Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Chương 1-1



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tôi tên Cao Phục Cận, nam, quốc tịch Hán, sinh năm 1973, Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc. Kết hôn năm 1999, góa vợ năm 2004, độc thân cho đến nay.

Thế hệ chúng tôi sinh ra trong những năm khốc liệt nhất của Cách mạng Văn hóa, lớn lên trong làn gió xuân của công cuộc đổi mới và mở cửa; khi còn học đại học, chúng tôi gặp bạo loạn năm 1989, và chỉ vài năm đi làm sau đó, chúng tôi lại vấp phải sự sa thải quy mô của các doanh nghiệp nhà nước. Cuộc đời chúng tôi gập ghềnh đầy những dấu vết chính trị.

Cha tôi là một Đảng viên kỳ cựu trong Chiến tranh Giải phóng. Ông cống hiến hết nửa đời đầu của mình cho Đảng mà không hề giữ lại, bỏ qua mất đoạn thời gian tốt nhất để xem xét các vấn đề cá nhân. Vậy nên khi mẹ tôi bằng lòng lấy ông và sinh ra tôi thì tuổi của cha tôi cũng đã ngót nghét nửa thế kỷ rồi.

Cha tôi già, mũ cánh chuồn cũng đã cũ đi; ông sống cả đời thanh liêm tiết kiệm, nhưng lại nuôi tôi theo kiểu tư sản, chỉ mong hái hết các ngôi sao trên bầu trời nhét vào tay tôi. Cha tôi coi tôi như báu vật độc nhất vô nhị trên đời, hy vọng có thể bảo vệ tôi từ khi tôi lớn lên cho đến khi tôi kết hôn. Nhưng bất đắc dĩ, ông đã bỏ lỡ quá nhiều năm trước khi tôi ra đời, đến năm thứ hai tôi đi làm thì cha tôi đã ra đi trong niềm tiếc nuối vô cùng. Lúc đó, tôi không kịp về gặp cha lần cuối, mẹ tôi hai mắt khóc sưng, nói với tôi những lời cuối cùng cha tôi để lại trên đời: Chờ Phục Cận có đứa con trai, bà bảo nó dẫn vợ con đến trước mộ thắp cho tôi một nén nhang.

Đêm ấy đến nay đã mười năm có lẻ, lời cha như làn khói thoảng bên tai, như nỗi nhớ nhà của kẻ lãng tử nơi chân trời, cứ đeo bám lấy tim tôi mỗi đêm khuya thanh vắng.

./.