó ở nhà giải quyết việc cho tiện sẵn nghỉ cho đủ phép. Dì tưởng nó đã nói con rồi chứ, nếu nó nghỉ thì cũng đồng nghĩa với việc con không có việc để làm đâu, con có thể về nếu muốn.” - Minh Nguyệt nói.

“Vậy ạ? Thế chắc con cũng xin phép được về. Cảm ơn tổng giám đốc.”

Dứt lời, cậu cúp máy. Thu dọn giấy tờ trên bàn, cậu thấy thời gian đã là 9 giờ sáng, không nghĩ gì nhiều, cậu sẽ làm gì đó, bây giờ cậu bắt buộc phải dũng cảm, phải chai mặt thì mới có thể kéo cô về bên mình. Phải, cậu sẽ làm mọi thứ để có thể khiến cô yêu cậu thật mãnh liệt!



Minh Hào đi đến cửa hàng tiện lợi, mua vài nguyên liệu nấu ăn cần cho một tuần. Về đến nhà cậu đi tìm cuốn sổ mà ngày nào cậu cũng viết vào. Trong cuốn sổ ghi toàn bộ sở thích của Hạ Vân, bao gồm cả các món ăn cô thích. Cậu sưu tập những thông tin này từ mảng ký ức mờ nhạt năm xưa và cả thông tin trên mạng xã hội cô đăng tải.

“Xem nào, thực đơn hôm nay sẽ là spaghetti sốt cà chua thịt bò cùng trà chanh mix phúc bồn tử lạnh.”

Cậu loay hoay trong nhà bếp một lúc rồi cho đồ ăn vào hộp, bỏ vào một chiếc giỏ xinh xắn bé bé.

Minh Hào đem theo giỏ đồ ăn ra nhà xe rồi cậu chạy thẳng một mạch đến nhà Hạ Vân.

Đứng trước cửa nhà cô gái này, trong lòng cậu vẫn có chút gì đó bồi hồi. Hào quyết định nhấn chuông cửa. Thế nhưng cậu đã nhấn chuông bốn năm lần vẫn không có ai ra mở cửa. Chắc cô đã biết người trước cửa là cậu. Minh Hào vẫn không bỏ cuộc, kiên trì ngồi lì trước cửa hơn hai tiếng mới đứng lên đặt vào giỏ đồ ăn một tờ giấy rồi rời đi.

Thấy cậu đã rời đi Hạ Vân mới từ trong nhà đi ra, trong mẩu giấy viết: ‘Đừng bỏ bữa, phải ăn cho đàng hoàng không sẽ bệnh.”

Cô nhìn thấy mẩu giấy, bất giác mỉm cười, thật ra cô đã có câu trả lời cho mình rồi, nhưng nhìn người mình thương phải khổ sở vì mình hệt như cách cô đã từng rất khổ sở cũng là một điều thú vị.

“Tớ vốn đã có câu trả lời, nhưng làm sao để cậu có được tớ dễ dàng thế được?”