Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 14: Thiếu niên như ánh dương rực rỡ



Giang Nhan nghỉ ngơi trong một tiếng rồi liên hệ bên bất động sản tra xét lại camera của tiểu khu, sau đó đến bệnh viện lamd kiểm tra lần 2, kết quả thu được như bên cục cảnh sát, không có dấu vân tay nào trên người cô, camera cũng bị phá hư trước đó, cũng chẳng thấy được người nào kỳ lạ ra vào gần đó.

Đối phương thật sự thông minh.

Giang Nhan từ bỏ hai manh mối này, đợi cảnh sát điều tra và những người đó lại tìm đến cửa.

Ngoại trừ ba chữ cái trên người, còn lại không có vết sẹo nào, nhưng cảm giác trước khi chạm đỉnh và ngất đi vẫn còn sống động trong ký ức cô.

Giang Nhan tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống giường ngủ một giấc, đồ đạc trong nhà vẫn để nguyên vị trí cũ, không thay đổi bất cứ thứ gì.

Cô không cần phải thay đổi bất cứ điều gì để có được sự thoải mái về tâm lý, cô chính là sức mạnh của chính mình.

Cảm giác yên bình hiếm có này, không nằm mơ, không có Diêu Chấn, cũng không có cảnh làm người ta phẫn nộ.

Giang Nhan biết kể từ lúc này, Diêu Chấn đã biến mất khỏi thế giới của cô, bị loại bỏ hoàn toàn.

Cô từng yêu Diêu Chấn, lúc họ yêu nhau, anh giống như một người cố vấn tinh thần, nói với cô về triết học và phép biện chứng, trong một thời gian dài, cô sẵn sàng đi vào suy nghĩ của anh và cùng anh xây dựng một thế giới tinh thần mới.

Giống như Diêu Chấn đã nói, cô tinh tế, có cái nhìn sắc bén và đồng cảm, không ai có thể có bí mật nào trước mặt cô ấy, cô luôn có thể nhìn thấu chỉ trong nháy mắt.

Chính vì năng lực này mà cô có tiêu chuẩn cao đối với nửa kia của mình, trước khi ở bên Diêu Chấn, xung quanh cô ấy không thiếu những người theo đuổi, nhưng mục đích và ý định của họ quá rõ ràng, cô ấy không thể lừa dối đôi mắt của mình để chấp nhận những người đàn ông "thô tục".

Diêu Chấn cũng không cao quý, nhưng hắn chân thành, vì vậy đã khiến cô ấy cảm động.

Tình yêu và hôn nhân đã từng cho cô dũng khí mù quáng, cô sẵn sàng làm một người mù trong thế giới phức tạp, vậy nên vào một ngày nào đó sự thật trần trụi được phơi bày, cô càng hận hơn.

Diêu Chấn muốn kéo cô ra khỏi vũng lầy, tràn đầy tự tin, nhưng cuối cùng anh ta kéo cô nửa chừng và bất ngờ dùng một tay nhấn chìm cô, cô phẫn uất, không cam lòng, chiến đấu dây dưa với hắn.

Bây giờ, vì sự xâm nhập của một người đàn ông, sự miễn cưỡng đó đã biến mất.

Trên đời này không có người đàn ông nào có tư cách bước vào thế giới của cô, họ cho rằng cô đang ở trong vũng lầy, nhưng lại không biết rằng, vũng lầy đó cũng là do chính cô tạo ra.

Cô là chính mình, bất khả chiến bại.

***

Một tuần sau, Giang Nhan đi làm bình thường, cô bỏ rượu, cuộc sống của cô trở lại bình thường.

Vào chiều thứ Hai, cô lái xe một mình đến trường trung học Minh Đỉnh.

Đây là trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố, là trường công lập tập hợp những học sinh ưu tú nhất thành phố, con nhà quyền quý rất nhiều, phú nhị đại cũng không thiếu.

Khi chiếc xe thể thao màu đỏ của Giang Nhan xuất hiện ở cổng trường, đã thu hút rất nhiều sự chú ý, cô cậu học sinh hiếu kì không thể không quay đầu nhìn lại.

Trợ lý và Đan chủ nhiệm đã nói qua nên bảo vệ ở cổng nhìn biển số xe rồi hỏi hai câu liền cho cô qua.

Giang Nhan định cư ở thành phố này vì Diêu Chấn và để phát triển sự nghiệp, cô chưa bao giờ đến trường cấp ba này nên không quen thuộc với khuôn viên trường, đi theo các bảng hướng dẫn một hồi thì đã tìm được chỗ đậu xe dưới bóng cây.

Ngay khi động cơ vừa tắt, một bóng người ngó nghiêng trước cửa xe.

Giang Nhan nghĩ đó là một đứa trẻ đang hiếu kỳ, cô cũng không để trong lòng, cầm lấy túi xách xuống xe, liếc nhìn đứa bé một cái.

Đó là một cậu bé, thời tiết nóng bức, đồng phục học sinh rộng thùng thình, cậu thu hồi ánh mắt nhìn Giang Nhan, có vẻ đang do dự muốn nói lại thôi.

"Xe của chị có ngầu không?"

Nam sinh gật đầu.

Chiếc xe thể thao màu đỏ thật ngầu, đặc biệt bắt mắt giữa những chiếc xe bình thường màu đen và trắng trong trường.

"Nhưng mà dì..." Cậu bé suy nghĩ một chút, không nhịn được nói: "Bãi đậu xe này là chỗ đậu xe riêng của hiệu trưởng, nếu có người chiếm thì ông ấy sẽ tức giận, hiệu trưởng chúng con tính tình không tốt lắm. "

Nụ cười trên mặt Giang Nhan phai nhạt đi một chút.

Không phải vì chỗ đậu xe, mà là vì xưng hô dì.

Cô trông già thế sao?

"Nếu là người thân của hiệu trưởng, thì xem như con chưa nói gì nha." Nam sinh quay đầu, nhìn thấy bạn cùng lớp, vội vàng chạy tới, "Hàng Án, đợi tớ với."

Giang Ngôn nhìn theo bóng dáng cậu bé, cậu đuổi theo một nam sinh khác, hai người đứng cùng nhau, cậu bé kia rõ ràng cao hơn rất nhiều, thân hình thẳng tắp, quần áo chỉnh tề.

Không ai trong số họ nhìn cô.

Chuông vào học đã vang lên, rất nhiều người chạy tới, chỉ có hai người bọn họ chậm rãi sải bước.

Giang Nhan khẽ cười.

Đã lâu rồi cô không cảm nhận được một bầu không khí thanh xuân nhiệt huyết, khuôn mặt nào cũng non nớt, đứng ở chỗ này đột nhiên thấy cô như người ngoài cuộc.

Dì...

Cô năm nay ba mươi tuổi, so với thiếu niên mười mấy tuổi, xưng hô này thật sự cũng không sai.

Trong khuôn viên có tốp nam, tốp ba người, chỉ có hai người họ là đơn lẻ, Giang Ngôi đi qua gọi họ lại: "Chờ một chút."

Hai người nghi hoặc đồng thời quay đầu lại.

Giang Nhan cao 1 mét 65, nhìn về cậu bé vừa mới nhắc nhở cô đỗ xe sai chỗ: "Năm hai trung học là tòa nhà nào ha? Tôi tìm chủ nhiệm lớp của các cậu của chút việc. Văn phòng của ông ấy ở đâu?"

Cậu bé liếc nhìn chiếc xe thể thao phía sau cô, không cử động, kêu lên: "Dì à, dì không thật sự là người thân của hiệu trưởng chứ?"

"Chị, văn phòng chủ nhiệm Đan ở tầng năm, phía bên kia phòng học của tụi em."

Cậu bé có vóc dáng cao lên tiếng. Nó khác với giọng thô của cậu bé thấp hơn đang trong giai đoạn vỡ giọng, giọng nói của cậu ấy trong và rõ ràng, rất thoải mái.

Giang Nhan ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là một cậu bé có nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt đặc biệt trong sáng, khí chất sạch sẽ.

Diện mạo và ánh mắt đó thuộc về thiếu niên mười mấy tuổi.