Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Chương 18



18

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Một tuần sau khi Chu Trường Quý quy án, vài anh em trong văn phòng nói Đường Duệ chỉ bị thương nhẹ, Chu Trường Quý bị kết án nhiều nhất chỉ là vài năm, đi vào làm cải tạo giảm hình phạt, có khi một năm cũng ra được. Tôi nổi trận lôi đình nói, có phải hắn đang bị nhốt chỗ các cậu không, đợi đến tuyên án cũng phải một hai tháng nữa, công an nhân dân các cậu không còn cách nào thì tra tấn bức cung đi; Con mẹ nó dám chém người của ông mà còn lành lặn đi ra sao? Không đời nào. Bạn tôi vừa nghe đã thảng thốt kêu lên: "Ôi anh Cao, anh nghĩ như vậy là sai rồi, tra tấn bức cung là hồi xưa thôi, bây giờ quản lý chặt chẽ, chúng ta lại ở thành phố lớn, ai dám ngang nhiên như vậy? Bây giờ hệ thống tư pháp toàn nói về nhân quyền. Anh có biết Hoa Kỳ đang nhìn chằm chằm tình hình nhân quyền của Trung Quốc hàng ngày không?"

"Hoa Kỳ đặt vệ tinh trên đầu cậu chụp hình cậu ăn uống đi ngủ à?" Tôi chỉnh cậu ta. "Cậu làm việc cho Trung Nam Hải hay Nhà Trắng? Hắn cố tình giết người, sao không tìm hiểu sâu hơn. Nếu tìm ra hắn có liên quan đến xã hội đen thì đánh vài cái có sao đâu. Hiện chính phủ đang nỗ lực chống lại bọn xã hội đen, nhiều nhất là phạt thái độ không đúng mực thôi."

"Được rồi để tôi giúp anh vài cái." Cậu ta không thuyết phục được tôi, đành nói. "Nhưng cho dù là 'tra tấn bức cung' vẫn làm âm thầm, không để lại dấu vết, nên nếu lúc hắn đi ra mà thấy tay chân lành lặn cũng đừng nói chúng tôi không làm gì nha."

(Mấy cái 'bức cung' nhặt nhạnh trong lúc edit truyện bà Hương Tiểu Mạch gồm có bỏ đói, không cho ngủ, chiếu đèn công suất cao liên tục vào người.. =)))

"Tôi biết rồi, nhân quyền tối cao." Tôi cười nhạo cậu ta, "Tôi chỉ muốn làm tên chó má này đau khổ một chút, mẹ nó dám động đến bố. Chuyện này xong tôi sẽ cảm ơn các anh em thật hậu hĩnh."

"Không cần cảm ơn. Chúng tôi cũng đang dọn dẹp cặn bã cho đảng và nhà nước mà đúng không?" Cậu ta ha ha pha trò, "Bữa nào mấy anh em tôi đi tụ tập đi, lâu không được xoa xoa, ngứa tay."

Tôi biết cậu ta đang đề cập đến bàn mạt chược, nhưng vẫn dễ dàng đồng ý. Dạo gần đây thiên hạ tìm mọi cách khác nhau để dúi tiền, nên tôi không quan tâm cậu ta lấy lý do gì.

Đúng như lời vị cảnh sát đó, Đường Duệ chỉ bị thương nhẹ trên người, lúc bị thương chảy nhiều máu, nhưng sau khi truyền máu, khâu vết thương xong một thời gian sau cũng lành, không có gì đáng lo. Tôi còn tưởng rằng cuộc hỗn loạn sẽ trôi qua như thế này, không ngờ việc bức cung của công an thực sự lấy ra thêm vài manh mối, vài ngày sau, Đổng Á Hi của chi nhánh gọi cho tôi, hỏi tôi có biết một người tên là Hoàng Tân hay không.

Tôi giật mình: "Có chuyện gì vậy?"

Đổng Á Hi kìm nén sự phấn khích nói với tôi: "Vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn chỉnh hắn, nên giả vờ quy chụp hắn làm việc cho xã hội đen, bắt hắn khai ra người đứng sau. Ai dè hai ngày sau hắn phun ra hết, nói có một người khác tên Hoàng Tân đứng sau, người đó đã đưa cho hắn 50.000 nhân dân tệ bảo hắn giết hai người, một người là Đường Duệ, người kia là anh."

Tôi chợt thấy lạnh sống lưng: "Là Hoàng Tân sao? Thằng chó này phản bội tôi trong công ty rồi giờ còn học thêm được trò này nữa sao."

Đổng Á Hi nói: "Ngay sau khi Chu Trường Quý khai, vụ án ngay lập tức trở thành trọng án, cục cảnh sát đã nộp đơn bắt giữ. Nhưng bây giờ Hoàng Tân đang lẩn trốn, hai người nhớ an toàn. Chốc nữa tôi sẽ yêu cầu một vài thành viên ưu tú trong nhóm đi tuần quanh nhà anh, cũng có thể mời anh hợp tác lấy lời khai." Cậu ta dừng lại một chút, quan tâm nói, "Anh Cao, mọi khi anh vẫn khá là an phận thủ thường mà, sao lại vướng vào loại chuyện này?"

"Thương trường ân oán, người chết vì của, chim chết vì mồi." Tôi thở dài. "Đừng lo lắng cho tôi. Chủ yếu là Đường Duệ. Cậu phải phái hết cảnh sát đến cho Đường Duệ đi. Hiện Đường Duệ đang bị thương, tình hình còn nguy hiểm hơn tôi."

Sau khi biết Hoàng Tân đứng sau Chu Trường Quý, thần kinh của tôi rất căng thẳng, tôi không dám trì hoãn một khắc nào, dọn vào nhà của Đường Duệ ở, vì sợ rằng Hoàng Tân sẽ chui ra từ một xó xỉnh nào đó mà tấn công em. Sự việc này cho tôi thời gian để suy ngẫm về toàn bộ quá trình từ bạn tâm giao đến khi trở mặt thành thù của tôi với Hoàng Tân, tự cảm thấy rằng nếu tôi đổi vị trí với hắn, có lẽ tôi cũng sẽ đi đến kết thúc ngày hôm nay; Kết luận này khiến tôi hơi thất vọng, vài năm qua trên thương trường, tôi dần đánh mất những gì tôi tự hào nhất khi còn trẻ. Mối bất bình của tôi với Hoàng Tân bắt đầu từ vụ chuyển nhượng cổ phần, và cuối cùng trở nên tồi tệ hơn đến động dao động kiếm. Tôi luôn nghĩ rằng người hắn ghét nhất ắt phải là tôi. Mặc dù Đường Duệ là luật sư cố vấn, nhưng em luôn đứng sau hậu trường từ đầu đến cuối, lẽ ra không đả kích Hoàng Tân đến mức muốn sát hại. Đường Duệ nghe xong thản nhiên nói tôi biết, lúc Hoàng Tân bị khởi tố, em đã từng lấy một bản sao sổ tài khoản công ty đưa cho hắn xem; Đường Duệ chưa bao giờ giỏi toán của tôi đã tìm tất cả những sơ hở tài chính Hoàng Tân làm đưa cho hắn xem, Hoàng Tân cuối cùng đã chọn cách im lặng chuyện ống thép sau khi chịu sức ép từ nhiều bên.

Tôi sửng sốt, xoa nhẹ tóc em: "Đường Duệ, sao em lại làm thế?"

"Lúc đó, mọi hy vọng của anh đều đặt vào Hình Qua Vũ. Riêng con đường này thì không an toàn chút nào." Em thản nhiên nói, "Hình Qua Vũ ranh mãnh như thế, ai mà biết cậu ta sẽ giở những chiêu trò gì? Cho nên sẽ không hiệu quả nếu không nói chuyện trực tiếp với Hoàng Tân." Em ta khẽ liếc tôi một cái, vẻ mặt mềm mại đáng yêu không thể tả, "Em biết điểm yếu trí mạng của anh, có thể để yên cho người khác tấn công được à?"

Tôi không nói nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy em, cảm thấy ông trời đã ban tặng cho tôi một báu vật vô cùng quý giá. Đường Duệ xấu hổ vỗ vỗ tôi: "Được rồi, cũng không phải chỉ mỗi chuyện này. Bây giờ thuê người đi giết người rất khó. Hoàng Tân có thể mua được Chu Trường Quý là do ông ta đã hận em từ trước."

Tôi hôn nhẹ lên tai em: "Anh không quan tâm, lần này lỗi là ở anh, anh phải có trách nhiệm với em.""

Em cười, như đang tự giễu mình, "Có trách cũng chỉ trách do chúng ta làm quá nhiều việc xấu mà bị quả báo." Tôi lại xoa tóc em, mắng em nói bậy, nhưng em quay đầu lại nhìn tôi lặng lẽ: "Cao Phục Cận, nếu anh muốn xuống địa ngục sau khi chết, chúng ta cùng nhau xuống đi."

(rất có vibe Trụ Vương Đát Kỷ ~)

Dương Hoán cũng gọi cho tôi sau khi nghe tin về Chu Trường Quý, lạnh lùng bảo tôi đừng lo lắng, sau khi Hoàng Tân quy án, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm truy tố, cấu thành tội cố ý giết người chưa thành. Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ nhàng nói với cô: "Cô là người tốt bụng, nhưng lạnh lùng quá. Đừng lúc nào cũng trông như xa cách vạn dặm, có lẽ lúc này cô đã hạnh phúc hơn rất nhiều."

"Tôi khởi tố là giải quyết việc chung, ý anh là gì vậy?" Cô ấy giả ngu hỏi.

Tôi thở dài: "Tất nhiên tôi phải cảm ơn cô. Vừa rồi tôi nói Hình Qua Vũ, người ta đã hết lòng bảo vệ cô bao nhiêu năm, nếu cô thực sự không thích cậu ấy thì hãy dứt khoát, đừng cứ gần gần xa xa như vậy. Còn nếu cô thích cậu thì còn ngại ngùng gì mà không thừa nhận?"

Dương Hoán tức giận mắng một tiếng: "Ai thích anh ta? Nhắc mới nhớ, hai người các anh định làm gì ngày lễ tình nhân? Đùa tôi à?"

Nghe cô ấy nói về Ngày lễ tình nhân tôi lại hứng khởi lên: "Tôi nghe Hình Qua Vũ kể hôm đó cậu ấy đã được một cô bé bên đường quấn lấy mua cho cô một bó hoa hồng lớn đúng không?"

"Hai người thật là nhàm chán." Cô ấy chua chát mắng mỏ, "Nói cho anh biết, hôm đó đồng ý ăn cơm với anh là do bị gia đình ép buộc thôi, anh lại còn gọi thêm Hình Qua Vũ ra. Một ngày nào đó anh ta rơi vào tay tôi, tôi sẽ hành anh ta chết không toàn thây."

"Cô cũng không còn trẻ nữa. Gia đình không ép cô kết hôn sao, cho nên cô mới phải đồng ý đi xem mắt với tôi?" Tôi thuyết phục cô ấy, "Hình Qua Vũ là một chàng trai tốt, nếu cô không thích cậu ấy, thì cô có thể ở bên cạnh cậu ấy nhiều năm như vậy không? Cậu ấy còn vì cô mà ly hôn, cô còn muốn cậu ấy làm gì nữa?"

"Ai nói với anh chuyện này, anh mới biết tôi có mấy ngày?" Cô ấy vội vàng muốn cúp máy, "Hoàng Tân bây giờ vẫn đang lẩn trốn đấy, tự mà lo thân mình đi."

Tôi đặt điện thoại xuống, buồn cười một hồi, quay đầu lại, Đường Duệ hỏi tôi: "Ai gọi mà anh cười xấu xa dữ vậy?"

Tôi nói với em là Dương Hoán, em cũng thích thú lên: "Anh thật thiếu đạo đức, vẫn giấu giếm chuyện này với mẹ mình sao? Nếu mẹ anh biết anh 'cò' Dương Hoán cho người khác, khéo bà ấy đuổi giết anh đấy." .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Tôi bước đến, ngồi bên cạnh em: "Mẹ anh là kiểu người chưa đụng tường nam chưa chịu quay đầu lại đâu. Bà ấy nuôi nấng anh lớn thế này sao không biết tính tình của anh được. Thật ra trong lòng bà biết không thể thay đổi được anh rồi, mẹ làm vậy chỉ để tự cảm thấy trong lòng tốt hơn. Mẹ cũng rất thích Nguyên Nguyên, dần dần sẽ chấp nhận thôi."

"Em cũng không phải con dâu nhà anh, cho dù bà có thừa nhận hay không." Đường Duệ khẽ mỉm cười đùa nghịch ngón tay của tôi. "Nhưng Nguyên Nguyên, em thật sự rất lo lắng cho nó. Giờ nó đang rất thích với ỷ lại anh, nhưng em không biết khi lớn lên, biết được mối quan hệ của chúng ta, nó sẽ có thái độ như thế nào, có ảnh hưởng gì đến tâm lý không."

Tôi từ tốn đáp lại: "Nguyên Nguyên là một cậu bé ngoan, đừng quá lo lắng. Thật chậm rãi thuận theo tự nhiên có lẽ cũng tốt."

Em trắng mắt liếc tôi: "Vậy nếu Nguyên Nguyên từ bên ngoài xông vào nhìn thấy chúng ta đang ôm nhau, anh định giải thích như thế nào?"

"Nói thẳng với nó anh thích cha nó." Tôi cười nói: "Anh nói sau này sẽ cùng em nuôi nấng thằng bé, nó thích anh nhiều như vậy chắc cũng sẽ chấp nhận thôi."

"Anh chỉ giỏi hoang tưởng!" Em hít một hơi dài, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, "Nếu ngay từ đầu chúng ta đã ở bên nhau thì đã tốt hơn bao nhiêu."

Thời gian dần bước vào mùa xuân, vụ án của Hoàng Tân vẫn chưa được giải quyết. Lúc đầu, tôi thấy thông báo bắt giữ Hoàng Tân còn được dán khắp các cổng tiểu khu, nhưng vẫn không có tin tức gì về việc Hoàng Tân từ phía Đổng Á Hi. Hoàng Tân dường như đã bốc hơi chỉ trong một đêm, khiến các nhân viên cảnh sát hoàn toàn không biết gì. Mà tôi chuyển đến nhà Đường Duệ lúc đầu là để canh chừng em, sau đó dần dần chuyển thành sống chung, tiến triển như vậy khiến tôi rất vui. Khi vết thương của em được cải thiện, "hoạt động về đêm" của chúng tôi cũng bắt đầu trở nên thường xuyên hơn. Có vài lần là gần như cả đêm. Sáng hôm sau thức dậy, Nguyên Nguyên cũng có quầng thâm trên mắt. Nó ngây thơ phàn nàn với chúng tôi: "Cha với cha nhỏ đêm qua làm gì vậy? Ồn quá con không ngủ được luôn."

Đường Duệ xấu hổ cúi đầu không nói gì, dùng chân đá vào người tôi dưới gầm bàn.

Tôi sờ đầu Nguyên Nguyên: "Cha và cha nhỏ đang tăng ca, xin lỗi vì làm ồn ào đến con."

Nguyên Nguyên ngây thơ chớp chớp mắt: "Vậy thì hai cha đừng làm việc quá sức nha, thức đêm mệt lắm."

Tôi thấy Đường Duệ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Sau đó em lại hỏi tôi: "Anh nghĩ Nguyên Nguyên có phải đã biết gì rồi không?"

"Thằng bé không biết gì đâu? "Tôi thản nhiên đáp, "Nó chỉ hỏi vậy thôi."

"Không đâu, Nguyên Nguyên nó rất tinh." Em nhìn tôi. "Lần trước anh hôn em trong bếp, em thấy nó đang nhìn, nhưng khi em quay đầu lại thì nó quay đi vờ như không thấy."

Tôi tuy cả kinh, nhưng ngoài mặt nhẹ vỗ về em: "Em đừng suy nghĩ nhiều, Nguyên Nguyên còn nhỏ."

./.