Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 37: "anh vẫn thế nhỉ?"



An Minh Nguyệt ngay trong đêm đó đã đặt vé máy bay khởi hành đến Mỹ. Theo như cô tìm hiểu từ nhiều nguồn thân cận, tên Jay Wang hiện tại đang sống ở một khách sạn mà Hatex có cổ phần.

Đối với Minh Nguyệt, hắn có lẽ là một kiểu kí ức rất đặc biệt của cô. Ấn tượng thời thanh xuân về hắn trong cô là một chàng trai bad boy cá tính với mái tóc nhuộm đỏ rực, lúc nào cũng cầm một điếu thuốc lá hút phì phèo để ra vẻ với các cô gái trên giảng đường.

Lúc đó đã có rất nhiều người si mê hắn đến điên dại, lượng mĩ nữ bám theo không ngớt, nhưng riêng cô lại cảm thấy thật dị ứng với kiểu “trai hư” này…

Có lẽ vì lý do đó nên hắn dần để ý, cưa cẩm, rồi theo đuổi và yêu Minh Nguyệt thật lòng từ lúc nào không hay.

Nhưng từ lâu Journal Hampton đã là thanh mai trúc mã của cô, dì và dượng cũng từng có rất nhiều kí ức tuổi thơ đẹp đẽ bên nhau. Khi hắn bắt đầu yêu cô cũng là lúc Journal vừa từ Anh về nước rồi tiến triển tình cảm với Minh Nguyệt mạnh mẽ.

Đã bao lần cô từ chối hắn phũ phàng nhưng hắn vẫn yêu và theo đuổi cô điên cuồng đến mức cô tự hỏi liệu có thể có một người yêu mình lâu đến vậy dù không được đáp lại?

Vào ngày dì và dượng tổ chức đám cưới, Minh Nguyệt đã dự tính sẽ mời hắn nhưng suy đi nghĩ lại sợ hắn đau lòng rồi lại thôi, dù gì cũng đã từng làm cho cô rất nhiều điều tốt đẹp…

Một mảnh kí ức cũ nhưng khi nhớ lại sẽ cảm thấy thật khác biệt, cô biết hắn hận cô rất nhiều nhưng hai chữ duyên số vốn định sẵn làm sao ta có thể chống lại?

Bao năm qua hắn đã âm thầm đấu đá với Moon Group Holding nhưng năm này mới chính là năm hắn hành động mạnh tay đến thế.

Vốn định sẽ để yên nếu hắn cứ cạnh tranh ngầm như mọi khi nhưng lần này hắn đã phạm phải sai lầm lớn nhất là mưu sát người mà Hạ Vân yêu cũng chính là làm tổn thương cô cháu gái mà Minh Nguyệt thương và cưng chiều nhất. Đọc‎ 𝒕r𝐮yện‎ hay‎ 𝒕ại‎ ||‎ 𝑇𝑹𝐮𝖬𝑇𝑹‎ U𝓨𝑒𝐍.𝓥n‎ ||

Mọi chuyện đã đi quá xa và quá muộn để dừng lại.

Trải qua mấy tiếng ngồi máy bay, Minh Nguyệt thuê khách sạn để nghỉ ngơi rồi bắt đầu thông báo cho trợ lý bố trí một lực lượng bí mật ở khu vực gần đó vì cô đã quyết định sẽ chỉ một thân một mình mình đi vào đó!



Khi trời đã dần tối, Minh Nguyệt tự mình lái xe đi đến Royal Palace Hotel - nơi Jang Wang đang ở. Vì đã điều tra trước nên số phòng chỉ là chuyện nhỏ, chắc chắn Minh Nguyệt đã phải lường trước mọi trường hợp rủi ro nhưng cô vẫn tin ít nhất hắn sẽ không làm điều gì kinh khủng với cô như cách hắn làm với Minh Hào.

Phía trong áo vest của cô là một chiếc áo chống đạn chắc chắn cùng khẩu súng lục giắt dưới cổ chân bởi chiếc bốt cao.

Cô hít một hơi thật sâu, liều mình bấm chuông cửa phòng hắn. Người bên trong im lặng một lúc rồi bước ra mở cửa cho cô. Dường như hắn vẫn thế, dù ngoại hình có chút thay đổi nhưng ánh mắt sâu hút ấy vẫn không hề khác xưa.

Hắn thấy Minh Nguyệt liền hiểu cô đến đây với mục đích gì. Dựa lưng vào cửa rồi ra hiệu mời cô vào phòng. Cô hiểu ý rồi cũng bình tĩnh đi theo.

Ngồi xuống bộ ghế salon nằm giữa phòng, hắn nhìn cô một lúc rồi nhếch mép cười.

“Em vẫn rất xinh đẹp, không khác khi xưa là bao nhỉ.”

Minh Nguyệt bắt chéo chân, tay chống cằm cười trừ đáp:

“Anh vẫn thế nhỉ? Vẫn bồng bột như xưa.”