Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 79: Địa chỉ thật sự



“jpjs5734abtzzz.oinion”

“Đây là địa chỉ của kẻ giao dịch chất cấm sao?” - Một lập trình viên thốt lên.

Minh Hào nhìn vào dãy mã trên rồi nói:

“Chính là nó, từ đây chúng ta chỉ cần dựa vào dãy mật mã này là sẽ tìm ra địa chỉ của kẻ gửi thông tin giao dịch chất cấm cụ thể.”

Minh Hào không chần chừ thêm một phút giây nào, cậu tập hợp toàn bộ lập trình viên đang có mặt cùng mình tra cứu ra địa chỉ thật sự của kẻ đứng sau.

“52/XXX/YZ, Melbourne?”

“Này, đây là địa chỉ ở nước ngoài đấy.” - Người trưởng phòng nói.

“Được, tôi sẽ gửi thông tin này đến cho tổng giám đốc An Minh Nguyệt để xem có tìm được thêm thông tin gì về địa chỉ này không. Thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều.” - Minh Hào vui vẻ nói.

“Chúng tôi sẽ ở lại thêm một chút để xem có thể tìm được thêm gì không. Chúng ta phải cùng cố gắng!”

“Đúng đó Minh Hào, đã đến bước cuối cùng rồi kia mà!”

Minh Hào không thể giấu nổi ánh mắt biết ơn đến những người ở đây, suốt gần 5 ngày qua ai cũng làm việc không ngừng nghỉ vì Hạ Vân. Cậu cúi người cảm ơn cả phòng rồi nhanh chân chạy về nhà của dì dượng và thông báo cho họ.



“Con nói sao? Đã giải được mã?!”

Minh Nguyệt nói lớn đến độ đánh thức cả Journal đang phải chợp mắt vì liên tục không ngủ mấy ngày liền. Ông mừng rỡ tiến đến nói:

“Con cho dượng xem thử, dượng hiểu biết khá rõ về việc tra danh tính thông qua mã địa chỉ.”

“Vâng.”

Nói rồi cậu mở laptop của mình ra. Journal nhanh tay copy đoạn mã rồi chép vào USB của mình. Ông cắm dữ liệu vào máy tính màn hình lớn, liên tục gõ ra một loạt các dãy code. Mã code chạy liên tục rồi cuối cùng cũng đi đến một cái tên:

‘Julian Wang

Sinh năm 1958. Quốc tịch: Singapore.’

Vừa nhìn thấy cái tên này, Minh Nguyệt bất ngờ đến nỗi không thốt nên lời, cả cô và Journal đều nhìn nhau với vẻ mặt rất căng thẳng.

Minh Hào dường như vẫn chưa hiểu được vấn đề, cậu vội hỏi:

“Sao thế ạ? Dì quen người đàn ông này sao?”

“Không phải là quen, mà là rất quen… Cựu chủ tịch Hatex Central… cũng chính là cha ruột của Jay Wang…”

“Dì nói sao?” - Minh Hào tức giận đến nổi gân khắp hai cánh tay.

Khi Minh Hào vừa định chạy đi đến Hatex, Journal đã kéo cánh tay của cậu lại.

“Dượng để con đi được không? Con không thể để chuyện này qua đi dễ dàng như bọn chúng muốn được!” - Minh Hào kích động đến nỗi cảm nhận được rõ từng vết bỏng rát trên cơ thể mình trong quá khứ mà tên Jay Wang từng gây ra.

“Chắc chắn chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn nhưng nếu bây giờ cứ xông vào mà không điều tra gì thì sẽ chẳng khác nào bứt dây động rừng.”

“Dì con nói đúng rồi. Minh Hào à, dượng cũng rất tức giận, nhưng muốn cứu được con bé một cách an toàn chúng ta buộc phải đi thật chậm rãi…”

“Một cách an toàn? Ý dượng là Hạ Vân sẽ gặp nguy hiểm bởi ông ta?” - Minh Hào không thể hiểu nổi rốt cuộc Julian Wang là kẻ nào mà có thể khiến cả Minh Nguyệt và Journal phải dè chừng đến vậy.

“Thế lực của ông ta rất lớn, Hatex phạm phải nhiều điều cấm kỵ thế nhưng vẫn vững vàng trên thương trường tất cả là nhờ vào những gì mà Julian, cũng là cha của Jay Wang nắm quyền. Con cũng thấy rõ những sự việc như mất đi bằng chứng ngay trước ngày xảy ra phiên tòa rồi chứ?”

“Ý dì là?”

“Ừm, không phải là trùng hợp đâu. Nhỡ như bây giờ chúng ta hành động không cẩn trọng thì đến cả Hạ Vân đang bị giam dưới sự cai quản của cảnh sát vẫn có thể gặp nguy hiểm…”

Minh Nguyệt quan sát thấy rõ thần sắc Minh Hào đã xấu đi rất nhiều, trên gương mặt cậu không chỉ có sự xanh xao tiều tụy mà còn là rất nhiều nỗi thất vọng và bất lực.Cô tiến đến vỗ vỗ vai cậu nói:

“Con đã vất vả rồi. Dì và dượng sẽ bắt đầu điều tra từ nội bộ của Hatex một cách bí mật. Con về nhà nghỉ ngơi rồi chờ lệnh của dì được chứ?”

“Không cần đâu ạ, con sẽ giúp hai người điều tra đến cùng.”

Minh Nguyệt vừa định khuyên nhủ cậu thì Journal đã quát lớn:

“Con bị điên rồi phải không, hơn 4 ngày không một giây nào chợp mắt, con muốn đem cái xác khô của mình đến đón con bé về sao?!”

Trước câu nói của Journal, cậu chỉ cúi đầu không nói gì, Minh Nguyệt ra hiệu dượng không nên nói gì thêm. Cô nhỏ nhẹ:

“Dì và dượng sẽ vẫn cần con, nhưng nên là trong trạng thái tốt nhất, dì đã tin tưởng con và giờ con cũng nên tin tưởng dì phải không?”

Minh Hào nhìn Minh Nguyệt và Journal, cúi gập người xuống thay cho lời cảm ơn rồi mới rời đi.

Cậu vừa đi khỏi phòng thì Minh Nguyệt liền đánh lên vai chồng mình một cái:

“Giờ phút này mà anh còn công kích thằng bé nữa. Với những đường gân máu nổi đầy trên mặt thì chắc hẳn cơ thể Minh Hào đã đạt cực hạn chịu đựng rồi…”

“Nếu anh không lớn tiếng, Minh Hào sẽ lại ngoan cố tiếp tục lao đầu vào mà không màng sức khỏe của mình. Anh cũng đã coi thằng bé như một đứa cháu của mình, cứu Hạ Vân không đồng nghĩa với việc đánh đổi sức khỏe của Minh Hào…”

“Chúng ta phải tự mình điều tra thôi anh à, em không nghĩ mình muốn gọi cho Minh Hào đến đâu.”

“Ừm. Mà tại sao lại là ông Julian Wang chứ? Ông ta thật sự đã phải hận Moon Group Holding rất nhiều vì tống người con trai duy nhất của ông ta vào ngục. Nhưng sao lại là Hạ Vân?”

“Mượn gió bẻ măng. Em nghĩ rằng chắc hẳn ông ta đã thông qua người bảo vệ kia mà nhân cơ hội đánh gục Moon Group Holding, việc Hạ Vân được chọn là nạn nhân em nghĩ có lẽ thật sự ông đã chỉ nhắm đại, vì thứ ông ta muốn phá hủy là công ty này.”

“Ý em là người bảo vệ kia đã nhờ đến sự trợ giúp của Julian Wang? Nhưng vì sao?” - Journal khó hiểu hỏi.

“Và đó là thứ mà cả em và anh sẽ cùng nhau điều tra. Em sẽ dùng chính cách mà hắn đã làm để điều tra cho ra vụ này.”

“Camera an ninh.”

“Anh hiểu ý của em thật đấy.”