Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 4: “vì cậu làm ở đ y.”



Toàn bộ chức năng từ bộ não Hạ Vân như bị trì trệ, hô hấp phần nào khó khăn hơn. Hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Cô thật sự rất muốn hét lên rằng tại sao cậu lại xuất hiện ở đây chứ?!

Trái ngược với cô, Minh Hào vẫn điềm tĩnh chắp tay lên bao ngồi ngay ngắn đợi câu hỏi. Nhận ra điều đó cô phần nào tự nhủ lấy lại tỉnh táo. Cậu đưa tay qua bên cạnh lấy tập hồ sơ đưa cho cô. Hạ Vân nhận lấy hồ sơ lật xem một lúc.

“Harvard sao?”, “Sao cậu ấy lại ứng tuyển qua tận Singapore?”,... Hàng vạn câu hỏi tương tự cứ hiện lên nhưng cô cố gắng đè nén nó xuống. Chắp tay nghiêm túc bắt đầu phỏng vấn cậu.

9 câu hỏi trôi qua nhanh chóng với sự trả lời mạch lạc từ Hào, cậu ta vẫn điềm đạm đến đáng sợ. Tại sao cậu ta không bất ngờ vì gặp mình chứ?

Câu hỏi số 10 và cũng là cuối cùng

“Vì sao cậu lại chọn Moon Group Holding trụ sở Singapore để thực tập trong khi cậu hoàn toàn có nhiều lựa chọn tốt hơn? Công ty chúng tôi dù quy mô rất lớn nhưng so với các ông trùm lập trình khác có lẽ vẫn thua xa?”

Cậu trả lời lãnh đạm:

“Vì cậu làm ở đây.”

Câu trả lời buông ra thật dứt khoát như đã chuẩn bị từ rất lâu. Chuyện gì đây?! Ngày hôm nay cô đã bị cậu xoay như chong chóng rồi, ý cậu ta là sao chứ?

“Cảm ơn, mời cậu ra về chờ nhận email.” - Lòng cô đã thật sự gợn sóng lớn rồi…

Minh Hào cẩn trọng đứng lên, cúi đầu chào Hạ Vân rồi đẩy cửa rời khỏi phòng. Thật sự không chỉ có người trong phòng khó thở đâu, cậu giờ đây không giữ nổi bình tĩnh nữa, mặt mũi đỏ lên như sốt 40 độ vậy. Không nhìn ngó ai, cậu xách cặp táp đi thẳng tới hướng cửa ra về.

“Thật sự là cậu, chắc chắn là cậu, Hạ Vân à…”



Rời khỏi phòng phỏng vấn, Hạ Vân trở về nhà riêng với vẻ mặt thất thần. Cởi chiếc áo vest vắt lên sào treo, cô thả mình xuống ghế sô pha, vắt tay lên trán che đi đôi mắt bối rối. Cô phải làm sao bây giờ, đáng lẽ cô phải ghét bỏ rồi cậy quyền thế đá cậu đi ngay khi bước vào phòng chứ cớ sao lại có chút mừng thầm như vậy? 4 năm qua cô đi du học để trốn chạy là vô nghĩa sao?

Quá mệt mỏi, Hạ Vân ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Cô thấy chính bản thân mình đang đứng trên cây cầu Helix nằm bên vịnh Marina Singapore. Đối diện Hạ Vân là cậu, u Minh Hào? Mình và cậu ta đến đây để làm gì vậy? Hả! Cô nhón chân lên làm gì?! Hình ảnh Minh Hào nâng khuôn mặt của cô lên, áp lên môi Hạ Vân một nụ hôn khiến cô đứng hình mất vài giây. Cặp đôi tách môi nhau ra, thấy chàng trai thì thầm câu nói

“Tớ yêu cậu.”

Hạ Vân choàng tỉnh dậy sau giấc mộng, trên vầng trán cao mồ hôi thấm đẫm, chảy xuống ướt một mảng cổ áo. Nở nụ cười tự giễu:

“Mày điên rồi Phùng Hạ Vân!”