Khi Phẫn Nộ Không Lại Vô Lực

Chương 5



Làm xong nhiệm vụ trở về, trong lòng ta vẫn luôn không yên, mọi người đều nhìn ra ta khác thường. Bạn bè tìm tới ta, rất nghiêm túc hỏi ta và Lương Côn Duy có quan hệ gì không, còn tuyên bố muốn cùng Lương Côn Duy bảo trì khoảng cách. Nhìn thấy hắn quan tâm chân thành, ta lại không thể mở miệng, nói cho hắn nguyên nhân.

Chuyện qua đi quá mức sỉ nhục, quá kinh thế hãi tục. Miễn cưỡng hồi tưởng một lần, đều như đang cắt vết thương cũ trong lòng, máu me đầm đìa. Chớ nói chi là lên tiếng.

Cho dù một ngày kia buông xuống, nói ra khỏi miệng, việc đã đến nước này, còn có thể làm gì nữa?

Đợi đến khi bạn bè rời đi, ta vài bước bay lên nóc nhà, trầm mặc nhìn bầu trời đêm. Cổ mỏi, thân thể cứng còng, bất kể hít sâu như thế nào, đều không thấy thoải mái.

Ta cảm thấy ở một góc nào đó, có một người trong bóng tối đang nhòm ngó. Hắn thời khắc giám sát ta, ở những lúc ta sắc bén thì hắn thờ ơ lạnh nhạt, ở những lúc ta bất lợi thì hắn trả đũa.

Là ác mộng ban đêm bị thương trong đột kích, là may mắn trốn khỏi bóng đen theo sau chặt chẽ.

Là từng bị giẫm đạp trong bùn, quá khứ tuyệt vọng bất lực.

Chửi rủa vô tận giống như dấu ấn khắc ở đáy lòng, từng chữ từng câu rõ ràng trước mắt. Ta ngồi trên mái ngói, chậm rãi che hai lỗ tai, lại không thể ngăn cản những âm thanh này.

Có một phút chốc như vậy, ta càng không nhận rõ… Chính mình ở nơi nào.

Đi Thích Khách Minh, lại như một giấc mộng đẹp. Tỉnh mộng, ta vẫn co rúc ở góc giường màu đỏ tơ lụa, muốn che lỗ tai, ngăn cản những âm thanh không thể ngăn cản. Ngoài cửa sổ tường cao cao, luôn có một bóng người bí ẩn núp trong góc nào đó, luôn giám sát bí mật nhất cử nhất động của ta, sau đó từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà báo cáo cho người kia.

Ta không còn là cá nhân, mà là thứ đồ để mặc người sai phái lệ thuộc. Tính cách của ta đã không còn bất kỳ hiệu dụng gì, cuộc đời của ta không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Mà chết hay sống cũng không còn bất kỳ khác biệt nào.

Ta trốn đi thật rồi sao? Hoặc là thế giới này chỉ là một cơn đại ác mộng, vòng vòng chuyển chuyển, vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Không phải vì sao hắn xuất hiện ở đây?

Trời dần sáng, chân trời nổi lên mặt trời, cực kỳ giống cái gì đó không ngừng lao nhanh, nơm nớp lo sợ ánh bình minh. Trên đường phố không có bất kỳ ai, phòng ốc, cây cối từ bên tai xẹt qua, vặn vẹo thành lưu quang sắc thái mơ hồ.

Sống tiếp.

Đúng rồi.

Ta nhìn phía mặt trời đang nhô lên, không kìm lòng được đứng dậy, trong đầu từ từ rõ ràng. Ta nhớ ra rồi, là cái ý niệm này, chống đỡ ta tiếp tục đi, chạy đi.

Sống tiếp, củng cố thế lực của mình, tôi luyện tính nết chính mình, sống tiếp.

Là một người.

Ta một lần nữa ngồi xuống, thở phào một hơi. Tâm tình nặng nề như mây trôi ở chân trời, bị những cơn gió nhẹ nhàng thổi đi.

Khi đó, lúc mới trốn ra, chính mình chật vật như con chuột chạy qua đường, bẩn thỉu bị người hô đánh. Dọc đường như một tên ăn xin, ngày đông giá rét cóng đến run lẩy bẩy, dựa vào rơm rạ dư thừa trong chuồng ngựa cùng áo bông trộm được sống qua ngày. Tóc tai bởi vì nhiều ngày không gội bị côn trùng bò lên, thân thể vì thường ở cùng động vật chịu đủ bệnh tật giày vò.

Nhưng tâm tình lại nhảy nhót vui sướng.

Cho dù đang lầy lội dơ bẩn, tâm đã thoát khỏi đau khổ.

Ta đột nhiên liền nở nụ cười.

Dưới bầu trời vô biên vô hạn, chúng ta nhỏ bé như nhau.

Ta nên cảm thấy phẫn nộ.

Ta nhớ tới sư huynh sư tỷ, ngày đó vui cười nô đùa, rực rỡ với ánh mặt trời ấm áp. Lúc mừng rỡ trong lần đầu tiên tiếp khách, lúc trầm luân khi nghe nhạc khúc mỹ diệu. Nghĩ tới sư phụ bế quan tu luyện, cảm giác ướt đẫm mồ hôi khi ta bắn trúng mục tiêu trong sương sớm giờ tý, cảm giác thành công lúc đối thủ bị thua khi tỷ thí, cảm giác lần đầu tiên làm nhiệm vụ, gió xen lẫn mùi máu tanh nhào tới trước mặt, nắm chủy thủ mà khẩn trương.

Ta đã từng là một con hát, nổi danh ở kinh thành, dưới đài không còn chỗ ngồi. Hiện nay, ta là một vị thích khách, đánh đâu thắng đó, là tự hào của sư môn.

Mà hắn chưa bao giờ có tư cách, quơ tay múa chân đối với cuộc đời của ta. Ta mặt không thay đổi nghĩ, thân thể lại run rẩy lên. Lửa giận sáng quắc như Thiên hỏa, đốt cháy ngũ tạng lục phủ ta. Nó không vô lực nữa mà trở nên nguy hiểm và mê người.

Tâm tình lần thứ hai nhảy nhót mà bay bổng.